Bụi Xưa

Chương 46: Bị trục xuất khỏi sư môn




Ta quỳ trong sảnh Thận Ngôn Đường, không ngừng nói đi nói lại rằng ta không phải là kẻ phản bội và ta không có thông đồng.

“Ngươi đã ở đâu vào đêm mà Ma tộc tấn công?”

“Khi đó ta tẩu hỏa nhập ma… Ta bị thương nặng nên ngất đi trong phòng…” Lời này vừa nói ra khỏi miệng liền biết không đủ để tin.

Trong mắt trưởng lão tràn đầy kinh ngạc cùng thất vọng, ộng vỗ bàn quát: “Ngày thường ngươi tu luyện rất thuận lợi! Tại sao ngày đó lại tẩu hỏa nhập ma chứ!”

“Ta! Ta… Ngày ấy…” Ta không dám nhìn về phía sư huynh, càng không dám nói ra sự thật.

Ta cảm thấy sư huynh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, có lẽ là bởi vì khí huyết đã lâu không ổn định, nhưng ta phải nói thế nào đây, làm sao có thể kéo sư huynh xuống nước?

“… Hôm đó hô hấp của ta có vấn đề, ta nghĩ mình nên ở ngoài sân để hít thở…”

Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều sợ đến lùi lại một bước, có người khẽ mở miệng, sau đó bohn họ xì xào bàn tán.

Ta quay đầu đi, má bên trái truyền đến một cơn nóng bỏng đau đớn, thật ra ta bị linh lực tát vào mặt biến thành ngốc, “Ta không có, ta không có làm…” Ta hoa mắt, không nhịn được chống tay xuống đất, cổ họng đầy máu làm ta phun ra một búng máu tanh..

Ta nghẹn họng: “…Ta thật sự… không…”

“Trưởng lão! Khụ… Ta vốn là con cháu của Hiểu Phong… ” Sư huynh khàn khàn nói, thanh âm yếu ớt, “Để ta thay người dạy dỗ y.”

“Đừng tưởng ta không biết ngươi vừa rồi dùng linh lực bí mật cản giúp nó bao nhiêu lực! Còn dám mở miệng nói để thay ta dạy dỗ sao!” Trưởng lão phất tay áo ném vào mặt ta.

Tiếng chuông bên tai vang lên mấy hồi, dừng lại bên má, đồng tử co rút, máu chảy trong người ta như bị hút cạn, cả người ta lạnh như băng.

Vài giọt máu rơi xuống mặt đất, một số ít bắn lên trên chiếc chuông, trong nháy mắt xuất hiện hoa văn màu đen màu sắc đen kịt đậm đặc, tản ra khí tức quỷ dị.

Ta chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu cứng ngắc nhìn Cố Khinh, nhưng hắn vẫn cụp mắt xuống không nhìn ta dù chỉ một chút.

Trốn ta làm gì…

Ta vừa muốn cười lại vừa khóc.

Năm đó hắn tha mạng cho ta, không tiết lộ thân phận, ta… còn cho rằng hắn tin ta làm người, mấy năm nay tuy hắn duy trì vẻ mặt không vui với ta, nhưng ta chỉ nghĩ đó là vì do gia cảnh nên từ nhỏ hắn đã vậy, nên hắn khó có thể xóa được khúc mắc trong lòng.

Có khi nào hắn là chính là kẻ thông báo cho các trưởng lão? Hắn có nói chuyện gì về đêm đó không? Hay chỉ tình cờ đêm đó Ma tộc tấn công Thương Hành… thời điểm thật trùng hợp…

Vậy đây là…



Khó trách cuộc đại chiến vừa mới kết thúc, trời đã rất khuya nhưng các trưởng lão cũng không nghỉ ngơi dưỡng sức, vội vàng triệu tập mọi người đến Thận Ngôn Đường, một mình vu cáo ta phản bội môn tộc… Thì ra là trưởng lão đã biết về huyết thống của ta.

Đơn giản là ta nửa người nửa ma, máu chảy trong cơ thể không phải dòng máu thuần khiết của người, nên ta phải gánh lấy tội danh phản bội này…

Ánh mắt của mọi người từ hai bên nhìn vào thẳng vào ta, từ do dự đến đồng tình chuyển thành căm ghét cùng hận thù, cho dù sự thật là ta không phản bội, mặc dù từ đầu đến cuối bản thân ta khác biệt, những người đã chết hay bị thương đều là do người của Ma tộc làm…

Nói sao đi chăng nữa, ta vẫn là là đứa con của Ma tộc…

“Lục lạc không có tác dụng sao! Ngươi cũng biết rõ Thương Hành thu nhận đứa con của Ma tộc làm đồ đệ, chuyện này thật là nực cười!”

Trưởng lão càng nói càng tức giận kích động: “… Sở Huyền Quyết! Ngươi nói ta không được ra tay, nhưng y là do đích thân ngươi chỉ định nhập môn, cũng là do ngươi tự mình dạy dỗ, nhiều năm như vậy, ngươi không phát hiện à?”

Sư huynh trầm mặc, những gì các trưởng lão nói ra không có gì để bàn cãi, dù sao sư huynh vừa mới chống lại yêu ma lập công lớn, không thể chọc giận hắn.

Ta khiếp sợ nhìn sư huynh, nhiều năm như vậy, ta sợ nhất là hắn biết được chuyện đó, càng sợ hơn chính là hắn tỏ ra chán ghét ta.

Ta mang trong người huyết thống Ma tộc, lại không chịu rời khỏi Thương Hành, phiền toái chẳng qua là hai chữ “miễn cưỡng” mà thôi.

Sư huynh sẽ cầu xin cho ta sao? Liệu hắn có tin rằng ta vô tội?

Càng im lặng thì càng khó cho ta.

Sư huynh lại rũ mắt suy tư, rất lâu không nói lời nào, hắn giống như trôi xa khỏi nhân gian, căn bản là không nghe trưởng lão nói dù chỉ nửa lời, nếu những đường gân xanh trên tay sư huynh không gồ lên, ta còn nghĩ hắn không quan tâm đến dòng máu đang chảy trong người ta chút nào.

Ta nhẹ nhàng chạm vào bên trái khuôn mặt của mình, nó sưng tấy lên và tê liệt nhưng có lẽ lần này sư huynh sẽ không còn cho ta đan dược nữa.

Sự bất mãn xen lẫn nghi ngờ dần dần dâng lên xung quanh ta.

Tiếng ồn ào và tranh cãi, những suy đoán vô căn cứ, dường như họ đã quên mất thế nào là thận trọng.

“Lâm sư… Lâm Trần làm nhục mặt Thương Hành của chúng ta…”

“Hắn là người của Ma tộc, người của chúng ta đều chết ở trong tay Ma tộc… Làm sao có thể để y ở lại Thương Hành…”

“Khó trách y tu luyện nhanh như vậy, nguyên lai là dùng tà đạo…”

“Lâm sư thúc mặc dù có huyết mạch Ma tộc, nhưng cũng không nhất thiết y là phản đồ…”

“Hắn tính tình quái dị… Hắn luôn đi một mình, cho nên hay thân cận với người đứng đầu, nhất định là để nịnh nọt, hơn nữa y muốn học bí pháp của Thương Hành…”



“Kẻ phản bội này không phải là y thì còn là ai nữa?”

“Thật là một người không biết xấu hổ… Nếu như truyền ra ngoài thì còn gì là danh tiếng của Thương Hành? Sau này ai biết được y có thay đổi hay không…”

Ta quỳ cho đến khi hai chân tê dại, lòng ta lạnh lẽo, ta như chết lặng cứ như vậy mà quỳ rồi dập đầu xuống cho đến khi trán ta chảy đầy máu.

Ta sợ hãi rụt rè quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn hai bên, cũng không dám lại nhìn chằm chằm sư huynh, ta vẫn luôn miệng nói là ta không có, ta nói ta một lòng trung thành với Thương Hành tuyệt đối không hai lòng, ta nói đến mức giọng nghẹn lại, cũng không ai để ý tới.

“Ta không có chứng cứ, tạm thời tin ngươi không phản bội sư môn, nhưng hôm nay cũng sẽ phải đuổi ngươi khỏi Thương Hành,” trưởng lão lạnh lùng nói: “Nhưng trong người ngươi có huyết mạch Ma tộc, lại học tập những kiến thức quý giá ở Thương Hành, sao lại có thể xong được…”

“Lâm Trần,” sư huynh bỗng nhiên mở miệng: “Sư tôn đã bế quan, từ nay ta làm chủ cho nên hôm nay ta quyết định trục xuất ngươi ra khỏi sư môn.”

Trưởng lão bỗng nhiên đứng lên: “Sở! ——”

“Sư huynh!” Ta nghẹn ngào thét chói tai, âm thanh thê lương.

Hai mắt ta đỏ hoe, ta muốn cầu xin sư huynh, nhưng cổ họng nghẹn đến không nói được lời nào, “Ta, ta… “

“Ta nói,” hắn rút kiếm chặt đứt ngọc bội bên hông ta, ngọc bội vang lên một tiếng rồi rơi xuống đất, “Ta muốn đuổi ngươi ra khỏi sư môn, bây giờ ngươi lập tức rời đi cho ta.”

“Sư huynh…”

“Cố Khinh, ngươi dẫn y đi.”

“Tuân lệnh…” Cố Khinh đứng ở xa rốt cuộc cũng động đậy, hắn đi tới kéo ta lên, nhưng ta vẫn cố chấp, quỳ rạp trên mặt đất van xin.

Trưởng lão khẩn trương nói: “Hắn chính là người của ma…”

Sư huynh bỗng nhiên đứng dậy, đưa mắt nhìn trưởng lão, hắn phủi tay áo thu hồi ngọc bội của ta, cứng rắn: “Ta nói rồi, y đã không còn là người của Thương Hành!”

Ta bị Cố Khinh dùng linh tác lôi đi, lời trong miệng ta nói ra đứt quãng không có câu nào ta nói được trọn vẹn, dần dần ta không thể nghe rõ âm thanh xung quanh, sư huynh phất tay áo ra hiệu đóng cửa, ngăn cách hết thảy tầm nhìn của ta, đến cả lần cuối cùng hắn vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần.

Ba nghìn bậc thang dưới chân núi Thương Hành mọc đầy rêu xanh cỏ mát, ta loạng choạng đi trong bóng tối như kẻ mất hồn lạc vía.

Đi đến dưới chân núi, Cố Khinh buông ta ra, bọn ta im lặng thật lâu cũng không lên tiếng, không ai nói lời nào.

Lá rụng bay toán loạn, gió đêm thu mát lạnh thổi đi hơi nóng còn sót lại trên má trái của ta.

Thật lâu sau, ta khàn giọng hỏi hắn: “Là ngươi nói với trưởng lão… ” Ta hai mắt đỏ hoe, cố nén máu tanh trong cổ họng, “Vì cái gì? Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không có nói ra.”Tại sao ngươi lại cố tình nói vào lúc này…”