Bùi Sơ Ảnh

Chương 4




Phần 1



Đại học Kiến trúc Trình Lý tổ chức kỉ niệm tròn một trăm tuổi, rất nhiều nhân sĩ thành công ở nhiều lĩnh vực được mời đến tham dự, trong đó có cả ngài thị trưởng. Bầu không khí ở Trình Lý gần đây vô cùng tấp nập, một ngày trước lễ kỉ niệm, toàn bộ giảng viên và sinh viên đã được diễn tập đón tiếp các vị lãnh đạo và hiệu trưởng các trường ngoại quốc. Trên bục giảng, chủ nhiệm đang hào hứng hướng dẫn từng bước, nhưng bên dưới, sinh viên hoàn toàn đặt sự chú ý vào màn hình di động. Mãi tới khi nghe được thông báo trường sẽ cấp cho mỗi sinh viên mười đồng tiền ăn, họ mới tỏ ra phấn khởi một chút.



“Cái này có được xem là thù lao cho chúng ta không?” Phương Hiểu kéo tay Bùi Sơ Ảnh hỏi, so với việc cả ngày hôm sau phải phơi nắng, mười đồng này có vẻ rẻ quá thì phải.



“Thôi, có còn hơn không!” Bùi Sơ Ảnh nhìn bảng biểu chương trình ngày mai, hỏi Phương Hiểu: “Cậu định đi nghe buổi tọa đàm của ai?”.



“Đương nhiên là Lâm Trạch.” Phương Hiểu trả lời chắc nịnh: “Nhưng chắc chắn sẽ đông lắm đấy, bọn mình phải đến sớm tranh chỗ!”.



Bùi Sơ Ảnh cười: “Ừ!”.



Lâm Trạch không phải người tuổi trẻ tài cao nhất trong số những vị khách mời, cũng không phải là nhà diễn thuyết có kinh nghiệm và kiến thức phong phú nhất, nhưng anh ta lại chiếm được cảm tình và sự thán phục của đông đảo sinh viên nhờ vào sự từng trải và quá trình phấn đấu đầy li kì. Lâm Trạch vốn là một chàng trai sinh ra trong một gia đình bình thường, chỉ dựa vào tài năng của mình mà thăng tiến không ngừng, sau đó nhận được học bổng du học Mỹ. Anh ta có thiên phú về máy vi tính, quãng thời gian ở nước ngoài đã tự viết được một phần mềm trò chơi, vừa tung ra thị trường đã tạo nên cơn sốt. Chính điều này đã giúp anh ta nhanh chóng được có tên trong danh sách những người giàu trẻ tuổi, trở thành một minh chứng điển hình cho việc tự lực làm nên thành công.



Bài diễn thuyết của Lâm Trạch được đúc rút từ chính kinh nghiệm của bản thân anh ta, vì thế mọi người càng cảm thấy những điều anh ta nói rất đáng tin, và anh ta tựa như một người trong huyền thoại.



Ngày hôm sau, Lâm Trạch đã có mặt khá sớm ở hội trường. Phương Hiểu nhìn anh ta đứng trên bục giảng, nói: “Ôi không biết anh ta có người yêu chưa?”.



Bên cạnh lập tức có bạn học đáp: “Kiểu đàn ông này phải đánh hạ từ trước mới được, bây giờ anh ta thành công, giàu có rồi, chắc chắn yêu cầu đối với bạn gái càng cao”.



“Chưa chắc! Biết đâu vì anh ta xuất thân bình thường nên lại thích cô bé lọ lem”.



“Hậu di chứng của việc xem quá nhiều phim!”







Lâm Trạch diễn thuyết xong, các sinh viên bắt đầu nhốn nháo đặt câu hỏi, anh ta thản nhiên cười, ý bảo mọi người cứ hỏi thẳng. Phần lớn sinh viên đều tỏ ra hứng thú đối với sự thành công của anh ta ở Mỹ, nhưng cũng có một vài câu hỏi lạc đề: “Xin hỏi anh Lâm thích mẫu phụ nữ thế nào?”



Toàn bộ hội trưởng vỗ tay rào rào hưởng ứng. Lâm Trạch mỉm cười, cầm micro nói: “Nếu vài năm trước được hỏi câu này, tôi nhất định sẽ giới thiệu cô gái ấy với các bạn. Đáng tiếc, hiện giờ không tìm thấy cô ấy đâu, nên tôi không thể miêu tả được”.



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, dường như đã bị câu trả lời của Lâm Trạch làm cho chấn động.



Nữ sinh đặt câu hỏi suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Ý anh là anh vẫn còn yêu cô gái đó, mặc dù chị ấy đã rời xa anh? Em tin là có một người bạn trai như anh, chị ấy nhất định sẽ quay về!” Nữ sinh đặt câu hỏi suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Ý anh là anh vẫn còn yêu cô gái đó, mặc dù chị ấy đã rời xa anh? Em tin là có một người bạn trai như anh, chị ấy nhất định sẽ quay về!”



Bùi Sơ Ảnh đứng khá xa sân khấu nên không nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Trạch, cô nhỏ giọng nói thầm: “Chị ấy không quay về được nữa”.



“Ai cơ?” Phương Hiểu ngạc nhiên hỏi.



Sơ Ảnh lắc đầu, lặng lẽ rời khỏi hội trường, bên trong mọi người vẫn luân phiên đặt câu hỏi. Đáy lòng cô như có thứ gì đó vừa bị vạch trần, ngay tại thời điểm cô không hề có sự chuẩn bị.



Sơ Ảnh cúi đầu bước đi, không chú ý đụng phải một người, cô dừng chân, cuống quýt nói xin lỗi.



Cố Diễn Trạch tò mò nhìn theo cô gái, mặt cô ấy vẫn cúi gằm, ánh mắt anh bỗng dưng xuất hiện thứ cảm xúc kì lạ. Mái tóc dài của cô gái kia khẽ đong đưa theo nhịp bước chân, giống như những con sóng đang nhẹ nhàng xô bờ.



Trần Cảnh Minh vỗ vai Cố Diễn Trạch, cười một cách mờ ám: “Mĩ nhân của khoa báo chí trường tớ đấy”



“Sao điệu cười của cậu gian xảo thế?” Cố Diễn Trạch quay lại nhìn Trần Cảnh Minh.



“À thấy cuộc đời cậu quá thuận buồm xuôi gió nên muốn tặng cậu một thử thách thôi!”



Trần Cảnh Minh thuận miệng nói bừa nhưng không ngờ câu nói đó lại trở thành một lời tiên đoán.



“Nếu cậu cũng hứng thú với học tập như hứng thú với việc thăm dò đời tư nữ sinh thì đã không trượt Đại học Xuyên Nhiên.” Cố Diễn Trạch châm chọc, thấy sắc mặt Trần Cảnh Minh biến đổi, anh cười thỏa mãn.



“Đừng có động vào vết thương lòng của người ta chứ!” Không thi đỗ vào Đại học Xuyên Nhiên là sự thất bại thê thảm nhất đối với Trần Cảnh Minh. Mặc dù Trình Lý cũng là một trường khá được nhưng đương nhiên không thể sánh ngang với Xuyên Nhiên.



Cố Diễn Trạch phớt lờ anh ta, tiếp tục đứng ngoài cửa chờ Lâm Trạch. Từ lâu Trần Cảnh Minh đã coi Lâm Trạch là thần tượng, lần này mượn quan hệ của Cố Diễn Trạch để tới gặp anh ta, vậy nên hết sức niềm nở với Cố Diễn Trạch, Lâm Trạch vừa đi ra liền nhìn thấy Cố Diễn Trạch. Đương nhiên anh không cho rằng cậu ta tới đón mình, thấy Trần Cảnh Minh đứng bên cạnh, Lâm Trạch gật đầu tỏ ý chào hỏi.



“Chào anh, chào anh. Em là nghiên cứu sinh trường Trình Lý, được gặp anh đúng là vinh hạnh!” Trần Cảnh Minh háo hức tiến lên chào hỏi.



Lâm Trạch nhìn Cố Diễn Trạch dò hỏi.



Cố Diễn Trạch thản nhiên nói: “Đây là bạn học cấp ba của em”, ngừng một chút, anh nói:



“Mặc dù bọn em từng học chung lớp nhưng đảm bảo IQ hai đứa không cùng đẳng cấp!”.



Lâm Trạch liếc Cố Diễn Trạch một cái, đúng là đồ trẻ con.



Về trường với anh luôn hay ở lại đây chơi?.



“Ở lại.”



Lâm Trạch không nói gì thêm, lên xe mà Đại học Xuyên Nhiên cử tới đón.



“Đúng là những người thành công, nhất cử nhất động đều đầy phong độ.” Trần Cảnh Minh nhìn theo Lâm Trạch bằng ánh mắt ngưỡng mộ.



“Vì thế cậu mãi mãi chỉ có thể làm một người hâm mộ!” Cố Diễn Trạch dửng dưng nói.



Trần Cảnh Minh vờ như không nghe thấy câu châm chọc của anh: “Này cậu chơi với anh Lâm Trạch lâu như thế sao không học được tí phong độ nào của anh ấy thế?”.



“Trước mặt người bình thường, phong độ đương nhiên phải giấu thật kĩ!”



Trần Cảnh Minh nghẹn họng, lườm Cố Diễn Trạch một cái.



Tuy nhiên Cố Diễn Trạch nói không hề sai, thái độ của anh ở công ty thực tập và lúc này khác nhau một trời một vực. Anh luôn là một người biết cách sắm tốt vai diễn của mình ở đúng nơi đúng lúc, đương nhiên, anh không quên mục đích chính hôm nay mình tới tìm Trần Cảnh Minh. Hai người đi đến một nơi yên tĩnh, Cố Diễn Trạch mới nói: “Cậu và Phương Vũ liên lạc với nhau lần cuối cùng là khi nào?”.



Trần Cảnh Minh không ngốc, thấy Cố Diễn Trạch đích thân tới tìm mình thì đã đoán ra là chuyện liên quan tới Tưởng Phương Vũ. Mặc dù sự việc đã qua lâu nhưng Trần Cảnh Minh biết Cố Diễn Trạch nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Từ khi học chung với nhau, Trần Cảnh Minh đã nhận ra Cố Diễn Trạch là một người ngang ngạnh, trên lớp thường xuyên tranh luận với giáo viên, lần nào cũng phải giành phần thắng mới chịu thôi, chỉ những khi có mặt Tưởng Phương Vũ, Cố Diễn Trạch mới trở nên yên phận và nghe lời. Hai người chẳng khác nào anh em.



Trước kia bị bố bắt sang Mỹ du học, Cố Diễn Trạch sống chết không chịu đi, cố chấp không ai khuyên nổi vậy mà chỉ một câu nói của Tưởng Phương Vũ, anh liền ngậm ngùi đi Mỹ, thậm chí rất lâu mới quay về. Chẳng trách khi đó cả trường đều cho rằng mối quan hệ giữa hai thiên tài này đã vượt qua cả quan hệ bạn bè, ngay cả lời từ chối những cô gái theo đuổi họ cũng giống nhau.



Nghĩ đến thời trai trẻ tự do tự tại và bóng dáng cô độc nào đó của hiện tại, Trần Cảnh Minh cất vẻ mặt bỡn cợt đi, nói: “Cũng có liên lạc mấy lần, trước kia tớ luôn cho rằng chỗ của mình là ở Đại học Xuyên Nhiên mà, nên rất hay qua bên đó”.



Cố Diễn Trạch nằm trên sofa, vẻ mặt mệt mỏi. Ngay cả Trần Cảnh Minh cũng kinh ngạc.



“Thế cậu biết bạn gái của Phương Vũ không?”



Trần Cảnh Minh có cảm giác như sét đánh ngang tai. “Có bạn gái á?” Anh ta vô thức thốt lên.



Cố Diễn Trạch tinh ý nhận ra biểu hiện của Trần Cảnh Minh. Anh không nói gì thêm, câu phản vấn của Trần Cảnh Minh đã chứng tỏ không thể moi được tin tức gì từ cậu ta.



“Tớ đi dạo một lát, chốc nữa về sẽ gọi cho cậu.”



Trần Cảnh Minh cũng hiểu tâm trạng lúc này của Cố Diễn Trạch không hề tốt. Có lẽ, sau khi Tưởng Phương Vũ ra đi, bên cạnh Cố Diễn Trạch sẽ không còn một người bạn nào như vậy nữa.



Cố Diễn Trạch đi dạo trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong khuôn viên Đại học Trình Lý.



Sắc trời đã tối, dưới ánh đèn đường, tán cây đen sẫm lung lay như những bóng ma. Anh cứ lững thững đi như vậy, mãi khi đi đến một hồ nước nhân tạo, anh mới dừng chân, thở dài một hơi. Lúc đang định quay về, anh đột nhiên nhìn thấy một người, anh bất giác nở nụ cười. Đúng là duyên phận hiếm có. Cô gái kia chính là người đã va phải anh ở cửa hội trường.



“Cẩn thận! Có rắn”



Cố Diễn Trạch hét lên, sau đó chăm chú dõi theo hành động của người con gái trước mặt, chờ mong dáng vẻ cuống quýt của cô Nhưng nụ cười trên mặt anh nhanh chóng tắt ngấm.



Cô gái kia nghe tiếng hét của anh, theo phản xạ nhảy lại đằng sau. Không may, cô đứng sát mép bờ hồ, thế là một tiếng “tõm” lớn vang lên.



Cố Diễn Trạch hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy. Anh cấp tốc nhảy xuống cứu nạn nhân do trò đùa của mình gây ra.



Tiếng động khá lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh, có người hét lên: “Có người ngã xuống hồ!”, có người vội vàng chạy lại giúp đỡ. Tất cả đều nhìn không rời mắt vào cô gái vừa được cứu lên.



Bùi Sơ Ảnh ảo não nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, cô quay lại nhìn kẻ đầu sỏ, nhất thời chưa thể xác định anh ta cố tình trêu chọc hay thật sự có rắn. Nhưng hễ nghĩ tới chữ “rắn” là cơ thể cô không khỏi run lên.



“Vừa nãy… Vừa nãy cái dây kia nhìn trông giống rắn lắm…” Cố Diễn Trạch gượng cười giải thích. Người anh cũng đã ướt như chuột lột, không tránh khỏi buồn bực vì dáng vẻ mình lúc này và cục diện thê thảm do mình tạo ra.



Bùi Sơ Ảnh tỉ mỉ quan sát người con trai trước mặt, tỏ ra mình là người cực kì rộng lượng, cô nói: “Chắc tôi nên nói cho anh biết, tôi biết bơi đấy!”



Mọi người vây quanh bật cười nghiêng ngả, thậm chí có người còn lên tiếng: “Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân mà chọn sai đối tượng rồi!”.



Cố Diễn Trạch phát huy bản lĩnh kiên nhẫn của mình giống khi đi học, anh đuổi theo Bùi Sơ Ảnh: “Dù sao tôi cũng vì cứu em mới thành cái bộ dạng này!”. Vừa nói, anh vừa chỉ vào quần áo của mình, vẻ mặt cực kì đáng thương.



“Thế anh muốn mặc quần áo con gái không?”



Lúc này thì Sơ Ảnh đã khẳng định được anh ta chỉ muốn trêu chọc mình, nhưng cô cũng thật chẳng ngờ mình lại ngã vào hồ nước.



Cô gái này đúng là không dễ đối phó! Cố Diễn Trạch thầm oán thán, lát sau anh bật cười: “Có thể cho mượn quần áo của bạn trai em không?”



“Rất tiếc, tôi single!” Nói xong, Sơ Ảnh bỏ đi, chỉ muốn nhanh chóng về phòng thanh bộ đồ ướt sũng này ra.



“Sao tôi lại xui xẻo thế không biết! Gặp phải một cô gái lòng dạ sắt đá!” Cố Diễn Trạch vờ tỏ ra đáng thương: “Các bạn nói xem, tôi ướt sũng hết cả người vì cứu cô gái này, thế mà cô ấy không hề có ý định chịu trách nhiệm!”



Hai người vừa đi vừa nói, đã ra tới chỗ đông người, tiếng nói của Cố Diễn Trạch khá lớn, mọi người đều tò mò xúm lại xem.



Bùi Sơ Ảnh cảm thấy nhức đầu.



“Bạn nữ này sắt đá quá!” Có người tỏ ra đồng cảm với Cố Diễn Trạch.



Nhưng cũng có người lên tiếng bênh vực Sơ Ảnh: “Chịu trách nhiệm gì?”



Cố Diễn Trạch chỉ cười không nói, mái tóc ướt sũng dán trên trán, trông anh như một chàng sinh viên hiền lành, chẳng hề có ý định công kích ai.



“Có phải tình nhân cãi nhau không thế?”



“Xem ra cãi nhau to rồi!” Ai đó cười.



Bùi Sơ Ảnh bực bội, mặc kệ người con trai kia, cô bước nhanh về kí túc. Thế nhưng Cố Diễn Trạch có vẻ đã kiên quyết bám theo cô cho bằng được.



“Tóm lại là anh muốn gì?” Bùi Sơ Ảnh mất mặt cáu gắt hỏi.



“Ồ!” Cố Diễn Trạch tỏ ra kinh ngạc: “Hóa ra em không bị câm”.



Sơ Ảnh nghẹn họng, lập tức quay người đi. Cố Diễn Trạch tủm tỉm cười, đuổi theo giữ cô lại, không đợi cô mở miệng, anh đã nói trước: “Tôi thật sự vô tội. Lỗi là do cái dây kia. Hơn nữa vì cứu em mà tôi biến thành cái dạng này, em không nên tức giận nữa. Lát nữa tôi còn có việc, dù em muốn mặc kệ tôi thì ít nhất cũng giúp tôi sấy di động đã, như thế tôi mới gọi điện báo bạn tôi tới đón được chứ?”.



Cố Diễn Trạch nói bằng giọng vô cùng đáng thương.



Sơ Ảnh liếc nhìn nước nhỏ giọt từ chiếc di động, bắt đầu mềm lòng. Không thể phủ nhận đây là vì cô….



Cô cầm lấy di động của Cố Diễn Trạch, trở về kí túc xá.



“Tôi đợi em ở đây.”



Sơ Ảnh khựng người lại một chút, sau đó tiếp tục đi.



Cô mới đi chưa được bao lâu thì có một nữ sinh khác cầm một bộ quần áo đi tới trước mặt Cố Diễn Trạch.



“Là anh phải không? Ở đây chỉ có mình anh là bị ướt sũng thôi!” Phương Hiểu đưa quần áo cho Cố Diễn Trạch, sau đó tỉ mỉ quan sát anh: “Anh là… Cố Diễn Trạch?”



Cố Diễn Trạch ngơ ngác, chỉ biết gật đầu.



“Trời ạ, không ngờ em có thể được gặp anh!” Phương Hiểu phấn khích, lát sau mới nhớ ra phải giải thích: “Em cũng học cấp ba ở Xuyên Nhiên, hồi đó anh là thần tượng của em đấy. Cả đám bạn học của em cũng rất ngưỡng mộ anh…”



“Có thể cho anh hỏi bộ quần áo này là thế nào không…”



“À, vừa nãy Sơ Ảnh bảo em mang xuống cho người con trai ướt như chuột lột đang đứng dưới này. Em tiếc kinh khủng ấy, bộ này em mới mua định tặng bạn trai, vẫn còn nguyên mác đây này. Biết là anh rồi nên em không tiếc nữa…”



Ướt như chuột lột?



Cố Diễn Trạch cúi đầu nhìn mình, câu thành ngữ này hình dùng rất chính xác.



Anh cười: “Cảm ơn em, vậy anh đi thay đồ đã”.




Phương Hiểu gật đầu như gà mổ thóc, vừa quay về phòng, cô ấy đã phát huy bản lĩnh “bà tám” của mình: “Sơ Ảnh! Số cậu quá son! Gặp được cả Cố Diễn Trạch…”



Bùi Sơ Ảnh ho “khụ” một tiếng: “Cậu thử ngã xuống nước xem!”



Đã bị rơi xuống hồ, ướt như chuột lột rồi mà còn có người khen mình gặp vận son!



Bùi Sơ Ảnh vừa nói chuyện với Phương Hiểu, vừa sấy di động, trong lòng vẫn chưa hết phẫn nộ. Phương Hiểu mới xuống đưa áo cho anh ta mà đã bị mua chuộc, nghĩ đến ban nãy anh ta nói những lời kia trước mặt nhiều người như vậy, Sơ Ảnh càng cảm thấy mất mặt.



“Cố Diễn Trạch là nhân vật làm mưa làm gió ở trường cấp ba Xuyên Nhiên bọn tớ. Anh ấy và anh Tưởng Phương Vũ được xem như cặp thiên tài song sinh, tham gia bất cứ cuộc thì nào, hai người họ đều ẵm hai giải nhất nhì về. Làm bài thi môn Lí tổng hợp, Cố Diễn Trạch mà không được điểm tối đa mới khiến mọi người kinh ngạc. Cũng có một lần bị trừ điểm, nhưng đó là vì anh ấy ốm, chưa làm hết bài đã ngủ. Các cậu biết Bắc Thần không? Cố Diễn Trạch chính là người thừa kế duy nhất của Bắc Thần đấy. Anh họ của anh ấy là tổng giám đốc Cố Vân Tu của Bắc Thâm, chú của anh ấy là phó thị trưởng…”



“Tớ tưởng Bắc Thần ở Thâm Hạ cơ mà?” Một bạn cùng phòng tò mò hỏi.



“Đấy là cậu không biết rồi, Bắc Thần ban đầu ở đây, về sau chuyển tới Thâm Hạ, nghe nói do chính quyền thành phố hạn chế sự phát triển của họ ở đây.” Phương Hiểu tỏ ra hiểu rõ nội tình.



“ Đây chính là vị phú nhị đại (1) trong truyền thuyết đấy hả?” Ai đó hỏi.



“No no no! Đây là một vị con cưng của trời.



Phương Hiểu vừa dứt lời, Sơ Ảnh đã quẳng chiếc di động cho cô: “Vậy cậu mang di động xuống cho vị “con cưng của trời” nhà cậu đi!”



Phương Hiểu hớn hở ra mặt: “Tuân lệnh!”



“Phương Hiểu!” Một người khác gọi: “Anh ta mặc quần áo cậu đưa, nhà anh ta giàu như thế, xem ra lần này cậu được món hời rồi”.



“Ai như cái đồ hám tiền các cậu chứ!”



“Vâng, chỉ có Phương Hiểu cậu là coi tiền như cỏ rác, lần sau cấm được mang thẻ cơm của tớ đi ăn đấy nhá!”



Bùi Sơ Ảnh bật cười. Bấy giờ cô mới nhớ ra mình vội vàng sấy di động cho Cố Diễn Trạch trong khi tóc cô vẫn còn ướt. Cô lại bật máy, sấy tóc mình. Vai áo đã bị nước rỏ xuống ướt đẫm. Xong xuôi, cô uống một viên cảm cúm, đề phòng cơ thể bị nhiễm lạnh.



Đêm đó, chủ đề trò chuyện của bốn cô gái đều xoay quanh Cố Diễn Trạch, từ chuyện trung học đến những sự kiện xảy ra trong cuộc đời anh ta.



“Phương Hiểu, cậu không đi làm phóng viên đúng là uổng phí tài năng..



“Không uổng, không uổng! Tớ học báo chí mà…”



Mọi người trêu đùa, Sơ Ảnh miễn cưỡng mở miệng: “Anh ấy có biết chơi bóng rổ không…”



“Đương nhiên là có, siêu là đằng khác!”



Bùi Sơ Ảnh gật đầu, sau đó một đêm mộng đẹp.



Cố Diễn Trạch thay quần áo xong, lại đứng đợi trước cửa kí túc xá nữ. Giờ này khá nhiều sinh viên ở bên ngoài trở về phòng, thỉnh thoảng có người nhìn anh dò xét. Anh nhíu mày, hóa ra đây là tình trạng của những chàng trai đứng dưới kí túc xá nữ chờ bạn gái mình, cảm giác hệt như một con vật nào đó bị nhốt trong lồng để cho người ta vây lại xem.



Cũng may, Cố Diễn Trạch mới đợi được một lát thì Phương Hiểu cầm điện thoại xuống. Anh nhìn di động, rồi lại nhìn Phương Hiểu.



“Anh Cố, mặc dù quần áo em đưa cho anh là mới nhưng anh yên tâm, em không định đòi tiền đâu.



Cố Diễn Trạch há hốc miệng, nghẹn họng một lúc mới nói tiếp: “Cảm ơn em”



“Cảm ơn gì chứ! À đúng rồi, di động do Sơ Ảnh sấy cho anh, em không biết nó có định thu phí hay không…”



Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Ừm, vậy thì phải làm sao…”



Phương Hiểu nhanh nhảu nói: “Anh phải tự hỏi nó thôi! Cơ mà chắc anh chưa có số của nó phải không? Ngày trước em nghe nói trí nhớ của anh rất tốt, em chỉ nói một lần: 134…, 136…, 134…, 134… Trong bốn số điện thoại này có một số của Sơ Ảnh. Anh về suy nghĩ nhé!.



Phương Hiểu vừa về phòng vừa tủm tỉm cười, lần này hẳn là có thể thúc đẩy chuyện vui của Sơ Ảnh rồi. Duyên phận đã cho gặp gỡ thì nhất định không được để nó chạy mất.



Cố Diễn Trạch cười cười, Phương Hiểu vừa dứt lời, anh đã ghi nhớ số điện thoại “độc nhất vô nhị” kia. Trong bốn dãy số, có ba dãy bắt đầu bằng 134, nếu đối phương đã có ý tác hợp thì đương nhiên phải là dãy số 136.



Anh khởi động lại di động của mình, đã hoạt động bình thường. Do dự một lúc, Cố Diễn Trạch gọi điện cho Trần Cảnh Minh.



“Tưởng cậu mất tích rồi chứ! Còn tắt cả di động!”



“Nói vớ vẩn, tìm chỗ nào nói chuyện đi!”



Trần Cảnh Minh đưa Cố Diễn Trạch về phòng mình, chỉ sang chiếc giường bên cạnh và nói: “Thằng bạn cùng phòng đi thăm người yêu rồi. Cậu ngủ giường đó đi”.



Cố Diễn Trạch bĩu môi không nói.



“Bệnh sạch sẽ của cậu có phát tác lúc này không đấy?”



“Người đã đứng dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu cho được!” Cố Diễn Trạch nói xong, phớt lờ Trần Cảnh Minh, đi vào phòng tắm.



Nghe Cố Diễn Trạch kể vài câu qua loa về sự việc tối nay, Trần Cảnh Minh không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Cậu chắc chắn đó là cô gái va phải cậu hôm nay?”



“Chắc chắn, cực kì chắc chắn! Ánh mắt cô ấy…” Đang nói, Cố Diễn Trạch bỗng ngừng lại.



“Không nên, không nên, thật sự không nên…”



“Cậu thôi niệm kinh bên tai tớ đi!”



Trần Cảnh Minh tỏ ra không thèm chấp nhặt: “Nói cho cậu biết, Bùi Sơ Ảnh đúng là hoa khôi trường tớ, nhưng trước giờ chưa từng thấy em ấy có bạn trai, chuyện này hết sức kì lạ. Bọn con trai theo đuổi Sơ Ảnh cực nhiều nhưng tất cả đều bị từ chối. Cậu có được số di động của em ý đúng là kì tích!”



“Tớ biết thừa cậu ghen tị!” Cố Diễn Trạch “hừ” một tiếng.



Trần Cảnh Minh đang nằm, nghe vậy liền bật dậy: “Tớ không thèm đùa với cậu đâu. Nếu cậu chỉ đơn giản cảm thấy thú vị thì không nói làm gì, nhưng nếu nghiêm túc thì thôi đi!”



“Vì sao?” Cố Diễn Trạch tò mò hỏi.



“Tớ thấy cô em này rất kì lạ. Ở tuổi này, có cô gái nào không chú ý ăn mặc trang điểm, nhưng em ý tuyệt đối không, còn từ chối bất cứ thằng con trai nào ngỏ ý. Rõ ràng là chuyện không bình thường. Thực ra em ấy cũng không có gì chướng mắt mọi người, hoạt động tập thể đều không tham gia. Nhưng có một lần khi còn học năm nhất, Sơ Ảnh tham dự một cuộc thi vẽ, giành được giải nhất, bây giờ bức tranh ấy vẫn còn treo trong phòng trưng bày của trường. Mọi người chẳng ai ngờ một sinh viên năm nhất lại vẽ có hồn như thế. Lúc đó bọn tớ còn chưa gặp Bùi Sơ Ảnh, có người đoán: Con gái thông minh tài giỏi như vậy thì ngoại hình chẳng ra sao, thế là cả đám đánh cược với nhau, rồi cử một người đến xem mặt mũi em đó thế nào”




Cố Diễn Trạch tò mò: “Cậu ta nói sao?”



“Người còn đẹp hơn tranh”



“Thế thì làm sao?” Cố Diễn Trạch dửng dưng.



“Khó hiểu là việc, sang năm hai Bùi Sơ Ảnh chuyển khoa. Em ý có năng khiếu vẽ bẩm sinh thế mà lại từ bỏ nó để chuyển sang học Báo chí, hơn nữa, nghe nói em ý còn xé hết tranh đã vẽ, vứt cả dụng cụ vẽ đi. Chắc chắn là có bí mật gì đó.”



“Cậu xem phim nhiều quá à?”



“Cậu thật không sợ hả?”



“Ai nói với cậu là tớ có hứng thú với cô em đó?”



(1) Thế hệ thứ hai trong gia tộc giàu có.



Phần 2



Sự thực là không có ai nói với Trần Cảnh Minh cả.



Hôm sau, Cố Diễn Trạch tới nơi ở của Lâm Trạch. Đại học Xuyên Nhiên có một dự án hợp tác với Lâm Trạch nên đã thu xếp cho anh ta một căn hộ, Cố Diễn Trạch tiện thể được thơm lây. Vừa bước vào nhà, anh đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Lâm Trạch.



Bữa sáng trên bàn đấy!” Lâm Trạch nói mà không quay đầu lại.



“Ai không biết chắc sẽ cho rằng anh có mắt ở sau lưng ấy nhỉ?



“Vì thế chỉ có cậu mới biết là anh không có.



Cố Diễn Trạch bật cười: “Ngày nào cũng thế này anh không chán à? Máy tính bức xạ ác lắm đấy, cẩn thận chưa già đã yếu”



“Lo cái thân cậu trước đi. Bác trai vừa gọi điện cho anh hỏi bao giờ cậu về đấy.”



Cố Diễn Trạch day trán: “Lần trước em nói với bố là bao giờ về Thâm Hạ thì em về nhà””



“Bảo sao bác trai lại hỏi anh như vậy.”



Cố Diễn Trạch tỏ ra thông cảm: “Về nhà em sẽ bảo bố đầu tư cho anh”



“Đa tạ thiếu gia hào phóng!” Lâm Trạch hờ hững nói, bỗng dưng nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “Có tìm được không?”



Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Hình như chẳng có ai biết chuyện Phương Vũ có bạn gái”



“Hay cậu nhầm?”



“Không.” Cố Diễn Trạch khẳng định: “Lúc Phương Vũ xảy ra chuyện, trong tay cậu ấy cầm một chiếc nhẫn kim cương.



Cố Diễn Trạch vĩnh viễn không quên viên kim cương xanh lam ấy, nó và viên kim cương trên khuyên tai của anh là từ cùng một viên mà ra. Kì nghỉ đó, Cố Diễn Trạch đi du lịch Thụy Sĩ, tình cờ thấy một viên kim cương xanh lam rất đẹp, anh liền dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua, sau đó mời nhà thiết kế nổi tiếng để chế tác thành một đôi khuyên tai. Sau khi về nước, anh đưa một chiếc cho Tưởng Phương Vũ, thống nhất hai người đều đeo bên tai trái.



Lúc đó Cố Diễn Trạch còn nói với Tưởng Phương Vũ: “Sau này gặp được người con gái ở bên cạnh chúng ta cả đời thì sẽ chế tác chiếc khuyên tai này thành một chiếc nhẫn tặng cô ấy!”



Tưởng Phương Vũ vui vẻ đáp: “Ok!”



Hiện giờ, viên kim cương của anh vẫn là một chiếc khuyên tai, nhưng chiếc của Tưởng Phương Vũ đã biến thành nhẫn.



Phải là người con gái như thế nào mới có thể bước vào được trái tim Tưởng Phương Vũ mà ngay cả người bạn thân như anh cũng không biết? Có lẽ quan hệ giữa hai người họ đã vượt qua giới hạn tình bạn, có lẽ Tưởng Phương Vũ đã coi đó là người quan trọng nhất cuộc đời mình. Nghĩ vậy, Cố Diễn Trạch không khỏi chạnh lòng, anh không ngờ, sau khi người đó xuất hiện, Tưởng Phương Vũ lại giữ bí mật với cả mình.



Trước kia họ từng có một ước mơ, mua một chiếc du thuyền lớn, lần lượt đưa vợ con đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng không ngờ, trong hai người lại có một người không tới được ngày đó.



Thời điểm Tưởng Phương Vũ xảy ra chuyện, Cố Diễn Trạch đang ở Mỹ, anh làm gì cũng không xong, trong lòng thấp thỏm không yên. Anh gọi điện cho Tưởng Phương Vũ nhưng không liên lạc được, bèn gọi vào số máy bàn, lúc đó mới biết được tin dữ từ người giúp việc, anh vội vàng về nước. Kết quả điều tra của cảnh sát cho biết, Tưởng Phương Vũ lái xe khi say rượu, trên đường gặp phải cơn dông nên đã xảy ra tai nạn. Tâm trạng Cố Diễn Trạch chưa bao giờ tồi tệ như lúc đó, anh chỉ mong mình ngủ say mãi mãi không tỉnh dậy, hoặc là sau khi tỉnh dậy sẽ có người nói với anh: Tất cả chỉ là một cơn ác mộng, Tưởng Phương Vũ vẫn bình an, vẫn đang ở Đại học Xuyên Nhiên đợi anh về nước. Hai người họ còn chưa thực hiện được giấc mơ của mình, Tưởng Phương Vũ làm sao có thể từ bỏ mà ra đi như vậy.



Anh không tin, không thể tin được chuyện này.



Tưởng Phương Vũ lúc nào cũng nhắc nhở anh, lúc lái xe nhất định phải cẩn thận, không được lái quá nhanh, càng không được uống rượu. Cậu ấy cẩn thận như vậy, vì sao lại phạm sai lầm lớn đến thế?



Đến bệnh viện, nhìn thấy cơ thể lạnh băng của Tưởng Phương Vũ, anh rốt cuộc không thể cầm được nước mắt mà bật khóc.



Người anh em thân thiết ấy luôn ở bên anh, nói cho anh biết chỗ nào anh làm chưa đúng, chỗ nào cần sửa chữa, vì sao có thể ra đi bằng cách này, hơn nữa còn một đi không trở lại.



Quãng thời gian hai người ở cùng nhà, Tưởng Phương Vũ luôn quan tâm tới chuyện ăn uống của anh, luôn nhìn đống quần áo bẩn của anh mà thở dài rồi sau đó mang đi giặt. Lúc nào cậu ấy cũng làm tròn vai trò của một người anh trai.



Một lần, Cố Diễn Trạch buồn chán bèn hỏi Tưởng Phương Vũ: “Nếu sau này chúng ta cùng thích một cô gái thì sao?”



Tưởng Phương Vũ không do dự mà nói: “Đương nhiên mình sẽ nhường cậu rồi!”.



Nếu không phải tận mắt thấy chiếc nhẫn mà Tưởng Phương Vũ cầm chặt trong tay, có lẽ Cố Diễn Trạch đã thật sự cho rằng đây là một chuyện không may. Nhưng rõ ràng Tưởng Phương Vũ là người rất bình tĩnh, có thể khiến cậu ấy mất kiểm soát đến mức để xảy ra tai nạn nhất định là người mà cậu ấy định tặng chiếc nhẫn kia.



Năm đó, việc học tập của Cố Diễn Trạch ở Mỹ chưa xong, sau khi về nước lại bị cha bắt vào Bắc Thần làm việc, tới tận bây giờ mới có dịp trở về Xuyên Nhiên cùng với Lâm Trạch.



Lâm Trạch nhìn Cố Diễn Trạch ngồi thẫn thờ: “Thế cậu định thế nào? Tiếp tục điều tra à?”.



Cố Diễn Trạch gật đầu.



“Lắm lúc anh thấy cậu quá cố chấp, tìm được cô gái đó rồi thì sao? Tưởng Phương Vũ sẽ trở về được à? Hay cậu định trả thù? Nói cho cùng thì dù có nhân tố bên ngoài tác động nhưng sự việc là tự Tưởng Phương Vũ gây ra.



Em không làm gì cả, em chỉ muốn tìm hiểu rõ sự thật. Em không muốn để người bạn thân nhất của mình chết không rõ lí do.



Lâm Trạch lắc đầu tỏ ý không bằng lòng: “Cứ để không rõ ràng thực ra cũng tốt, cần gì phải tự chuốc lấy khó chịu vào người”



Cố Diễn Trạch liếc Lâm Trạch một cái: “Em chỉ tin sự thật”.



Lâm Trạch mở miệng, định nói gì thêm nhưng lại thôi, nghĩ tới khi còn ở Mỹ, chính cái tính bướng bỉnh này của Cố Diễn Trạch đã thu hút anh.



“Nhất định em phải tìm ra sự thật.” Cố Diễn Trạch kiên định nóoi.




Ăn sáng xong, Cố Diễn Trạch lại một mình đi đến Đại học Xuyên Nhiên. Anh không có nhiều ấn tượng về ngôi trường này, mặc dù cả anh và Tưởng Phương Vũ từng cầm trên tay tờ thông báo trúng tuyển vào ngành học “hot” nhất ở đây nhưng cuối cùng anh còn chưa bước chân vào trường thì đã bị bố ép đi du học.



Đôi khi anh nghĩ, nếu năm xưa mình không đi Mỹ, liệu sự việc không may kia có xảy ra hay không? Ít nhất có anh ở bên cạnh Tưởng Phương Vũ, anh còn có thể khuyên nhủ cậu ấy, không để cậu ấy gặp tai nạn. Thế nhưng sau khi mọi thứ đã xảy ra rồi thì tất cả mọi cái “nếu như” đều chỉ là giả thiết mãi mãi không thành hiện thực mà thôi.



Ngành học của Tưởng Phương Vũ là Hóa học. Cố Diễn Trạch đến dãy phòng thí nghiệm, trong lòng nghĩ có lẽ Tưởng Phương Vũ đã từng tới nơi này, tâm trạng anh không khỏi phấn khích, giống như mình đang đến gần hơn với cuộc sống của Tưởng Phương Vũ. Anh vào một gian phòng, nhìn không rời mắt khỏi những chiếc lọ thủy tinh nhỏ, tưởng tượng ra hình ảnh Tưởng Phương Vũ cầm chúng trong tay, vẻ mặt chăm chú. Cảm giác của anh lúc này tựa như đang chứng kiến cảnh hoàng hôn tươi đẹp thì bỗng phát hiện ra trời đã tối đen.



Cố Diễn Trạch đi tiếp, chợt nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ một căn phòng khác. Anh dừng lại ngoài cửa theo dõi.



Nhóm người bên trong đang tranh luận về một vấn đề, ý kiến bất đồng, không ai chịu nghe ai. Đứng nghe một lúc, Cố Diễn Trạch thản nhiên lên tiếng: “Các bạn có thể làm một thí nghiệm, lần lượt loại bỏ protein và tăng thêm chất xúc tác đối với DNA, sau đó quan sát xem DNA sẽ sản sinh ra hiện tượng gì”



Mấy người kia nhìn nhau một lúc rồi cười hỏi Cố Diễn Trạch: “Cậu là sinh viên trường này à?”



“Không phải.” Nói xong, Cố Diễn Trạch quay đi.



Một nữ sinh viên đột nhiên đuổi theo anh: “Cho hỏi, cậu có quen Tưởng Phương Vũ không?



Cố Diễn Trạch sững người, anh quay lại, hàng lông mày khẽ nhíu.



“Xin lỗi, mình quá đường đột. Mình là Lâm Tư, nghiên cứu sinh ở đây. Trước kia mình học cùng lớp với Tưởng Phương Vũ, từng có lần thấy một bức ảnh của cậu ấy, trong đó có một người rất giống cậu.”



“Không giống.” Cố Diễn Trạch phản bác, anh mỉm cười: “Đó chính là mình”



Ngồi trong quán cafe, Lâm Tư đan những ngón tay vào nhau, trong lòng vẫn không dám tin mình thật sự được gặp người đàn ông này.



“Ngày trước Phương Vũ thường nhắc tới cậu.”



“Thế à, cậu ấy nói gì?” Vẻ mặt Cố Diễn Trạch cực kì thản nhiên, tựa như anh đang cố gắng che giấu đáy lòng cuộn sóng.



“Những lúc kể chuyện về cậu, Tưởng Phương Vũ luôn mỉm cười. Cậu ấy nói cậu thông minh ra sao, bướng bỉnh cố chấp thế nào, thậm chí mỗi khi gặp phải bài tập khó, cậu ấy đều nói nếu cậu ở đây nhất định sẽ lập tức làm được.” Lâm Tư thở dài.



“Cậu và Phương Vũ rất thân à?” Cố Diễn Trạch nhìn đối phương bằng ánh mắt dò hỏi.



“Ngày trước bọn mình cùng một tổ, cậu ấy là tổ trưởng…” Lâm Tư có phần hoảng loạn, giống như bí mật giấu kín trong lòng vừa bị người khác nhìn thấu.



“Nghe nói…” Cố Diễn Trạch ngừng lại, quan sát sắc mặt Lâm Tư: “Ngày trước Phương Vũ từng yêu một người, cậu gặp cô gái đó chưa?”.



“Hóa ra đó là sự thật?” Lâm Tư lấy lại thái độ bình thường.



“Ý cậu là sao?” Cố Diễn Trạch tựa vào lưng ghế, đôi mắt chăm chú nhìn vào tách cafe bốc hơi nghi ngút.



“Mặc dù bọn mình chưa từng gặp được bạn gái của Phương Vũ nhưng đúng là có một thời gian cậu ấy rất kì lạ, làm chuyện gì cũng tủm tỉm cười, ai tinh mắt đều nhận ra cậu ấy đang yêu, chỉ có điều cậu ấy chưa từng nhắc tới..



Cố Diễn Trạch vội hỏi: “Thế trước khi xảy ra vụ tai nạn, cậu ấy có gì bất thường không?”.



Lâm Tư cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có một lần làm thí nghiệm, cậu ấy vô tình làm đổ hóa chất, suýt nữa dẫn tới hỏa hoạn. Một người cẩn thận như cậu ấy mà lại có lúc bất cẩn như vậy. Thậm chí, cậu ấy còn bắt đầu đi bar, học hút thuốc, từ bỏ cả cơ hội đi Mỹ du học, kì lạ nhất là cậu ấy trượt kì thi tiếng Anh cấp sáu”



Cố Diễn Trạch hiểu rõ những điều này có ý nghĩa gì, hai việc trước anh có thể chấp nhận, nhưng chỉ riêng chuyện Tưởng Phương Vũ thi trượt tiếng Anh cấp sáu thì không thể xảy ra, nó chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm. Tưởng Phương Vũ cực kì có năng khiếu học tiếng Anh, trước kia học chung với nhau, ngay cả anh còn phải ao ước có được điểm số môn tiếng Anh cao như cậu ấy.



Phương Vũ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu?



“Cậu nghĩ những hành vi bất thường đó là vì nguyên nhân gì?” Cố Diễn Trạch hỏi.



Lâm Tư cười: “Rất khó nói”



“Chẳng phải giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn ư?”



Biết không trả lời thì không xong, Lâm Tư đành nói: “Có lẽ là vì cậu ấy người yêu”



Sau cuộc nói chuyện, Cố Diễn Trạch càng thêm tin tưởng vào phỏng đoán của mình. Đi được vài bước, anh nghe thấy Lâm Tư lẩm nhẩm: “Cô gái đó hẳn là rất ưu tú, cũng rất may mắn”



nắm tay Cố Diễn Trạch siết chặt lại, nếu cô ta ưu tú như vậy thì vì sao lại khiến Tưởng Phương Vũ thành ra nông nỗi kia.



Đi dạo trong khuôn viên trường, tâm trạng Cố Diễn Trạch càng thêm rối bời, cảm giác càng lúc càng tới gần chân tướng nhưng lại không có bất cứ manh mối nào. Anh gọi điện cho Trần Cảnh Minh, sau đó quay lại Đại học Trình Lý.



Nghe xong những suy luận của Cố Diễn Trạch, Trần Cảnh Minh chỉ hỏi: “Những điều này có ý nghĩa gì không”



“Vì sao mọi người đều nói như thế?”



“Ai nữa?” Trần Cảnh Minh tò mò.



“Thần tượng của cậu chứ còn ai!” Cố Diễn Trạch lạnh lùng nói.



Trần Cảnh Minh mỉm cười: “Đành chịu thôi! Đây là suy nghĩ của những người bình thường bọn tôi. Thật chẳng hiểu vì sao cậu cứ thích tự hành hạ bản thân như thế”.



Cố Diễn Trạch lườm Trần Cảnh Minh một cái: “Đấy là sự khác biệt giữa tớ và cậu!”,



Trần Cảnh Minh không thèm bận tâm: “Tớ có thằng bạn đi theo chương trình trao đổi sinh viên hôm nay về, lát đi cùng cho vui, đằng nào tối cậu cũng rảnh”.



Dưới ánh đèn rực rỡ, quán bar nhỏ nằm trong khuôn viên Đại học Trình Lý đã chật kín chỗ.



Phương Hiểu kéo tay Bùi Sơ Ảnh: “Cậu phải thường xuyên tới mấy chỗ này vào, ngày nào cũng ru rú trong kí túc sớm muộn gì người cũng mốc meo”



Sơ Ảnh để mặc Phương Hiểu chỉ trích, Phương Hiểu bị phớt lờ, trong lòng ấm ức, thề rằng hôm nay nhất quyết bắt Sơ Ảnh trả giá.



Hôm nay là sinh nhật của Lý Lệ, mọi người ngồi kín một chiếc bàn tròn lớn, phấn khích theo dõi đám nam thanh nữ tú đang hát hò nhảy múa. Trên sân khấu xuất hiện một người con trai cầm theo cây guitar, anh ta ngồi xuống và nói: “Hôm nay là sinh nhật của người con gái mà tôi thích, tôi xin hát ca khúc mà tôi viết tặng cô ấy. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”.



Phương Hiểu kéo tay Lý Lệ: “Cảm động không?”



Anh chàng cất giọng hát, mọi người dường như đều bị anh ta làm cho cảm động. Nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay rào rào vang lên, ai đó nói to: “Lý Lệ, đồng ý làm bạn gái người ta đi!”



Đôi mắt Lý Lệ thoáng ươn ướt, cô im lặng hồi lâu rồi hờ hững lên tiếng: “Tôi rất cảm động, nhưng chỉ có thể nói cảm ơn anh”.



Anh chàng lặng lẽ rời sân khấu, mọi người vừa thất vọng, vừa phẫn nộ thay cho anh ta.



Bùi Sơ Ảnh nhìn người con trai kia, trái tim đột nhiên có cảm giác nhói đau, cái gì gọi là vô tình hóa hữu tình, cái gì gọi là kiên quyết. Có lẽ rất nhiều chuyện phải đợi đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân đã chọn sai đường.



“Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!” Phương Hiểu đột nhiên đề nghị. Mọi người biết Phương Hiểu muốn làm dịu đi bầu không khí đóng băng nên đều gật đầu đồng ý.



“Thế này nhé, mọi người truyền tay nhau một ly rượu, lúc hô dừng, ly rượu ở trong tay ai thì người đó chịu phạt.” Lý Lệ nói quy tắc: “Bắt đầu từ tớ”



Người đầu tiên bị phạt là một bạn nữ cùng phòng kí túc với Bùi Sơ Ảnh.



“Tớ chọn mạo hiểm!”



“Được, sang bên kia hỏi người đàn ông đang uống rượu có muốn chơi trò tình một đêm không. Sau đó quay về đây nói cho bọn tớ biết vẻ mặt của anh ta thế nào.” Lý Lệ phấn khích



Cô bạn kia may mắn trở về, mọi người nhìn cô ấy với vẻ chờ mong.



“Anh ta hỏi lại tớ: Có muốn hay không”



Đám con gái bật cười: “Chọc ghẹo công khai cơ à!”



Người tiếp theo bị phạt là Phương Hiểu: “Tớ chọn mạo hiểm”



“Cậu chắc chắn?



Trông vẻ mặt mờ ám của mọi người, Phương Hiểu nhụt chí: “Thế… Tớ chọn nói thật.



“Thành thật khai báo, lần đầu tiên của cậu và người đó, cậu biểu hiện thế nào?



Phương Hiểu nhẫn nhịn nói: “Không có kinh nghiệm thì có thể biểu hiện thế nào?”



“Không được, cụ thể vào!”



“Trời, tớ nằm trên giường lúc lâu, quay sang thì thấy anh ấy đã ngủ rồi. Vì thế chỉ có thể lay anh ấy dậy…



“Ghê! Cậu chủ động quá!



“Im miệng! Tiếp tục chơi!” Phương Hiểu giận dữ quát.



Bùi Sơ Ảnh là người không may tiếp theo, cô thầm than trời một tiếng.



“Chọn gì nào?” Phương Hiểu cười nham hiểm.



Bùi Sơ Ảnh biết chắc Phương Hiểu sẽ không để mình yên nên quyết định: “Chọn mạo hiểm!.



Những người khác tỏ ra khá kinh ngạc, không ngờ một người bình thường có vẻ nhút nhát như cô lại lựa chọn điều này, ai nấy đều hào hứng chờ đợi.



Phương Hiểu thở dài: “Nể tình chúng ta là bạn thân, tớ yêu cầu cậu rất đơn giản. Đây, tớ có một số điện thoại lạ, cậu gọi vào rồi nói “Em yêu anh”. Nếu số cậu may, người ta tắt máy thì thôi”



Bùi Sơ Ảnh không thể từ chối, dẫu sao cũng là người lạ, thôi thì bấm bụng chịu đòn: “Gọi bằng điện thoại của cậu hả?”



“Không được mặc cả!” Phương Hiểu từ chối thẳng thừng.



Bùi Sơ Ảnh bấm phím số mà đầu ngón tay không ngừng run rẩy, nhủ thầm từ nay về sau không bao giờ chơi trò này nữa. Mười một chữ số bấm xong, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện rằng đối phương tắt máy.



Đáng tiếc, Thượng Đế có lẽ đang ngủ nên không nghe thấy lời cầu xin của cô. Tiếng “tít” đầu tiên vừa dứt thì đã có người nhận điện: “A lô!”



Phương Hiểu giục: “Nói đi!”



Bùi Sơ Ảnh nhắm mắt, liều lĩnh nói: “Em yêu anh”, rồi vội vàng tắt máy, xoa ngực điều chỉnh lại hô hấp.



Đám con gái cười nghiêng ngả.



“Lần đầu tiên tỏ tỉnh hả?” Lý Lệ vừa dứt lời thì có một người con trai đi thẳng tới trước mặt Bùi Sơ Ảnh. Anh ta có gương mặt sáng sủa, dường như không gian xung quanh vì sự xuất hiện của anh ta mà bỗng dưng sáng hẳn lên.



“Nếu đã chọn tỏ tình thì cần gì phải phí tiền điện thoại. Nói thẳng trước mặt có hơn không!



Sự việc ngày đó bị những người có mặt lan truyền ra ngoài cực kì sinh động, dường như ai cũng chờ mong một kết thúc đẹp cho câu chuyện của hai người họ.



Thực tế thì, lúc ấy, Cố Diễn Trạch thình lình xuất hiện khiến tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngây ngốc.



Trên đường về, Phương Hiểu kéo áo Bùi Sơ Ảnh mà thề thốt: “Tớ thật sự không biết anh ấy cũng ở đó…”



Bùi Sơ Ảnh lườm Phương Hiểu, không thèm lên tiếng.



“Ai ngờ số cậu xui thế, anh ấy không tắt máy…”



Không có phản ứng.



“Không ngờ Cố Diễn Trạch đàn ông như thế mà lại chấp nhặt với cậu…”



Lần này, Bùi Sơ Ảnh rốt cuộc không im lặng nữa: “Cậu đừng có nói là cậu không biết số điện thoại cậu cho tớ là của Cố Diễn Trạch!”



“…”



“Cậu cũng đừng có phủ nhận chuyện cậu cho anh ta số điện thoại của tớ!”



“…”



“Chắc chắn là cậu muốn xem tớ bị cười nhạo!”



“Hu hu, cậu cứ mắng chết tớ đi cũng được!”