Bụi Xưa

Chương 48: Người này thật dễ dỗ




Trên những dãy núi cheo leo còn bị sương mù bao phủ, đã đến giữa trưa rồi nhưng trời vẫn còn sương mù, hai bên tóc mai của hắn dính sương mai, ống tay áo hơi ẩm ướt, không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu và nhìn thấy ta từ lúc nào.

Hắn đưa tay chống lên vách kết giới, những gợn sóng từ kết giới làm méo mó khuôn mặt hắn, khiến biểu cảm của hắn càng không rõ ràng.

Ta không dám đi qua vì sợ làm hắn hoảng hốt, nhưng ta không muốn mình cứ đứng đó khiến hắn suy nghĩ lung tung.

Ta cởi chiếc mũ có tấm màn che mặt, bước từng bước nhỏ đi về phía hắn, ta tiến vào kết giới nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn không có một chút nào hoảng sợ, ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng đôi môi hắn thì tái nhợt dị thường.

Ta từ từ bước đến, chậm rãi đến gần hơn.

Khi ta đến gần, hắn không đẩy ta ra, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi, ta nhìn mặt hắn, cẩn thận đưa tay ôm lấy hắn: “Chồng ơi…”

Hắn ôm ta: “Ừm…”

“Ta không có đánh bọn họ…”

“Ừm.”

“Bọn họ vẫn còn sống…”

Hắn liếc nhìn về phía Cố Khinh: “Ta biết rồi.”

“Bọn họ chỉ tới đây tìm ta,” ta ôm chặt lấy hắn, nói: “Ngươi đừng sợ.”

“Ta không sợ.”

Ta nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Thật sao?”

Hắn khẽ gật đầu, ta nhìn vẻ mặt hắn, cảm thấy hình như hắn tin lời ta nói nên ta cũng có chút yên tâm.

Ta biết ngay mà! Chắc chắn là hắn sẽ tin ta! Cũng không sợ ta! Nếu hắn sợ ta thì làm sao hắn có thể lại gần mà ôm ta. Lần trước ta mất trí bóp cổ hắn, hắn cũng không rời xa ta, thậm chí còn mang máu đến an ủi ta.

Hắn tốt như vậy, chắc chắn là hắn sẽ không sợ ta.

Hắn cúi đầu, nhìn vào mắt ta và hỏi: “Ngươi đang có tâm sự à?”

Hắn đã nhìn ra rồi sao! Có phải do tối qua nhìn ta sầu não quá không?

Ta cảm thấy khó chịu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hồi hộp, cảm giác như mình đang bị hắn tra hỏi nên ta gật đầu.

“Tối qua ngươi ngủ muộn đúng không?”

“Không có…” Ta không có ngủ muộn mà ta thức trắng cả đêm vì ta không tài nào ngủ được, nhưng ta không muốn làm hắn lo lắng, nên ta nhỏ giọng nói: “Sau khi ngươi ngủ được một lúc thì ta cũng bắt đầu ngủ.”



Hắn nghe xong hơi nhíu mày, thần sắc nghiêm túc: “Ngươi không cần quá để ý đến chuyện song tu, lúc đó chỉ là sơ xuất mà thôi, về sau chỉ cần thong thả là được.”

Sau khi nghe những lời hắn nói, ta càng cảm thấy buồn hơn, bởi vì hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, sẽ có bao nhiêu mối nguy hiểm tiềm ẩn lẫn đại họa ở trên người hắn như thế nào.

Mặc dù đêm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, vì ta chưa từng nghe nói qua cấm chế nào như vậy, nếu thật sự không giải trừ được thì sao?

Vậy cả đời này hắn không thể cùng ta song tu, dù ta cho hắn ăn đan dược thì hắn có thể sống bao lâu? Cuối cùng ta chỉ có thể nhìn hai bên tóc mai của hắn dần trắng bệch, nhìn hắn từ từ già đi mà ta thì không thể làm được gì.

Ta và hắn chỉ có thể ở bên nhau qua vài cái mười năm là cùng.

Cánh mũi ta phập phồng, hốc mắt hơi nóng, ta nhìn thẳng vào hắn.

Hắn sờ ta khóe mắt ta: “Làm sao vậy?” Hắn cười cười, nói: “Ta cứ có cảm giác hình như là ngươi đang sợ hãi.”

Ta sợ, đương nhiên là sợ, ta sợ hắn yếu ớt như vậy, một trận bệnh kéo dài liền kết thúc đời này của hắn, ta cũng sợ khi hắn biết mình không thể song tu sẽ thất vọng và đau lòng ra sao, lại càng sợ một ngày nào đó hắn nhớ lại tất cả sẽ giống như năm đó mắng ta là đồ ghê tởm.

Ta lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Hắn lặng lẽ nhìn ta, đôi đồng tử của hắn màu nhạt nhưng sâu thẳm trong mắt khiến lòng ta xao động.

Đúng vậy… Đồng tử của hắn trước kia rất trong sáng, có màu hổ phách nhạt màu nâu nhạt, khi hắn yên lặng nhìn ta liền có thể đoạt mất hồn phách ta.

Ta chìm đắm vào mắt hắn, ta nhìn hắn không chớp mắt và cảm thấy mấy ngày gần đây hình như đồng tử của hắn càng ngày càng nhạt, ánh mắt cũng ngày càng giống sư huynh năm xưa, không còn u tối như lần đầu ta nhặt được hắn nữa.

Hắn nhìn ta một lúc, sau đó lại nhìn ra phía sau ta, cuối cùng lại cúi đầu nhìn ta, có vẻ hắn không thoải mái khi bị ta nhìn như vậy, trên mặt lộ ra chút bất lực, hắn đưa tay lên che mắt ta, nhỏ giọng hỏi ta: “Người bên cạnh người kia… Là sư huynh của ngươi sao?”

“Đương nhiên là không phải!” Ta hoảng sợ, vội nắm lấy tay hắn, nói: “Ta còn không biết hắn là ai nữa!”

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, như thể hắn đang do dự nhưng không nói, chắc là hắn có điều gì đó muốn hỏi ta, nhưng hắn vẫn giữ im lặng.

Ta kéo tay áo hắn, cảm thấy có chút xấu hổ, vốn dĩ ta muốn dẫn đám người của Cố Kinh đến một nơi bí mật để giấu, rồi đợi thời cơ thích hợp sẽ tìm cớ nhắc đến Cố Khinh, nhưng bây giờ hắn đã đi ra, ta nào có thể ném hai người sống sờ sờ trước mặt hắn ra bên ngoài, xem ra tính cách ta có vừa tốt vừa xấu, thật sự là quá kỳ quái.

Vì hắn không hỏi được nên ta sẽ tự nói.

“Bọn họ lặng lẽ đi theo ta,” ta phàn nàn với hắn đồng thời giải thích, “Ta với người tên Cố Khinh kia có một ít ân oán, nhưng ta còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã tự mình ngã xuống đất!”

Hắn đưa tay lên, chạm vào vết sẹo trên mặt ta và gật đầu.

Ta không muốn hắn chạm vào mặt mình, bèn đẩy tay hắn ra, khẳng định nói: “Hôm đó ngươi cũng gặp hắn rồi, hắn không biết thế nào là lễ phép, ăn nói lung tung, chắc là ở bên ngoài chọc giận người nào rồi cho nên hắn mới bị thương. Vì vậy chuyện này không liên quan đến ta!”

Thay vào đó, hắn xoa ngón tay đeo nhẫn của ta, rồi lại gật đầu.



“Làm sao ta có thể làm tổn thương bất cứ ai, phải không? Ta chỉ, chỉ…”

Ta không thể dỗ dành hắn nữa, nhưng hắn vẫn gật đầu, còn đưa tay chạm vào mặt ta một lần nữa.

Hắn dễ dàng tin ta như vậy sao?

Khi nhìn thấy hắn như vậy, ta không chỉ lo lắng mà còn dấy lên trong lòng một dự cảm không lành.

Khóe mắt và đuôi mắt của hắn hơi chau lại, lông mày nghiêm nghị sắc bén, ánh mắt hắn bình tĩnh không chút dao động khiến ta nhìn không rõ hắn đang nghĩ gì, dường như hắn trời sinh đã như vậy, khi hắn không cười nhìn có chút lạnh lùng, trước đây hắn cũng nghiêm túc như vậy, khiến ta không phân biệt được hắn đang vui hay buồn. Hắn không nói gì mà chỉ gật đầu, điều này càng khiến ta không chắc rằng hắn đã tin những gì ta nói.

Ta muốn thể hiện sự rộng lượng và lòng tốt của mình, càng muốn hắn hoàn toàn tin tưởng vào ta.

Trong lòng ta vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng nói: “Ta không muốn nhìn thấy người khác gặp khó khăn, huống chi Cố Khinh là bằng hữu của ta, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu…”

Hắn chạm vào khóe mắt ta chậm rãi vuốt ve rất nhẹ nhàng, nhưng nghe đến đây thì hắn dừng lại, dường như hắn đang nghĩ ra điều gì, hắn bỏ tay xuống, ta ngơ ngác nhìn sau đó lại khôi phục lại thái độ giễu cợt trước đây: “Ngươi nói đúng, trước kia không phải ngươi cũng từng cứu mạng ta sao?”

“Đúng vậy!” Ta vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, đây không phải là làm việc thiện, rõ ràng là khi đó ta mềm lòng.

Ta nghe theo lời hắn nói tiếp: “Ngưoi bị thương nặng như vậy, người thì bê bết máu nằm bất tỉnh trên đất.” Lúc ta nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vui mừng và ỷ lại, ta không kìm được ôm hắn vào lòng, “Cũng may là ta kịp cứu ngươi về, nếu không…” Ta kịp thời rút lại lời nói.

Sau đó hắn hỏi ta, “Nếu không thì sao?”

Ta ấp úng: “Không có, sao ta không quan tâm đến chồng của ta được…”

Hắn ậm ừ rồi không hỏi thêm câu nào.

Trong lòng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đoán chắc hắn không phát hiện ra sự khác thường trong lời nói nên ta bèn cười thầm trong bụng, may là mình nhạy bén, lúc hắn bảo ta gọi hắn bằng nhũ danh thì ta đã bắt được điểm yếu của hắn, chỉ cần ta gọi hắn bằng nhũ danh thì hắn sẽ nghe ta và không đề cập đến bất cứ điều gì khác.

Hắn thật dễ dỗ dành…

——————–

————

Tiểu kịch trường ①:

Cố Khinh và “Bằng hữu” Cố Khinh : Cảm ơn, bọn tôi đã no.

Tiểu kịch trường ②:

Lâm Trần: Chồng ơi, sao anh dễ dỗ như vậy, anh ngốc quá đi hắc hắc ( ngây ngô cười )

Giang Mặc:… Ừm.