Bụi Xưa

Chương 24: trước mắt đẫm máu




Ta thật muốn xẻ ngực ngươi ra, khoét tim của ngươi, nhìn xem ngươi có trái tim hay không, ta muốn ngươi cảm nhận được đau đớn…”

—————

Ngày thứ hai tỉnh lại, giọng ta đã khàn, mông cũng bị đâm cho đỏ bừng rất khó chịu, cả người đều là dấu vết đỏ hồng, nếu không phải ta có linh lực hộ thể thì ta thấy như bị phế vậy. Thậm chí ta còn cảm thấy người mình toàn mùi hoa sen.

Làm sao hắn có tinh thần như vậy, cơ thể hắn hiện giờ vẫn là của người phàm, ta và hắn cũng chưa làm được bước cuối cùng, nếu sau này có tu vi, chẳng phải mỗi đêm đều làm chuyện này không dừng…

Túng dục hại thân, nhưng hắn cũng chỉ ngủ sâu hơn so bình thường một chút, rốt cuộc thì không còn cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại hắn vẫn thức dậy sớm hơn ta, lúc ta tỉnh lại thì hắn mới từ bên ngoài trở về.

“Rời giường đi, đồ lười.” Hắn hôn ta một cái, kéo ta dậy, nhét vào trong miệng ta cái bánh nướng của người bán hàng rong dưới lầu.

“Ưm” Ta cắn một miếng, cơn buồn ngủ lập tức bay đi.

Vỏ bánh xốp giòn, bên trong đầy thịt.

Ngon!

Ta dùng hai tay cầm bánh nướng gặm, ngồi ở trên giường nhìn hắn thu dọn quần áo, cuối cùng ta dùng túi trữ vật để đựng đồ, rồi cùng hắn đi theo quản sự tới phòng đấu giá.

Quỳnh lâu ngọc vũ, giường cột chạm trổ, không thể không nói phòng đấu giá thật sự quá hoành tráng, một tòa lầu cực lớn lại không mất đi vẻ tú lệ nằm trong đó, sân trong khuôn viên rộng đến có thể chứa được năm ngàn người, tầng cao nhất là quý các, nơi dành cho những người có địa vị thân phận tôn quý và bảo vật hiếm lạ ở đó.

Ta đi theo chủ nhân vào bên trong, tuy còn chưa mở bắt đầu đã được khách ngồi đến chật kín, ta đang hồi tưởng lại vị bánh nướng sáng nay, còn tay thì đang ước lượng trân châu, lúc này nghe thấy một giọng quen quen.

“Nghe nói người của Thương Hành cũng tới, không biết lần này lại phái đệ tử xui xẻo nào tới…”

Ta hơi khựng lại, rồi tiếp tục bước đi giống như không có việc gì, chỉ âm thầm vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

“Lại là bọn họ sao? Chắc là tới mua đan dược thượng phẩm, họ đã chạy kiếm khắp nơi, lần này lại đi tới chỗ xa xôi như vậy…”

Người nọ cười lạnh một tiếng, “Ta nói cho ngươi biết, bọn họ đều uổng phí công sức mà thôi, ma đầu lại không ngốc, làm gì có chuyện luyện thượng phẩm còn lấy ra để bán đấu giá? Không sợ bị người ta phát hiện sao?”

Đâu ai biết ta thiếu tiền đến vậy… Ta hoảng hốt mà nghĩ.

“Còn không phải tên Cố Khinh kia sao, cũng không biết số mệnh tốt thế nào, thế mà hiện giờ hắn có thể làm chủ Thương Hành, những vị trưởng lão cũng mặc hắn làm, hơn nữa là hễ có chỗ nào luyện đan dược thì hắn liền phái người đến, mấy năm gần đây phái bọn họ có chút oán khí, ta thật sự là theo không nổi nên mới chỉ đuổi theo loại thượng phẩm tới đây…”

“Không cần phải nói như vậy, người nọ cũng chưa tạo sát nghiệt, không tính là ma đầu, lại chưa bao giờ ra ngoài tác quái, y luyện đan rất giỏi, nếu như y chết rồi thì cũng thật đáng tiếc, không biết y đã gây ra tội gì để Thương Hành phải đuổi cùng giết tận…”

“Chuyện giết người thì khó nói… Thương Hành giấu kỹ như thế cũng bị tuồn ra ngoài, Sở tiên quân kia chỉ để lại một vũng máu bên động không đáy, từ đó về sau không còn tin tức, không chắc còn sống hay đã chết, đương nhiên chuyện này chỉ trách lỗi tại hắn…”

“Ngươi cũng nghe nói về việc này à? Nhưng bọn người của Thương Hành đều nói Sở tiên quân đang bế quan, không phải hắn vẫn ở bên vách núi kia à…”

“Bế quan hả? Nhưng ta nghe nói là Sở Huyền Quyết bị nhốt ở bên vách núi để chịu phạt, chính mắt cháu trai của ta thấy hắn quỳ gối bên vách núi! Chỉ là Thương Hành giấu chuyện này quá kỹ, lại hạ cấm chế lên ngọn núi kia, nên mới ít có người biết…”

Bên tai ta ầm ĩ từng trận, tim ta đập như trống dồn.

“Này… Thương Hành có thể dùng cách này để phạt thật sao? Tại sao lấy Sở Huyền Quyết ra trừng phạt… Nhưng cho dù là như thế, cũng không nhất định người nọ là do y giết, ở Thương Hành bố trí nhiều năm, làm sao y dám tìm con đường chết? Hơn nữa… Hơn nữa đó là sư huynh của y! Năm đó không phải cũng giúp y thoát khỏi việc treo cổ…”

“Ai biết được quá khứ của họ? Nhìn dáng vẻ bọn họ… Chỉ sợ là trước đó từng có tình cảm, đơn giản là ai phụ ai mà thôi,” kẻ nói chuyện cười đến mơ hồ nhưng lại thâm ý, “Y nhập ma đạo, còn quản ai là sư huynh mình à? Hơn nữa, năm đó y ở động không đáy không phải đã chính miệng nói sao, y muốn báo thù, nhất định phải mổ ngực móc tim…”

Móc tim…

Ta bước đi lảo đảo, đờ đẫn đi tới, bước lên bậc thang dài.

Rõ ràng giữa sân không có gió, đầu ta đang đội một tấm màn, nhưng ta lại cảm giác gió thổi loạn khiến tóc ta bay, bên tai là tiếng gió rít gào, tiếng chim bay kêu quai quái.

Lòng bàn tay hắn hơi lạnh, nhẹ nhàng mơn trớn ta, “A Trần, theo ta trở về, không… Ta đi cùng ngươi…”

Giọng hắn có vạn phần đau đớn, nhưng ta lại cảm thấy mình đau hơn hắn, sắc mặt ta mờ mịt, nước mắt lướt qua vết sẹo hòa lẫn với máu, ta nhẹ giọng nỉ non: “Sư huynh… Ta đau quá… Sư huynh…”

Gió mạnh tựa đao, ta không nhịn được mà rơi lệ: “Ta đau quá… Đau quá a…”

“Ta không sờ nữa… Ta sẽ không cử động…” Giọng hắn nghẹn ngào đến khó nghe, một chút đều không giống vẻ bình tĩnh như ngày thường của hắn.

Ta nhẹ nhàng nâng tay, kiếm rít một tiếng bụi mù bay lên, một đường sáng đột nhiên hiện lên.

Mũi kiếm Thương Mặc cách tim hắn mấy tấc, lăm le muốn đâm hắn.

Hắn nhẹ giọng nói: “A Trần, ta đi theo ngươi…”



Mũi kiếm khựng lại, chậm rãi hạ ra, ta lẳng lặng nhìn hắn.

Kết giới của hắn dao động trong chớp mắt, một đạo kiếm lóe sáng lên không biết là của ai đánh úp ta, ta nghe tiếng kiếm để xác định và tránh được nó trong gang tất

Mặt ta tái xanh rồi bò dậy, “Ngươi gạt ta… Cho tới ngày hôm nay ngươi vẫn gạt ta…”

“Ta không có, đó không phải của ta…”

Ta bắt lấy vạt áo hắn, rống to vào mặt hắn: “Ta thật muốn mổ ngực ngươi, khoét tim trong người ngươi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có trái tim hay không, tại sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy chứ… Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử đau đớn này…”

“Ta rất hận ngươi, rất hận ngươi…”

Hắn run rẩy đưa tay, hắn lau đi vết máu trên mắt ta, khuôn mặt hắn xám xịt tiều tụy đập vào ánh mắt vào ta.

“Thật sự không phải…”

Trái tim của ta chấn động, ta đột nhiên vươn tay ra sau lưng hắn, nắm chặt kiếm Thương Mạch, đâm vào trong cơ thể máu thịt của hắn, những lời lẩm bẩm của hắn trong nháy mắt nghẹn lại cùng nước bọt và máu trong cổ họng.

Ánh mắt hắn buồn bã, đôi môi tái nhợt, cố hết sức nhếch khóe miệng nặn ra một nụ cười, nhưng chỉ càng thêm xấu xí, “Tuy rằng không phải ta, nhưng rốt cuộc là ta chọn sai đường, luyến tiếc xiềng xích của ái dục, dường như cũng trốn không thoát khỏi kết cục của vận mệnh…”

Ta nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, đột nhiên đẩy hắn ra.

Ta có thể giết hắn… Giết hắn… Nhưng trong đầu ta vẫn luôn có một giọng nói điên cuồng kêu gào.

Giết hắn! Giết hắn!

Mổ ngực hắn ra, moi tim hắn… Để hắn chết đi…

Ta bắt lấy mũi kiếm bằng tay không, chỉ cần lệch về một bên là hắn có thể chết dưới kiếm của ta, nhưng ta không hạ thủ được.

Ta nhớ đến nụ cười mà hắn đã từng dành cho ta. Hắn đắp lại cho ta chiếc chăn mà ta đã đá đi. Hắn mua sơn trà vào ngày sinh thần của ta hằng năm. Hắn luôn biết ta muốn gì, và hắn sẽ cho ta bất cứ thứ gì ta muốn.

Ngay cả kiếm trong tay ta, vũ khí sắc bén đâm vào trong thân thể hắn, cũng là hắn đưa cho ta…

Hắn rõ ràng, rõ ràng là rất tốt với ta… Mười năm qua, hắn đối xử với ta tốt như vậy, làm sao không nảy sinh tình cảm với ta!

Hắn nuôi ta, dạy dỗ ta nhiều năm như vậy, ta cũng không có tư cách hận hắn…

Ta và hắn sao lại đi đến nông nỗi này… Không… Không… Không đúng!

Không đúng!

Làm thế nào mà ta có thể tổn thương hắn!

Ta đang làm cái gì vậy… Ta không có khả năng làm như vậy, không giống ta, này không phải ta…

Đây không phải là ta!

Hắn từng nói: “Ma quỷ là dục vọng trong lòng, hận ý trong tâm…”

“A Trần,” hắn ánh mắt sâu thẳm, “Nhập ma không phải do dòng máu chảy trong người mà là do tâm…”

Nhưng hôm nay ta đã hiểu rõ, khi đó hắn chỉ nói suông, còn ta là kẻ uống máu giết người, trốn không thoát dòng máu đang chảy trong người, càng không thoát khỏi bản tính của mình.

Năm đó lẽ ra Cố Khinh nên dùng kiếm đâm vào tim, trực tiếp giết ta!

Tiếng gió gào rống, ta đau như búa bổ, ngẩng đầu hét lớn một tiếng, linh lực bay tứ tung, vài người thổ huyết rơi vào hôn mê, hắn cũng không chịu nổi, khụy chân trên mặt đất.

Ta điên cuồng như vậy… Ta không thể nhận ra mình nữa, ta vùng ra khỏi bàn tay run rẩy của hắn đang nắm lấy cổ tay ta, rồi hốt hoảng nhảy xuống vách đá và thoát khỏi nơi đẫm máu kia.

Bên tai tiếng gió rít, náo loạn đã xa, hận khó tiêu.

Đôi mắt ta đỏ hoe, ta chạy suốt mấy ngày trời, trăm lần sử dụng pháp thuật mới trốn đến vách đá cuối trời ở phía tây xa xôi, ta đã giết vô số quái vật trong khu rừng rậm, khó khăn lắm ta mới có thể nguôi ngoai ý muốn giết chóc. Ta mang theo mùi máu tanh nồng đã khiêu khích vô số côn trùng và dã thú bậc cao, cuối cùng ta kiệt sức, ta lập ra một kết giới và ngủ thiếp đi, sau khi ta tỉnh dậy thì đã trôi qua hai, ba tháng.

Sau mười năm ẩn náu, ta sống như một con giòi trong cống ngầm, thối rữa và bốc mùi, ta không thể nhìn thấy ánh sáng. Ma khí đang bay toán loạn ở xung quanh khiến ta khó nhìn rõ mọi thứ.

Ma âm từ tâm rót vào tai, vang vọng trong đầu ta, ta hạ thuật cấm nghe cũng vô dụng, ta chỉ biết cuộn tròn trốn trong một góc, thống khổ vô cùng.

“… Là ai đã hại ngươi? Và là ai vừa ghét ngươi vừa hận ngươi, cuối cùng là lừa dối ngươi…

“… Nếu không phải thân pháp ngươi nhanh nhẹn, thanh kiếm kia sớm đã cắm vào ngực ngươi! Ngươi còn mềm lòng? Ngươi đúng thật mềm lòng!”

“Hắn đang lừa ngươi! Đang lừa ngươi đấy!”



“Không phải ngươi muốn nhìn tâm can của hắn sao? Tại sao ngươi không ra tay! Giết hắn! Giết hắn đi…”

Thù hận che mắt mờ đôi mắt ta, cũng chặt đứt ái dục của ta, ta thiếu bản mạng kiếm giống như mất đi một cánh tay phải đắc lực, ta chẳng phân biệt ngày hay đêm mà tập trung tu luyện, chỉ vì ngày sau báo thù, thật sự muốn moi tim Sở Huyền Quyết ra, nhìn xem rốt cuộc tim hắn màu gì…

Ta muốn cho hắn nhìn thấy gương mặt ác ma của ta, ta muốn cho hắn huyết bắn thần minh.

Thay đổi khôn lường, mười năm giống như một cái búng tay, ta đột phá Nguyên Anh, ngày ấy đi vào xuất khiếu, đi mua rượu, màn đêm buông xuống uống rất say, nên chờ ngày thứ hai đi Thương Hành, tìm kẻ thù mà ta hận đến tận xương.

Sau khi ta tỉnh lại giọng đau như xé, nếu trận quyết chiến này có đi mà không có về, không thì ăn một bữa thật no nê… Ta đờ đẫn đứng dậy giống như cái xác không hồn.

Ta thử ăn mặn … Mười năm qua ta ăn chay nên ta sẽ ăn một bữa no trước khi chết…

Sắc mặt ta tái nhợt, đi đến bờ sông, lại nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng động, quay đầu lại liền thấy trên cỏ còn có vết máu chưa khô…

“Ngàn Anh, Ngàn Anh…”

“Ngàn Anh tiên quân?”

Ta khôi hồi tinh thần, hắn đột nhiên nắm chặt tay của ta, y như lúc trước khi ta nhảy xuống vách núi, hắn duỗi tay bắt lấy ta, chỉ là lần này ta không trốn nữa.

Bàn tay hắn hơi lạnh lẽo thấm vào da thịt ta, hắn khẩn trương nói: “Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?”

Ta đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói: “Không có việc gì.”

Quản sự nói: “Hôm nay quá nhiều người, đa phần là vì đan dược thượng phẩm của tiên quân mà đến, tại hạ chiếu cố không chu toàn, thỉnh tiên quân thứ lỗi, trong phủ không có bao nhiêu người, tiên quân hãy nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ ta gọi người đưa lên chút một ít ngọc lộ nhấm nháp.”

Ta lãnh đạm gật gật đầu, bước lên mấy bậc thang cuối cùng, chỉ thấy một bóng người đứng trước bậc thềm.

Hắn mặc một thân y phục màu đen như tơ mây, dáng người mảnh khảnh, thắt lưng ngọc, hai tay chống đỡ bước dài, nhắm mắt lại nhìn náo nhiệt trong sảnh, ánh mắt lạnh lùng trầm ngâm.

Hắn chú ý tới động tĩnh, quay đầu nhìn lại, đuôi mắt nhướng lên, rõ ràng là một đôi mắt phượng đa tình, nhưng trong mắt lại lạnh như đao.

Ta tránh ánh mắt hắn, thoáng rũ mắt, thấy ảnh pháp lục lạc và mộc kiếm bên hông hắn trông quen thuộc.

Chỉ là chiếc chuông của hắn không được buộc vào thắt lưng như ta từng nhớ, mà được gắn vào chuôi thanh kiếm gỗ của hắn.

Ta cùng hắn sắp sửa đi ngang qua nhau…

Bỗng nhiên, mộc kiếm của hắn rung lên một chút, rung thành tiếng chuông thanh thúy, làm tim ta đập rất nhanh.

Đầu tiên là hắn run run, sau đó đột nhiên xoay người lại, hắn lạnh giọng mở miệng, âm thanh lạnh lùng tựa như năm đó mắng ta là đồ tạp chủng, giống như lưỡi câu tẩm độc.

“Thỉnh vị đạo hữu này dừng bước!”

——————–

————

Tiểu kịch trường:

Giang Mặc mua bữa sáng

Giang Mặc: Nên mua bánh bao cho y không? Hay là mua bánh nướng cho y nhỉ? Muốn mang chút hoành thánh lên, hay là mua một chén mì thôi? Lỡ như y ăn không quen thì làm sao bây giờ? Y chỉ quen ăn đồ ta làm nhỉ? Nếu như y muốn ăn đồ ta nấu thì phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nay y không ăn gì hết, có phải cảm thấy đồ ăn bên ngoài không ngon, chỉ muốn ăn đồ ta làm…

Giang Mặc ( do dự mà đưa tiền, lên lầu, nhét bánh nướng )

Lâm Trần ( bắt lấy bánh nướng ):

ヾ(@゜∇゜@)ノ Ngon quá đi!

Giang Mặc:…

————

Lâm Trần: Hắn mắng ta châm chọc ta, giọng lạnh lùng, giống như móc câu tẩm độc…

Cố Khinh: Mẹ kiếp! ( rút kiếm ) ta ác như vậy à! Hả!

Mộc kiếm: ( ong —— )

Cố Khinh: ( bình tĩnh )