Bụi Xưa - Thử Uyên

Chương 8: 8: Trong Mộng Ngoài Mộng





Ta mau chóng đem vấn đề gì mà trai thẳng vứt ra sau đầu.

Trai thẳng khẳng định đó là tư thế đi đứng ngay ngắn, chắc là nam tử thân hình cao ráo thẳng tắp! Nhưng như vậy là đúng như hắn nói, hắn chính là trai thẳng…
Hắn trước nay chưa từng giải thích, ta cũng không có mặt mũi đi hỏi hắn liền làm bộ hiểu.

Thế quái nào ta lại cảm thấy mình giống một như một người ngốc không hiểu nhiều lắm?
Huống chi tên ngốc này đêm qua còn kiên quyết nói chườm nóng cho ta, nhưng trên thực tế, qua đến ngày thứ hai ta thì bắp đùi càng sưng tấy lên, máu bầm ứ một mảng to, còn ẩn hiện có tơ máu, quả thật thảm đến không nỡ nhìn!
Ta bước đi khập khiễng, lặng lẽ cởi khố xem kỹ khi còn bị hắn bắt gặp được, ánh mắt hắn dừng ở sườn mông của ta, rồi lập tức dời ánh mắt đi, nghiêng đầu nói: “Xin lỗi.

Ta nhớ nhầm, ta tưởng rằng là chườm nóng…”
Ta tức giận mà kéo khố lên, tên ngốc này! Còn biết áy náy à!
Tuy hắn là người ngốc, rồi chuyện gì cũng đã quên, giặt quần áo nấu cơm cũng có chút không quen, nhưng lại làm rất là nghiêm túc, chịu được cô đơn, giặt quần áo quét tước, một lần làm đó là làm cả ngày.

Ta vẫn luôn ỷ lại với việc bản thân có linh lực bảo hộ và pháp thuật, không cần giặt quần áo hay chỉnh giường, chủ cần nhích.ngón tay thì có thể làm mọi thứ sạch sẽ như mới, ta chẳng cần gì phải tự tay làm mấy chuyện này?
Nhưng khi hắn phát hiện ta không cần nước cũng có thể dùng linh lực rửa sạch sẽ, hắn chỉ là kinh ngạc chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn kiên trì tự mình tắm rửa.
Ai rảnh quản hắn chứ…
Việc gánh nước lại không phải ta làm!
Dù sao đan hỏa của ta châm ở nhà bếp mỗi năm, hắn còn tự cho là sử dụng được mà đun nước ấm tắm đấy!
Nhưng mà hắn cũng không có nhiều xiêm y thay đổi, chỉ có hai bộ nhưng nhìn rất thảm, một bộ là khi được ta cứu lên vải đã nát bươm, rách tung toé, còn bị thấm máu đến ố.

Thứ hai là xiêm y của ta, ta không thể không thừa nhận, hắn to hơn ta, thân thể so với ta càng rắn chắc hơn, cũng cao hơn ta, với hắn mà nói, xiêm y của ta đúng là quá nhỏ với hắn.

Hắn cũng không có nói muốn mua cái gì, chỉ là thường tắm xong rồi thay đổi, quần áo của ta cũng không hơn hắn là bao hắn, chưa từng có câu oán hận.

Ngày thường nói chuyện phiếm, đa số đều là hắn chủ động bắt chuyện với ta bằng một câu hỏi, ta lạnh nhạt đáp lại một câu, đôi khi ta lười không muốn trả lời, liền mặc kệ hắn không thèm lên tiếng.

Mỗi ngày hắn làm cơm, hay gọi ta rời giường, ta sẽ ngồi dậy đi ăn, ăn xong hắn sẽ rửa chén đũa, sửa sang rồi quét tước, lược một đoạn thời gian, nghỉ ngơi một chút, lại đi làm cơm trưa, ta đi ra ngoài chọn mua đồ vật hoặc là mua đồ luyện đan, trở về ăn xong tiếp theo là ngủ trưa, buổi chiều ta cầm thảo dược hoặc là đi bắt yêu thú mang về, hắn lại chuẩn bị đi nấu cơm chiều.

Một ngày trôi qua như vậy, bình đạm đi qua không có gì mới lạ, rõ ràng mới mấy tháng lại tựa như đã sống cùng nhau thật nhiều năm.


Tu sĩ không cần ngủ, nhưng ta bắt đầu lười, dù không có buồn ngủ nhưng ta vẫn muốn ngủ trưa.

Từ sau khi nhặt hắn về, ta xem xét lại cảm thấy bản thân mình không có gì muốn làm, ngay cả hái thuốc luyện dược, vậy mà ta cũng không quan tâm.

Ngủ trưa có chút ngủ không yên ổn, ta nghe hắn hô hấp, ngẫu nhiên hoảng hốt, nhớ tới năm đó lần đầu tiên ta xuất ngoại để ra ngoài rèn luyện, ở cùng một phòng với sư huynh, thậm chí còn nhớ chuyện cũ ngủ chung một giường.

Nhớ tới ngày đó, ta càng không ngủ được.

Đảo mắt đến thu, ta đưa mắt thấy thời tiết đã chuyển lạnh, ta nhìn thấy cái chăn mỏng và đệm của hắn trên mặt đất chẳng ra gì cả, sau đó mang hắn ra cửa.

Ta đi với hắn đều mang mũ có rèm, che khuất gương mặt, nhưng thân hình hắn lại anh tuấn xuất chúng, dẫn đến việc thu hút ánh nhìn từ người khác.

Lần đầu tiên hắn đi ra ngoài nên vẫn có chút tò mò, ta nói phải mua cho mình một vài món mới, mới ‘thuận tiện’ mua hai bộ đệm chăn, hắn chọn lựa màu sắc, ta cảm thấy sao cũng được nên chỉ đứng trả bạc cho chủ quầy.

Ta còn chút bạc châu nên cho hắn mua xiêm y, ta ước lượng rồi mua xong thì đẩy hắn vào thử đồ, các tiểu nhị đều khen hắn mặc đẹp, thấy vậy ta mua vài kiện đồ, vậy mà hắn lại ngăn ta, nói: “Ngươi mua thêm cho mình đi, đừng mua nhiều cho ta.”
Ta có tiền mà! Vài món so ra còn thua một gốc dược liệu của ta.

Vì ta không thiếu vàng bạc nên còn muốn mua rất nhiều, hắn đi theo ta, đi theo ta nhìn nhìn, mua xong thì ta đưa hắn cầm một ít bạc vụn.

Trên đường đông đúc chen lấn người đi bán tấp nập, ven đường có người rao bán đồ, hắn kéo tay áo của ta, bảo ta chờ một lát, tiếp theo đó mua một túi sơn trà cho ta.

Mặt ta đen xì lại, chậm chạp không đi tiếp, qua sau một lúc lâu mới nói: “Ai bảo ngươi mua? Ta không ăn, sau này đừng mua cho ta.”
Hắn ngẩn người, từ từ tiêu hóa mọi chuyện đang xảy ra mới phản ứng là hắn dùng là tiền của ta mua, có chút khó xử mà nói: “Xin lỗi…”
Ta mặt lạnh hỏi hắn: “Sao ngươi mua cho ta cái này?”
“Ta nghĩ rằng ngươi thích.”
Ta thấp giọng nói: “Ta không thích.”
“Sau này đừng mua cho ta.”
Hắn rút tay về, gói túi giấy kỹ lại, đến vản thân mình cũng không ăn.

Trở về phòng nhỏ nhìn thấy trời còn sớm, ta không đi bắt yêu, không đi luyện đan, cũng không nói lời nào.


Hắn đi vào nhà bếp nấu cơm, chờ hắn bưng đồ ăn lên trên bàn gồm ba món một canh, còn ta thì ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Hắn gọi vài tiếng, ta không muốn lên tiếng, hắn đi tới, kéo ta, ta mới chậm chạp đứng dậy, đi theo hắn ra ăn cơm.

Chờ dọn dẹp hết thảy, đêm nay thật trầm.

Ta đưa lưng về phía hắn ngủ, nhìn chằm chằm mặt tường, trong lòng muốn nói nhiều thứ, nhưng lại không muốn mở lời, cuối cùng ta mơ màng nhắm lại mắt.

Chăn đệm mới mua nên đắp có chút không quen, ta đá đá hất chăn ra ngoài, chắc hẳn là hắn cho rằng ta đã ngủ say, nên đứng dậy giúp ta đắp lên.

Chuyện này thật là…
Giống như sư huynh, nhưng lại không giống…
Không… Hắn vốn dĩ chính là Sở Huyền Quyết…
Cứ cho là tính của hắn, nhưng ta cũng không phải một đứa nhóc con, trả lại cho ta cái chăn.

Đôi mắt ta chua xót, không dám mở mắt, chậm rãi liền ngủ rồi.

Khi ta đang ngủ, giữa hai chân ta có cái gì cọ qua, cào đến nỗi làm ta tê dại, men theo sống lưng đi lên, ta kêu một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt, tỉnh mà như chưa tỉnh.

Ta đưa mắt nhìn thấy sư huynh ngồi ở mép giường của ta, chính là đang đưa tay lấy đệm chăn kẹp ở giữa hai chân, có ý muốn rút tay về.

Ta cảm thấy như bản thân mình giống như đang ngủ mơ, không phân biệt rõ giữa mộng giấc và thật, ta nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm gì…”
Bóng đêm phủ lên mọi thứ, ánh trăng trải
lên mọi vật, hắn ngẩn người, thế nhưng lộ ra một nụ cười, nói: “Đắp chăn cho ngươi, nhưng ngươi luôn đá ra…”
Ta nhỏ giọng nói: “Ngươi luôn quản ta, ta lại không phải một đứa trẻ.”
Hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng trong phút chốc, biểu tình của hắn lại trở nên thật dịu dàng.

Ta nhớ tới khi trở về hắn mang cho ta một túi sơn trà, ta liếm liếm môi, “Hôm nay sơn trà rất ngọt, niệm tình ngươi có công mua nhiều đồ cho ta, ngày mai ngươi phải cho ta thêm mua…”
Sắc mặt hắn mờ mịt trong chớp mắt, hình như nhớ tới chuyện gì, lại không trả lời, ta có chút tức giận, bĩu môi.


Hắn nói: “Được, ngày mai sẽ mua cho ngươi.”
Ta híp mắt, cười nói: “Không phải ngươi nói ăn nhiều không tốt?”
Giống như là hắn nói, nhưng cũng không phải hắn nói chuyện, ta trong đầu không biết âm thanh đó là của ai, cúi đầu nhìn ta nói: “Ngươi muốn ăn gì, sư huynh đều sẽ cho ngươi mua.”
Ta được đến trả lời, trong miệng lầm bầm sư huynh thật tốt, sau đó vỗ vỗ tay hắn, bảo hắn mau đi ngủ.

Hình như là hắn cúi người xuống, cách ta khá gần, sau đó lại bỗng nhiên chỉnh góc chăn, lại dời nó đi, ta không để ý hành động khác thường của hắn, chỉ nhắm mắt lại, rơi vào càng sâu giấc mơ.

Trong mộng mơ thấy chuyện kỳ quái, ta mơ thấy thật nhiều điều lạ.

Dưới cây hải đường, sư huynh dạy ta luyện kiếm, truyền cho ta pháp thuật.

Trên đường đám người la hét ầm ĩ, hắn túm ống tay áo ta, lòng ta như nổi trống, cảm thấy giống như chúng ta đang nắm tay nhau.

Dưới ánh nến mờ nhạt, hắn đắp chăn dày lên cho ta, khóe miệng hơi nhếch, cười ta lại đá chăn.

Thái độ lạnh lùng dầm trong mưa, hắn đến cứu ta, rồi ôn nhu bế ta lên.

Sinh thần năm ấy, ánh trăng ướm lên vườn hoa hải đường, ta uống rượu, lá gan lớn hơn chạy đi hôn hắn…
“Ghê tởm.”
Hắn cho ta một cái tát, thật nhẹ nhàng, lúc ấy ta ngỡ dường như gió nhẹ thoảng qua mặt mình.

“A Trần, ngươi và ta đều say.”
Ta đột nhiên nắm chặt đệm chăn, mồ hôi chảy đầy trán mà mở mắt tỉnh lại, thì thấy ánh mặt trời đã lên đến sáng chói.

Giấc mộng này là gì…
Ta xoa đầu đứng dậy, tâm tình cũng không ổn định, quay đầu nhìn thấy hắn còn ngủ.

“Đứng dậy.” Ta đi qua, dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy hắn.

Hắn cố sức mở mắt ra, tơ máu đầy trong mắt, sắc mặt mất tự nhiên phiếm hồng, hắn hít thở thật mạnh, nói: “Ta còn chưa nấu cơm, chờ ta nằm một lát.”
Ta thấy môi hắn tái nhợt, nói: “Ừm.

Ta không vội.” Ta ôm ngực đứng dậy, hỏi: “Nhìn xem ngươi thành cái dạng gì này, cũng không làm được gì.”
Vì thế hôm nay là ta tự làm cơm, ta cảm thấy hương vị miễn cưỡng chấp nhận được, ăn cũng không có có vấn đề, nhưng khi hắn ăn thì sắc mặt lại khó tả, như muốn nói lại thôi, dường như vẻ mặt càng kém hơn.


Ăn xong hắn muốn đi rửa chén đũa, ta há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là lạnh mặt để hắn đi làm.

Hắn rửa chén xong vào nhà, đã có vẻ như người hắn nóng đến nỗi tinh thần không rõ.

Trên mặt ta mang ý ghét bỏ, lại vẫn có chút gấp gáp, chính mình sốt ruột đi tìm lý do.

Đầu bếp tốt như vậy, nếu bị sốt quá mà chết thì quá đáng tiếc.

Ta không chắc có loại đan dược có thể trị phong hàn hay không… Ta cũng chưa từng luyện qua loại đan dược trị thương hàn, ta đi mở sách thuốc ra xem, nhớ mấy cái trị phong hàn bằng dược thảo nên mau chóng đi mua.

Khi ta trở về liền vội vã đi luyện đan, xong rồi đem đan dược bắt hắn ăn vào thì tình trạng của hắn mới đỡ hơn chút.

Không có linh lực thật sự thật phiền toái, quá yếu…
Còn nữa, hắn và ta không giống nhau, số mệnh của ta nói không chừng sống ngày nào hay ngày đó, còn hắn lại có thể thọ hơn trăm năm…
Ta ngồi ở trên giường nhìn hắn, hắn môi sắc tái nhợt, mồ hôi hột lấm tấm, thần sắc mơ hồ không rõ.

Ta đã có đan dược, đến ngày thứ hai thì tình trạng của hắn tốt hơn một chút, ta không biết nấu món gì cho đa dạng, cũng không nghĩ ở trước mặt hắn múa rìu qua mắt thợ, quyết định đi đun củi để nấu cháo rau xanh thái nhuyễn, sau khi hắn ăn xong lại cho hắn uống một chén dược.

Ta cũng phát hiện ta miệng bị hắn chăm đến sinh tật kén chọn, mới ăn rau xanh một ngày, mặt ta đã mau tái xanh rồi.

Ta cho hắn uống chén dược cuối cùng, ta đen mặt dùng cái muỗng khuấy cho thuốc bớt nóng, hắn bình tĩnh nhìn ta, đưa tay nắm chặt chén, ngửa đầu uống một ngụm.

Rồi tới khi trời tối, thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, ban đêm hắn đun nước ấm để lau người, sợ nước dính ướt đệm chăn, vậy nên hắn đem chậu nước ra bên ngoài xử lý.

Ngoài phòng sao trên trời nhiều đếm không xuể, gió nhẹ mây bay.

Hắn lau xong mình thân, tự đi đổ nước, tự làm mọi việc từ đầu tới đuôi, còn lại một mình ta ở trong phòng.

Ta nằm ở trên giường, cho đến khi ta sắp ngủ rồi nhưng hắn vẫn chưa chịu vào nhà.

Không lẽ lại đi ngắm sao đấy chứ?
Ta bĩu môi.

Có cái gì đẹp mà ngắm….