Bụi Xưa

Chương 44: Linh thảo quý giá




[ Hắn không phải sư huynh, hắn đã quên tất cả, hắn không nhớ quá khứ, hắn đã quên những chuyện ngày xưa, hiện tại hắn chỉ là Giang Mặc của ta… ]

—————–

Vừa dứt lời, hắn lật người đè ta xuống, tóc hắn trong lúc đùa giỡn rơi xuống má ta, ta thở hổn hển, ngọn tóc lại cọ lên chóp mũi, ta nhăn mũi quay đầu lại. Đến khi ta nhìn thấy hắn thì hắn đã cúi xuống hôn một lần nữa.

Sau khi liếm và cắn thảo thích, ta chạm vào bụng dưới của hắn, ta đỏ mặt và thì thầm rằng thứ dưới bụng của hắn thật to.

Hắn thở hổn hển, trong mắt hiện lên dục vọng, hắn vỗ nhẹ vào eo ta, dùng môi cọ cọ cằm ta, khàn giọng nói: “Ngươi đã quên đau rồi sao?”

Ta vừa áy náy vừa sợ hãi: “Ngươi đã nói là không đánh ta nữa mà…”

Khóe miệng nở một nụ cười, hắn cụp mắt hôn ta, “Không đánh ngươi.”

Ta với hắn lăn lộn và quậy một hồi, thân thiết được một lúc thì nỗi lo lắng lại xuất hiện trong lòng ta, mãi đến khi hắn ôm ta vào lòng, tươi cười hỏi ngày mai ta muốn ăn gì, lúc đó ta mới cảm thấy khá hơn.

Ta nhìn thấy hắn mỉm cười đến cong cong khóe mắt, trong lòng ta liền cảm thấy dịu dàng.

Cùng hắn sống bên nhau lâu dài có gì khó? Chỉ là một cấm chế thôi, sợ rằng ta sẽ không thể phá giải nó được sao? Thương Hành cũng có hạn chế tương tự, cho nên ta tự mình đi nghiên cứu, trong đó có mấy ngàn quyển sách, ta lục tung tất cả, nhất định sẽ tìm được biện pháp tháo gỡ.

Cho dù hắn có lớn tuổi hơn nữa thì ta vẫn thích hắn, không phải hắn nói ta lớn tuổi hơn hắn sao? Vậy để cho hắn ở tuổi đó rồi từ từ già đi sau mấy năm…

Ta đã cố gắng hết sức để an ủi bản thân, nhưng ta vẫn bị tổn thương, cũng cảm thấy khó mở miệng.

Ta nên nói với hắn về điều này như thế nào?

Ngay cả khi giữa chúng ta không có ràng của khế ước, cũng không được làm lễ bái đường, vậy thì sao? Điều kiện nghèo khó, ta cũng không có sự lựa chọn, ta nghĩ ta và hắn mới cưới nhau mới được mấy ngày, sẽ thật khó khăn khi ta ra đi vào lúc này…

Ta lo lắng nếu dẫn hắn theo e rằng không bảo vệ được hắn, nếu như bọn người Thương Hành nhận ra hắn thì sao? Nhưng nếu ta không đưa hắn đi cùng, ta sẽ càng lo lắng hơn… Ta không biết mình sẽ ở đó bao lâu, có lẽ ta sẽ không bị nhốt hay chết ở đó, nếu hắn không thể chờ ta nữa, hắn sẽ nghĩ rằng ta lại nói dối hắn…

Hắn sẽ hận ta mãi mãi.

Khi ta nghĩ đến ánh mắt thờ ơ và đáng ghét kia của hắn, trái tim ta liền đau nhói.

Ta không muốn hắn ghét ta… Ta ngập ngừng nói, “Ta… Sau này có thể là ta phải đi ra ngoài.”

Hắn xoa xoa cánh tay đau vừa nãy của ta: “Ta biết.”

Ta ngạc nhiên: “Biết gì?”

“Ngày mai ngươi muốn đi lấy giường lớn, có muốn ta đi cùng ngươi không?”

Ấy, ta còn chưa đi lấy chiếc giường lớn kia nữa…

Đương nhiên ta từ chối: “Không, không cần.”

Lấy lại giường của ta rồi nói, hắn sẽ ngủ ngon hơn, vậy ta sẽ nghĩ cách mở miệng như thế nào? Cần suy nghĩ về việc có nên mang hắn đi theo hay không? Dù sao đi tới đi lui cũng quá tốn thời gian, chỉ sợ hắn… không đợi ta được, huống chi là chờ ta.

Hắn nắm cổ tay ta, đan ngón tay vào nhau, nói: “Vậy ngươi mua ít đậu hũ về, ngày mai ta làm đậu hũ chiên.”

À, tàu hủ chiên, ta từng ăn món này rồi.

Miếng đậu hũ bên ngoài giòn vàng, bên trong mềm mềm, cộng với thịt ba chỉ, đậu xanh và nấm đông cô, ninh trong nồi nhỏ tạo mùi thơm, canh ăn với cơm là ngon nhất…

“Được,” ta ôm lấy hắn, “Vậy ngươi nấu thêm cơm đi.”

Chúng ta sẽ ăn một bữa ăn ngon.

Rồi ta sẽ nói thẳng với hắn sau khi ăn xong.

“Ngươi ngủ sớm đi,” ta nhắm mắt nói, “Chồng yêu ngủ ngon.”

Hắn hôn ta, khẽ nói: “Ngủ ngon”.

Hắn chúc ta ngủ ngon có nghĩa là buổi tối ngủ ngon, nhưng khi từ “ngủ ngon” thoát ra khỏi miệng hắn một cách nhẹ nhàng thì có lợi gì?

Trăng sáng tựa hoa, vạn vật yên tĩnh.



Ta từ từ mở mắt ra sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn, ta không thấy buồn ngủ, cả đêm ta nhìn hắn dưới ánh trăng, trong lòng ta nghĩ đi nghĩ lại, như thể ta đang tự hành hạ chính mình, lẳng lặng ôm hắn cho đến rạng sáng.

Bầu trời bên ngoài nhà mới bắt đầu ló dạng ánh bình minh, ánh nắng thật dịu dàng và tươi sáng nhưng nó làm mắt ta cay xè đỏ ngầu.

Ta định gọi hắn thức dậy nhưng nghe thấy nhịp thở của hắn ổn định lại đang ngủ rất say, ta gọi mấy lần hắn cũng không trả lời.

Ta thấy hắn cau mày thật chặt, bèn đưa tay vuốt vuốt rồi nằm xuống cạnh giường lẳng lặng quan sát.

Cấm chế đã chôn sâu trong cơ thể hắn suốt một năm, cơn buồn ngủ đột ngột này có thể là nhược điểm của nó.

Có lẽ cấm chế này cũng là nguyên nhân gây đau tim, nhưng vì sao lại hướng vào trong tim hắn, rõ ràng có thể khống chế căn mạch của hắn…

Ta nhìn hắn thật lâu, sau đó giơ tay sờ soạng xương cốt của hắn, muốn dùng linh lực khiến cấm chế vận động chậm lại, nhưng cũng chỉ là giọt nước tràn ly, một chút cũng không lay chuyển được nửa phần.

Ta không dám vào quá sâu nên chỉ thử vài lần rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lòng ta bâng khuâng, đi xa khỏi mái nhà tranh sực nhớ mình đã quên mang mạng che mặt, lúc ta quay lại lấy thì thấy hắn còn ngủ nên ta bèn đứng cạnh giường xem.

Ngày hôm qua cũng luyến tiếc mà không thể rời xa hắn như vậy, nhưng hôm nay tâm tình lại khác hoàn toàn, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy trong một sớm một chiều… Song tu, khắc chế, sát thủ, Thương Hành, hận thù…

Ta giấu trong lòng quá nhiều điều khiến tim đau nhói, dọc đường ta mất hồn lạc vía như linh hồn phiêu lãng giữa cõi trần.

Ta đến nơi, giao món đầu tiên cho chủ tiệm, hắn nhìn kỹ vài lần liền biết ta đưa món gì, bèn dẫn ta vào phòng trong, bên trái và bên phải có hai gian hàng cao lớn được lập kết giới, chiếc giường mà ta muốn đã được xếp đặt bên cạnh gian hàng cao.

Ta nhìn nó, chạm vào nó một lần nữa và nghĩ thầm rằng nó trông đẹp, cũng không tệ, vì vậy ta cất nó vào một chiếc túi trữ vật.

Chưởng quầy cười nói: “Quán nhỏ này không có khúc sinh mộc, liền để tiên quân hạ thấp tiêu chí chọn gỗ xuân lê, nếu là tiên quân sau này có nhu cầu khác, liền đến tiểu quán nữa nhé…”

Ta không thoải mái với những lời giả lả của hắn, nhưng cửa hàng pháp khí này đã là cửa hàng lớn nhất ở phụ cận, mặc dù chưởng quầy nhìn có vẻ tôn trọng khách, nhưng tu vi của hắn cũng không tệ, bên cạnh đó hắn có rất nhiều mối quan hệ ở đây, có lẽ hắn biết một vài lò luyện đan, ta phải hỏi hắn mới được.

Ta ho khan, bèn nói về một ít linh thảo để luyện chế Phục Linh Đan, vì che giấu tai mắt nên ta thuận miệng nói thêm mấy câu không liên quan.

Hắn nghe vậy hơi kinh ngạc, nói: “Thật là trùng hợp, mới ngày hôm qua có một vị tiên quân đến đây bán loại cẩn tự thảo này…”

Không ngờ lại có người ra tay ở đây, ta sửng sốt một lát: “Là ai?”

Chưởng quầy vội vàng xua tay: “Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng vị tiên quân kia mặc dù nhìn rất đẹp nhưng sắc mặt lạnh lùng nên ta không dám nhìn, nhưng người đi bên cạnh hắn tuy rằng nho nhã, nhưng nhìn sơ qua trông có vẻ yếu ớt…”

Khi ta nghe điều này, trái tim của ta chạy tọt lên cổ họng.

Không phải ai cũng có thể có được hai loại linh thảo này, Cố Khinh yêu thích nhất là sưu tầm bảo vật, mấy ngày trước ta gặp hắn, hắn còn thử ta, có lẽ hắn không bỏ được nghi hoặc cho nên đã âm thầm đi theo ta. Ta vô thức nghĩ đến hắn, trong lòng có chút đề phòng nhưng khi nghe cửa hàng nói có hai người đi cùng nhau thì lại cảm thấy yên tâm.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự nghĩ nhiều rồi tự mình hù mình, lá gan ta thật bé mà.

Sao có thể là Cố Khinh được? Ta đã cẩn thận trốn suốt một chặng đường dài như vậy.

Còn nữa, rõ ràng là Cố Khinh hay lẻ loi một mình, tình tình hắn xấu như vậy, có người nào đi cùng với hắn được?

Có lẽ đó là một cặp vợ chồng đạo sĩ ở ẩn nay ra ngoài vui chơi, nhưng chẳng may họ đã tiêu hết tiền, vừa vặn họ có được hai linh thảo quý giá này trong tay.

Người bán hàng ra hiệu vài cái, tầng cao nhất hai ô lưới nhỏ được mở ra, chính là tử cẩn thảo và hoa đắng mà ta cần.

“Ta ít khi nhìn thấy linh vật như vậy nên không dám nhận, ta sợ rằng ở nơi nhỏ bé này bán không được nhưng ta cảm thấy chúng rất tốt, hai cây có thể có thể đi Trường Đô bán với giá cao, nên nhất thời cao hứng mua chúng…”

Ta ngây người nhìn cây linh thảo, trong lòng ngây ngẩn cả người, đây quả nhiên là linh thảo mà ta tìm kiếm đã lâu, bàn về chất lượng và hình dáng đều tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều, rõ ràng là nó được chăm sóc cẩn thận cho và được nuôi dưỡng cẩn thận bằng linh lực.

Thật trùng hợp, nếu không phải ngày hôm qua đi mua giường, hôm nay sẽ không nhìn thấy cây linh thảo này…

Ta biểu hiện cảm giác tràn đầy niềm vui để che đậy sự kỳ lạ trong lòng.

Ta chỉ vào linh thảo: “Giá bao nhiêu?”

Chưởng quầy cười nói: “Nếu tiên sinh muốn, ta liền cho ngươi một cái giá rẻ, sau này hy vọng được ngươi chiếu cố…”

Hắn nói mấy con số, ta nhướng mày cười, giá tuy đắt đỏ nhưng ta không quan tâm, cũng không màng tiền bạc, bởi vì ta không thiếu những thứ này.

Ta không có nhiều hạt bạc châu như vậy, vì vậy ta lấy linh thạch quý giá để đổi lấy chúng, hỏi: “Người đó đã bán cho ngươi với giá bao nhiêu?”

Hắn cười ngoác miệng đến mang tai, phất tay áo lấy linh thảo đưa cho ta, lắc đầu nói: “Vị tiên quân kia không phải tới để bán linh thảo, chẳng qua là muốn tìm xem có khúc sinh mộc hay không. Lúc ấy ngươi vừa mới rời đi, ta còn tưởng rằng có người khác cũng muốn dùng khúc gỗ đó làm giường nên ta buột miệng nói ra, vị tiên quân kia sửng sốt một chút, chỉ sợ hắn không tin… “



Hắn nói và so sánh kích thước, “Trong cửa hàng chỉ có một mảnh nhỏ như vậy, nhưng vị tiên quân đó trông có vẻ ngại ngùng, với lại hắn dường như đang cần gấp, nhất thời dùng linh thảo để trực tiếp đổi lấy nó.”

Chưởng quầy tiếp tục cười nói: “Một cây không đổi được, nhưng hai cây cũng đủ rồi, cửa hàng nhỏ được một món hời lớn, cũng không biết vận khí từ đâu tới, chỉ trong vòng hai ngày đã có hai vị khách hàng hào phóng…”

Ta xoa xoa linh thảo trong tay, tâm tình rất vui vẻ, cuối cùng ta cũng có được linh thảo, tuy rằng còn có một ít thực vật mà ta muốn tìm, nhưng hiện tại có một loại khó tìm nhất, những người khác cũng khó để có được…

Chính là cấm chế đó… Khóe miệng ta đột nhiên nhếch lên, nếu không giải trừ nó thì từng ngày trôi qua cũng không thể nghỉ ngơi.

Ta đi ra ngoài, mua vài miếng đậu phụ tươi trong thị trấn, cố gắng nghĩ về nồi đậu phụ áp chảo trước khi ta mãi nghĩ về chuyện kia nữa.

Túi trữ vật không bằng nhẫn trữ vật nuôi dưỡng linh thảo, đều là vật chết, ta đã hứa với hắn không cần nhẫn để chứa đồ vật cho nên ta muốn sớm quay về để linh thảo có thể được trồng trong đất. Khi ta tìm thấy các loại khác, ta có thể cùng luyện đan. Khuôn mặt của ta sẽ trở lại bình thường…

Khi đó, hắn sẽ rất vui, ta tưởng tượng rằng khi hắn nhìn thấy hình dáng ban đầu của ta thôi, khóe miệng ta đã khoái chí tự nhếch lên.

Làm thế nào để giải cấm chế trước khi ta điều trị khuôn mặt? Có lẽ hắn sẽ càng phấn khích khi nhìn thấy diện mạo ban đầu của ta, việc tu luyện đôi khi có thể đạt được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực, nhưng hắn hiện tại đã rất tích cực nỗ lực, hắn cũng nói rằng hắn đều thích…

Ta bật cười thành tiếng dưới chiếc mũ có mạng trùm kín đầu, rồi tự giật mình, mặc dù không có ai nhìn nhưng ta vẫn cảm thấy xấu hổ, ta vội nhịn cười rồi đi xuyên qua vài kết giới trong rừng do chính ta dựng lên.

Càng đến gần túp lều, sương núi mờ mịt, ta mơ hồ có thể nhìn thấy nó…

Không biết hắn đã dậy chưa…

Ta nghĩ đến đây mà rùng mình, sống lưng dựng tóc gáy, toàn thân cảm thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Ta hoàn hồn lại, người đó có linh vật như Từ Kim Thảo, Hàn Cốc Hoa… Chẳng lẽ hắn lấy trộm đồ, nóng lòng muốn đổi lấy linh châu? Nhưng hắn chỉ muốn khúc sinh mộc, càng không đòi bán với giá cao, hơn nữa tại sao không thể đổi loại linh thảo này lấy ngân tệ cùng linh thạch? Dù thế nào cũng không bằng trực tiếp đổi thành khúc sinh mộc, người đó lấy khúc sinh mộc làm cái gì?

Người bán hàng nói… người đó trông rất đẹp, nhưng khuôn mặt rất lạnh lùng, hắn lại vô tình đem chuyện ta muốn đem khúc sinh mộc làm giường nói ra, người nọ còn sửng sốt một chút…

Là bất ngờ? Hay là…

Tim ta đập thình thịch, ta nhận ra có gì đó không ổn, ta gọi linh thảo từ trong túi ra, ta dùng hết sức chặt đứt một phần rễ của đóa hoa đắng.

Thân rễ tiết ra chất nhầy, tỏa ra mùi thơm cỏ cây, tiếp đó bùa theo dõi đỏ tươi như máu đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng leo lên cánh tay ta.

Ta nhanh tay lẹ mắt châm lửa đốt lá bùa, nhưng trên tay ta vẫn còn rất nhiều bột mịn của linh thức rơi xuống.

Thì ra là vậy! Trên thực tế lá bùa đã được gắn vào rễ cây!

Ta hận chính mình vội vàng bị bại lộ hành tung, hiện tại cũng không có thời gian hối hận, huống chi tự mình thương tâm, hiện tại việc cấp bách nhất chính là cùng sư huynh rời đi nơi này, trước khi Cố Khinh lần theo dấu vết của lá bùa mà xông tới đây.

Ta dùng phép thuật để rửa sạch những thứ còn sót lại trên tay, nhấc chân chạy về phía lều tranh.

Một tiếng hét làm ta đột ngột dừng lại: “Lâm Trần!”

Ta giật mình, cố gắng hết sức để nín thở, ta không quay lại nhìn hay hoảng sợ bỏ chạy.

Có người giẫm lên cành cây khô, bọn họ đang đến gần ta, tiếng cành khô dưới chân khiến ta tê cả da đầu, nghe tiếng bước chân thật sự là hai người…

Sương mù bao phủ những ngọn núi, nhưng những ngọn đồi xanh vẫn như cũ.

Ta nhìn chằm chằm vào phù chú của túp lều trước mặt qua tấm màn đen, tự hỏi liệu phù chú có thể chặn được Cố Khinh hay không, mười năm đã trôi qua, tu vi của ta đã tăng lên, nhưng chắc hẳn hắn cũng cố gắng luyện tập, ta hiện tại có thể không đánh lại hắn, không biết Giang Mặc còn ngủ trong phòng hay không, đợi lát nữa ta phải làm sao đây…

Nếu ta dụ Cố Khinh rời đi thì sao? Cho dù là bọn ta có đánh nhau hay cãi vã…

Chỉ cần Cố Khinh không nhìn thấy sư huynh của ta…

Không, không… bây giờ hắn không phải là sư huynh! Không phải là Sở Huyền Huyết, hắn chỉ là Giang Mặc.

Ta hơi gập lòng bàn tay lại, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Hắn không phải sư huynh, hắn đã quên tất cả, hắn không nhớ quá khứ, hắn đã quên những chuyện ngày xưa, hiện tại hắn chỉ là Giang Mặc của ta…

Tiếng bước chân phía sau ta đột ngột dừng lại, tim ta càng đập nhanh hơn, đập thùng thùng vào màng nhĩ, bọn họ có hai người…

“Lâm Trần…” Cố Khinh thở hổn hển, thanh âm khàn khàn, không lạnh lùng như ta nhớ, chỉ là hơi thở thất thường, tựa hồ có chút suy yếu.

“Thật sự là ngươi… Ta…”