Bụi Xưa - Thử Uyên

Chương 15: 15: Ý Nghĩ Xằng Bậy Tình Ý





Ngày thứ hai là lễ bội kiếm, Tiêu Nguyên nguyên lão còn chưa xuất quan, ta lãnh bội kiếm từ sư huynh.

Nói câu đại bất kính mà nói, sư huynh càng giống ta sư tôn, hắn như cha như huynh, dạy dỗ ta hơn mười năm có thừa, ta so với ai khác đều hy vọng là được hắn trao bội kiếm cho ta.

Ngày ấy Thương Hành trời quang mây tạnh, trời trong nắng ấm, sư huynh mặc một thân nguyệt bạch áo xanh, tay áo rộng họa tiết hình mâ, đuôi lông mày mỏi mệt nhíu lại đã lâu nay thả lỏng và sung sướng.

Mấy ngày này nhất định là hắn mệt cực kỳ, một khắc không nghỉ, là vì tìm bản mạng kiếm cho ta …
Lòng ta càng hưng phấn, lại đau lòng.

Hắn nắm tay của ta, ta như rơi vào trong mộng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi.

Hắn mang ta lên dàn tế, hỏi thiên tổ, bạch mang hiện ra, một làn khói màu xanh lá trường kiếm bay lơ lửng ở hắn lòng bàn tay, trên chuôi kiếm có khắc thủy ấn sóng gợn, thoạt nhìn ôn nhu, nhưng sức mạnh tuyệt đối không thể khinh thường.

Hắn đặt lên đôi tay ta, ta đè nén cảm giác hưng phấn xuống, nhìn nhìn hắn, trong lòng mặc niệm pháp quyết, cùng Thương Mặc dùng máu đầu tim (tích tâm đầu huyết), linh lực dao động giữa không gian bao la, ta cùng với ta kiếm tâm ý tương thông.

Ánh mắt sư huynh thật sâu, nhẹ giọng nói: “Kiếm này từ thế gian ít có nhận thiết sở tạo, tuyệt không sẽ đoạn tổn hại, từ nay về sau, kiếm còn người còn.”
Ngữ khí hắn nhè nhẹ, giống như là buông xuống gánh nặng nhiều năm, hàng năm sầu lo, nói: “Có nó, chắc chắn cả đời ngươi sẽ bình an.”
Sư huynh thật là nói giỡn, ta dựa lưng Thương Hành, tu vi lại cực cao, trên đời còn có người sẽ làm ta bị thương sao?
Sư huynh lẳng lặng xem ta múa may, kiếm xé gió quyét qua, đánh vào lá trên cây cành rơi xuống.


Linh lực chuyển động, người kiếm hợp nhất.

Tâm ý tương thông cảm giác rất là kỳ quái, cũng rất là xúc động, cũng cho ta loại cảm xúc không sao nói rõ được xúc động nhìn về phía sư huynh.

Ta giương mắt nhìn hắn, nhìn thẳng hắn, hắn khóe miệng như giống như ngày thường, đáy mắt lại nhợt nhạt ý cười.

Ta nắm chuôi kiếm, trong lòng kích động, không biết là bởi vì sư huynh, có lẽ là bởi vì bản mạng kiếm.

Sư huynh đối tốt với ta như vậy, tốt như vậy…
Người duy nhất ta dựa vào chính là sư huynh.

Cầm lòng không đậu, chân ta nhẹ phiêu, đầu cũng không… Ta không dám nhìn sư huynh, vội vàng cúi đầu, ổn định tâm trạng, tinh tế đánh giá thanh kiếm này.

Thanh kiếm này có thể nói là vì ta mà làm, thuộc tính, thân kiếm, kiếm minh, kiếm rít, ta vừa lòng thanh kiếm này, đồng thời ta cũng biết, thanh kiếm này cũng thực vừa lòng ta.

Khóe miệng ta đột nhiên cứng đờ.

Cố Khinh đâu…
Ta nghĩ, hắn không thích kiếm của hắn, càng là hận hơn, mộc kiếm của hắn còn linh hơn của ta, vậy thanh kiếm gỗ kia có thể biết hay không?
Rất nhiều lần ta thấy vết cứa bẩn loang lổ trên kiếm gỗ, nhưng hôm sau lại sạch tươm như mới
Đây là chỗ thần kỳ của mộc kiếm này

Kiếm của người thường cần luyện khí sư tu sửa, mà hắn vĩnh viễn không cần lo lắng hắn mộc kiếm sẽ đứt gãy tổn hại.

Mộc, sinh mà tái sinh, là sinh ra cái mới.

Ta theo bản năng nhìn về phía Cố Khinh, hắn đứng ở một góc mà ôm cánh tay, bên hông chỉ có bội lục lạc, có vẻ trống không, gió thổi không lay động, tử khí trầm trầm.

Hắn lạnh mắt nhìn ta, trong mắt đen nhánh âm trầm.

Lúc này ta mới phản ứng lại rằng ta không nên nhìn hắn, lúc này mà ta nhìn hắn, chẳng phải là nhìn hắn chê cười…
Ta lập tức thu hồi tầm mắt, dưới đáy lòng hung hăng mắng chính mình một tiếng.

Nhưng ánh mắt kia hắn nhìn ta lại làm ta nhớ chuyện trước kia thật lâu, tuyệt vọng đau lòng, thống khổ ghen ghét, cho dù là thế…
Trước lễ bội kiếm, quan hệ giữa ta và hắn vẫn chưa tới nỗi gặp mặt là đánh.

Ta biết rõ mình tuy danh phận là tiểu sư thúc của hắn, nhưng ta và hắn đều được sư huynh dạy bảo.

Trong đỉnh Thương Hành Sơn, hắn cũng còn xa mới ở lâu được bằng ta, cũng hiểu biết nhiều hơn, nghiêm túc mà nói thì có lẽ ta vẫn xem như là sư đệ của hắn.

Tuy tuổi tác hắn lớn hơn so với ta… Nhưng hắn thật sự rất là ấu trĩ, cũng rất là cố chấp vô lý.


Đồ vật hắn thích, nhất định phải lấy lại, nơi nào có bảo vật xuất thế, hắn định là người dầu tiên chạy tới nơi, xem trọng liền đoạt, liền đánh, sau đó chơi hơn mười ngày liền ném tặng, hoặc là vứt ra đi, đi tranh đoạt từ người khác.

Dần dà, thanh danh hắn kém đến đám người nhân thần phẫn nộ, tu sĩ vừa nghe đến hắn, liền chửi ầm lên.

Không đếm được là lần thứ mấy hắn bị phạt, hắn quỳ gối trắng trên nền tuyết, vẫn cứ không phục, nói: “Kỹ thuật không bằng người, đánh không lại ta, liền tới Thương Hành cáo trạng,” hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Quả thật là số mệnh bị đạp dưới chân cả đời!”
Bởi vì ta cảm thấy những vị tu sĩ đó nói chuyện khó nghe, cãi lại một chút, cũng bị phạt, nhưng so với hắn thì tốt một chút, chỉ là đứng ở hắn bên cạnh, ta nghe lời nói hắn đầy kiêu ngạo liền nổi giận.

Hắn bị đánh cho bị thương vô số lần nhưng vẫn không nhận sai.

Ta từng hỏi hắn: “Nếu là có một ngày ngươi không cướp được thì như thế nào?”
Hắn cười nhạo, nói: “Có đồ vật nào mà ta không thể lấy được.”
Ta xì một tiếng, nghe lời này rất không quen.

Tuyết rơi rất nhiều, phủ trắng xóa khắp nơi, tuyết trắng rơi xuống phủ cả người hắn cũng không giũ ra, cứ như vậy mà quỳ thẳng tắp.

“Song trên đời này nếu như thật sự có thứ ta không có được…” Hắn cụp mắt nhìn hoa tuyết, mỉm cười quái gở, nói: “Vậy thì huỷ đi, ta không có được thì người khác cũng đừng mơ tưởng.”
“Gàn bướng hồ đồ, hung hãn…” Ta mắng hắn.

“Đồ lạc hậu!” Hắn khịa ta một câu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta, nói: “Liên quan gì đến ngươi!”
Ta vừa mới vì hắn nói chuyện nghiêm túc đấy! Không biết cảm ơn!
Để giữ hòa khí, ta không cùng hắn so đo…
Ta không cam lòng mà ngậm miệng lại.

Khi ta mới đến Thương Hành, ta còn có lòng cùng hắn kết giao, nhưng hắn hiển nhiên là xem thường ta, dù sao cũng công tử tông môn từ trước, vẫn có khí phách cao ngạo, ta tới sau, hoặc là hắn cảm thấy ta được phân cho sư huynh dạy dỗ, rất là phiền chán ta.


Sau này ta lại biết tính tình hắn quái dị, tuổi hắn so với ta thì hắn là một đứa trẻ to xác, ta cũng mặc kệ hắn.

Nhưng từ sau khi ta có kiếm bản mạng của mình, hắn luôn kiếm chuyện đâm chọc.

Ta không phải hạng người chịu đựng người khác trút giận, lần một lần hai, có khi thật sự nổi giận, ta với hắn gặp mặt là múc nhau, gặp mặt liền so tài, canh chừng vô số lần, nhưng ta và hắn đều dạy mãi không sửa, hắn vẫn cứ tự mình gây hấn, ta cũng không chịu nổi hắn khiêu khích, nhiều lần tranh cao thấp với hắn.

Càng so tài với hắn, ta càng cảm thấy… kiếm của hắn kia quả thật là bảo bối!
Nhưng hắn vẫn đối với mộc kiếm không để bụng, tùy ý ném tới ném lui.

Cãi nhau ầm ĩ, ta vốn nghĩ rằng cũng cứ như vậy, nhưng ai biết về sau, hắn đã biết ta thân phận, không có đùa giỡn, chỉ còn làm lơ chán ghét.

Bởi vì nụ hôn kia của ta, sư huynh cũng không ngó ngàng đến ta, thậm chí hắn đem túi thơm của ta đưa cho Cố Khinh, hắn muốn mượn thứ này đem ta đuổi đi, hắn cuối cùng một mặt cũng không chịu nhìn ta… Hắn bôi nhọ ta… Đem ta ra lợi dụng…
Ta đến nay còn nhớ rõ hình ảnh khi đầu ngón tay Cố Khinh chạm túi thơm.

Khi đó miệng ta đầy máu tanh, đôi mắt đã nhìn không rõ ràng, ta hoảng hốt nhìn về phía bên hông Cố Khinh, thế nhưng hắn lại không đeo mộc kiếm…
Có lẽ là quên đeo đi, hắn khoái ý như vậy, còn sẽ không vui sao?
Mọi dấu vết của ta ở Thương Hành dường như đã được dọn sạch trong khoảnh khắc đó, nói không chừng Sở Huyền Quyết sở dĩ chiếu cố ta chỉ là hắn có ý tốt nhất thời, sở dĩ dạy dỗ ta chỉ là xuất phát từ hắn trách nhiệm, tất cả yêu thích trong mắt ta chẳng qua đều là suy nghĩ chủ quan của ta …
Hắn đối đãi ta như trưởng bối đối với đồ đệ, vậy mà ta lại có ý nghĩ không đứng đắn…
Hai chữ ghê tởm thật đúng là cho ta…
Nhưng hôm nay hắn nói, thích ta?
Vì ta mà đau lòng?
Lời này cũng quá buồn cười….