Bức Xướng Vi Lương

Chương 9: Thiết huyết nam nhân* – sư tử vương




edit: diepanhquan

beta: An An & Tuyết Miêu

*Thiết huyết nam nhân: “thiết huyết” nghĩa là lòng dạ cứng như thép, “thiết huyết nam nhân” ý chỉ người đàn ông có lòng dạ sắt đá, kiên cường.

Phong Trường Hải theo sau tôi nhảy lên boong tàu, làm phát ra một âm thanh nặng nề, trái tim nhỏ đáng thương của tôi cũng vì vậy mà run lên một cái, tôi quay đầu lại nhìn hắn cầu xin sự giúp đỡ.

Phong Trường Hải gãi gãi sau ót, cười nói: “Cô nương chớ hoảng sợ, vị này…”, hắn chỉ vào vị hắc y nhân đi đầu kia, “Là chủ thuyền của chúng ta, Liêu Sư, “Sư” trong từ “sư tử”…Liêu đại, hai vị cô nương này là tiểu bằng hữu của Diệp lão đại, ngài đừng dọa các nàng, nếu Diệp lão đại trách tội, ta thật sự không đảm đương nổi”. A, sao lại tên này lại nói mờ ám như vậy chứ.

Mờ ám cũng đành chịu, xem nét mặt của vị sư tử vương này, nếu hắn có thể bỏ qua cho chúng tôi, thì nói tôi là vợ hai, ba, bốn của Diệp Tô tôi cũng đồng ý.

Tôi kéo Phi Tự đang hoảng sợ đến choáng váng ra sau người, cố gắng lấy lại tinh thần cười nói: “Làm phiền chư vị, ta và muội muội chỉ là muốn đáp một chuyến chuyến thuyền thuận buồm xuôi gió, cũng không có ý nhúng tay vào những chuyện khác”. Vô nghĩa, kết quả của việc nhúng tay vào tất nhiên là bị diệt khẩu a.

Liêu Sư nhíu mày, khoát tay với đám người phía sau, đám hắc y nhân lập tức tản ra canh gác một bên, chú ý động tĩnh trên bờ.

Wow, lão tử lại xuyên qua đến vùng biển Ca-ri-bê sao?

uh!

Ôi chao, gần đây vì sao cứ thích dùng từ "lại" như vậy chứ?

Jack*- Liêu thuyền trưởng đứng thẳng, chắp tay sau lưng, ánh mắt như chim ưng dừng ở trên tay tôi và Phi Tự một hồi, vừa nhìn chằm chằm Phong Trường Hải không tha. Phong Trường Hải bắt được tín hiệu trong mắt hắn, liền hiểu ý mà đi đến trước mặt Liêu Sư, khẽ cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn. Sư tử vương nhướn mày nhẹ giọng nói: “Diệp Tô kia cuỗm được hai vị kỹ nữ sao? Chúng ta chăm chỉ làm việc, hắn lại đi tầm hoa vấn liễu?”. Trên đầu hắn như đang lơ lửng mấy chữ: “lão tử khó chịu”.

* Jack: ý chỉ Thuyền trưởng Jack Sparrow – một nhân vật tưởng tượng trong loạt phim của Walt Disney có tên là Cướp biển vùng Caribbean. Nhân vật này do diễn viên Johnny Depp thủ vai.

Đại ca ơi là đại ca, trước khi oán giận ngài nên xem lại sự chênh lệch về diện mạo của hai người được chứ, chỉ bằng phần cứng và giao diện của ngài, ngài nên hâm mộ, ghen tị và căm hận Diệp Tô đến cả đời.

Về phần hắn nhận ra thân phận của tôi cùng Phi Tự, tôi cũng không ngạc nhiên, muộn như thế mà còn đi theo một đại nam nhân chạy loạn, ở cái nơi phong kiến cổ hủ như Thẩm Gia Bảo nay, tôi và Phi Tự dường như đã được khắc rõ hai chữ “kỹ nữ” trên mặt vậy.

Phong Trường Hải thấp giọng cười làm lành: "Liêu đại có thể ngàn vạn lần đừng nói như vậy được không, ta tuy rằng không biết tình hình cụ thể, nhưng tính tình của Diệp lão đại thì ngài hẳn là hiểu rõ ràng, huynh ấy bảo ta đưa theo, thì ta đưa theo là được. Dù sao cũng chỉ là thêm hai đôi đũa, một gian phòng thôi mà".

Liêu Sư hừ nhẹ một tiếng: "Tên tiểu tử đần độn này, ngươi biết cái gì là thuận tiện, cái gì là phiền toái không? Chúng ta lần này không phải là du sơn ngoạn thủy, Diệp Tô hắn đưa hai ngoại nhân lên thuyền, chính là không thỏa đáng!".

Tuy là Liêu Sư đã thấp giọng, nhưng âm lượng lại không hề nhỏ chút nào, lời hắn vẫn rành mạch rơi vào tai tôi, ai nha, là cố ý ép buộc tôi rời đi đây mà.

Tôi tạm thời làm như không nghe thấy, hai mắt nhìn trời.

Nếu như hắn mong chờ tôi tỏ ra hết sức khí phách mà nói: “Như vậy thì không quấy rầy nữa” thì thật xin lỗi, nếu tôi có cái khí phách kia, thì từ mười mấy năm trước bởi vì bán máu trả nợ, thiếu dinh dưỡng mà chết rồi, nguyên tắc lớn nhất của lão tử chính là không có nguyên tắc.

Phong Trường Hải thấp giọng giải thích: “Kỳ thực cũng không tính là người ngoài, nghe Diệp lão đại nói, các nàng là bởi vì đắc tội với Thẩm Đình, mới không thể không đi”. Nói xong dường như sợ Liêu Sư lại nói tiếp mới thản nhiên bổ sung: “Liêu đại, ngài không tin ta, chẳng lẽ lại không tin Diệp lão đại sao? Huynh ấy đã khi nào hành động theo cảm tính chưa?”.

Nghe hắn nói như vậy, ngược lại tôi lại cảm thấy sợ hãi.

“Hắn đã khi nào hành động theo cảm tính chưa?”, như vậy hắn xúi giục tôi tống tiền của Thẩm Đình, có được xem là hành động theo cảm tính không?

Phong Trường Hải biết chúng tôi là vì Thẩm Đình mà phải trốn đi, tự nhiên cũng biết chuyện tống tiền, nhưng hắn vẫn nói Diệp Tô chưa bao giờ hành động theo cảm tính.

Như vậy, Diệp Tô đã lập kế hoạch tốt từ trước?

Nhìn bộ dạng đám người kia giống như gặp cường địch, Thẩm gia sẽ không phóng khoáng đến mức vì hơn một ngàn lượng mà truy sát một thuyền đầy người đi?

Đương nhiên bọn họ có thể có nguyên nhân khác, nhưng khi Phong Trường Hải nhắc đến Thẩm Đình lại nói câu: "Không tính là người ngoài", khiến tôi không thể không suy nghĩ nhiều.

Loại cảm giác này, giống như khi xì hơi ra phân mà xấu hổ. Ai, thế nhưng không phải chỉ là đánh rắm thôi hay sao có gì to tát đâu? A, hóa ra tôi chính là đánh rắm, nhưng… phía sau làm sao lại còn ra một đống…? Chuyện này, cũng không phải là chủ ý ban đầu của tôi a!

Liêu Sư trầm mặc một hồi, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng đừng nghĩ đem Diệp Tô ra áp chế ta. Ban đầu chúng ta đã nói rõ ràng, chuyện trên bờ, do hắn định đoạt, nhưng chuyện trên thuyền, do ta định đoạt. Ngươi cũng là người đi thuyền, hiển nhiên biết rõ quy tắc gặp đại sự trên thuyền không chứa nữ nhân. Liêu Sư ta kiến thức hạn hẹp, hiện giờ chuyện trên thuyền này, với ta mà nói đã xem như là đại sự. Hai nữ nhân này, thứ cho ta không thể lưu lại”.

Nói xong hắn vẫy tay với tôi: "Cô nương, ngươi lại đây".

Tôi nhìn trời, sư tử đại thúc, tôi có thể làm bộ như không nhìn thấy hay không?

Tôi lề mề mà đến trước mặt hắn, cười nịnh: “Liêu thúc vạn phúc”.

Liêu Sư gật gật đầu: “Hai vị cô nương cùng ta vốn không quen biết, nếu là lúc bình thường, đưa cô nương đi một đoạn đường vốn cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng hiện nay chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, không dám làm liên lụy tới cô nương. Đây là mấy lượng bạc vụn, đợi ta gọi Trường Hải đưa hai vị cô nương trở lại bến tàu, hai vị lại đáp thuyền khác đi vậy”.

Tôi chớp mắt mấy cái, giả làm nai con: "Liêu thúc đại khái chắc là không để ý đi, hiện tại trên bến tàu ngoại trừ chiếc thuyền này, cũng chỉ có mấy chiếc thuyền tam bản nhỏ neo lại. Hiện tại ngài đuổi hai tỷ muội chúng ta xuống thuyền, chưa đợi được đến lúc tìm được thuyền khác cũng đã bị người của Thẩm gia bắt được. Với tính cách có thù tất báo của Thẩm Đình kia, ngài bây giờ không phải là đang bảo chúng ta đổi thuyền, là muốn mạng của chúng ta a!". Hắn làm sao có thể không để ý, chẳng lẽ mấy vị hắc y nhân đang canh chừng này là để làm cảnh sao? Người này chính là không để chuyện sống chết của chúng tôi vào mắt.

Liêu Sư thản nhiên nói: "Chuyện này cô nương không cần lo lắng, Thẩm gia hiện tại thân mình còn lo chưa xong, bất kể hai vị cô nương đến tột cùng là đắc tội với Thẩm Đình ra sao, chỉ sợ hắn đã vô lực để truy cứu".

A, hắn nói gì vậy? Hoàn toàn lệch khỏi kịch bản ban đầu rồi, lẽ nào là đang thử thách năng lực ứng biến trên sân khấu của tôi sao?

Tôi cười khổ một tiếng: “Liêu thúc biết rõ thân phận của chúng ta, hiện nay chúng ta trên người còn không có lấy một tờ công văn, vào thành không được, nhà đò xa lạ cũng sẽ không dễ dàng chở chúng ta. Ngươi nói Thẩm Đình không rảnh bận tâm đến chúng ta, nhưng chuyện mà chúng ta biết được này, chỉ cần Thẩm Đình còn sống một ngày, nhất định sẽ lao thẳng đến chỗ chúng ta mà đâm một nhát vào tim, hơn nữa thân phận của chúng ta thật chướng mắt… Đáng thương cho hai tỷ muội chúng ta trốn khỏi kỹ viện, thế nhưng lại lên nhầm thuyền, ai…”.

Tôi thở dài một tiếng, lén nhìn biểu tình của hắn.

Người ta nói, đại thúc yêu loli*. Nếu như những lời này do Phi Tự nói, phỏng chừng hiệu quả còn tốt hơn. Nhưng đã là chuyện trên đời vốn không thể cưỡng cầu, chỉ hy vọng vị sư tử vương này cũng nằm trong số mấy đại thúc đó.

*Loli: Hình tượng nhân vật có tính cách hoặc ngoại hình giống như bé gái từ 12 đến 13 tuổi, mắt to tròn đáng yêu, hoặc có thể hiểu là những bé gái có sự phát triển sớm về giới tính.

Liêu Sư do dự một chút, cứng nhắc nói: "Thành thật mà nói, chuyện sống chết của hai vị cô nương, với chúng ta không có quan hệ gì. Ta thân là chủ thuyền, đương nhiên phải lo lắng cho an nguy của huynh đệ chúng ta trước tiên, không thể bởi vì nhất thời cảm thông, hại đến tính mạng của huynh đệ".

A, ngươi có thể không nói trắng ra như vậy được không?

Lão tử là Godzilla* sao? Chứa chấp tôi thì sẽ bị chìm thuyền hay là sẽ bị bệnh mà chết sao? Ngươi là đồ đại thúc bỉ ổi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?

*Godzilla:là một quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản dựa trên hình tượng khủng long. Phim đầu tiên của nó được dựng vào năm 1954 sau đó nhân vật này còn xuất hiện trong nhiều truyện tranh, video game, và tiểu thuyết và trở thành một biểu tượng văn hóa của Nhật.

Tôi lấn thêm một bước, khoanh tay cười lạnh: “Liêu lão đại nói không sai, sinh tử của người xa lạ, chung quy cũng không bằng an nguy của bằng hữu nhà mình. Như vậy ta cũng nói trắng ra, nếu như lão đại không thu lưu chúng ta, chúng ta vì bảo toàn tính mạng của mình, không thể làm gì khác hơn đành phải lên bờ nhân tiện đi thẳng đến Thẩm gia, đem tướng mạo của một đám huynh đệ này đều nhất nhất nói cho Thẩm gia biết! Dù sao số bạc chúng ta vơ vét được cũng chưa tới tay, lâm trận phản chiến coi như có chút thành ý và lí do. Cho dù Thẩm gia không buông tha cho tính mạng của chúng ta, có thể lôi kéo thêm một thuyền các ngài làm đệm lưng cũng tốt”.

Liêu Sư giương mắt, tỏ vẻ không sợ hãi nói: “Cô nương biết cái gì, tại hạ trái lại rất hiếu kì”.

Tôi cười mờ ám: “Biết cái gì, hiện tại cũng không thể nói cho ngài nghe, khiến ngươi phòng bị thì sao. Lại nói, Liêu lão Đại làm sao biết được rốt cuộc Diệp Tô đã nói với ta bao nhiêu chuyện của các ngài? Có lẽ không nhiều lắm, cũng có lẽ không ít, nhưng nô gia kiến thức hạn hẹp, cảm thấy bằng những gì ta biết cũng đủ để khiến ngài từ nay về sau không thể hành tẩu ở Hắc Hà. Về điểm này, ta chỉ là không rõ, nếu Liêu lão đại không thể đi thuyền, không biết vẫn còn có thể được người khác gọi là Liêu đại hay không nhỉ? Có điều ngài yên tâm, ta không phải người cao quý gì, rất dễ dàng mua chuộc. Chỉ cần ngài đáp ứng chở chúng ta một đoạn đường, ta nhất định xem như mình cái gì cũng không biết, ngài thấy thế nào?”.

Liêu Sư giương mắt nhìn tôi, trong mắt tinh quang càng lúc càng nhiều, khóe miệng khẽ co rúm: “Hoặc là, ta bây giờ liền lấy mạng của cô nương?”.

Má ơi, như thế nào mà lại bắt đầu hô đánh hô giết rồi? Nam nhân a, thật sự là rất thô lỗ!

Chẳng lẽ tôi thân là một linh hồn xử nữ tuyệt thế ở trên thân thể kỹ nữ này, hôm nay sẽ lật thuyền trong mương một cách không minh bạch như vậy chứ?

Hừ, tai họa lưu lại vạn năm, đại thúc ngươi đừng sợ, ta cũng không phải là người tốt gì.

Tôi cười: “Ngài đuổi ta rời thuyền, còn có thể miễn cưỡng tiếp tục giao thiệp với Diệp Tô. Nếu như ngài hiện tại giết ta, sẽ không sợ hoàn toàn trở mặt với Diệp Tô hay sao? Ta đối với ngài không đáng giá một đồng, thế nhưng ở trong mắt hắn, ta cũng không phải chỉ là kỹ nữ bình thường”. Ít nhất là một kỹ nữ quen nắm nhược điểm của hắn.

Liêu Sư nheo mắt không nói, sau một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Diệp Tô ước định với ta, nếu như hết giờ Thìn* hắn vẫn không thể lên thuyền, thì ta tự ý lái thuyền rời đi. Nếu ta là ngươi, bây giờ liền ngậm miệng, chuyên tâm chờ đợi Diệp Tô có thể trở về đúng lúc, bảo toàn tính mạng của ngươi”.

*Giờ Thìn:7-9h sáng.

Tôi khẽ thở một hơi, xem ra tính mạng của tôi cùng Phi Tự tạm thời được bảo vệ, cho dù chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, thời gian hiệu lực có thể nói là ngắn như cọng khoai tây của McDonald.

Tôi cười lớn cúi chào, xoay người trở về bên cạnh Phi Tự lúc này đang lạnh run, ôm nàng nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”.

Phi Tự cắn răng lạch cạch, nhìn xem sắc trời: “Đại khái đang giờ Thìn”.

Tôi âm thầm thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện: Diệp Tô không biết đang ở phương nào kia, ta van ngươi, ngươi nhanh chạy trở về đi!

Diệp Tô, Diệp công tử, Diệp thiếu gia, Diệp lão gia, Diệp thượng đế…

Bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng huýt sáo, lòng tôi rung lên, vội vàng nhìn về phía Phong Trường Hải, vừa liếc nhìn cái gã Liêu Sư giết người ngàn đao kia, hai người liếc nhau sau đó Liêu Sư cũng đáp lại tiếng huýt sáo, rồi ra hiệu tên hắc y nhân buông thang dây xuống.

Chuyện liên quan đến sống chết của bản thân, tôi cũng vội vàng mà đi đến mạn thuyền thò đầu nhìn ra, chỉ thấy một bóng đen giống như Ninja, cầm lấy thang dây tung mình nhảy vài cái, vô cùng suất khí mà quỳ trên boong tàu, rồi sau đó chậm rãi đứng dậy, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đúng là cái tên Diệp Tô kia.

Trên bờ mơ hồ truyền đến vài tiếng thét chói tai kinh hoàng, dường như có người đuổi theo, rồi lại không biết bởi vì sao hỗn loạn.

Tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm đến mấy chuyện đó, nếu tuyến lệ của tôi không phải trì độn như vậy, thì hiện tại chắc tôi đã rơi lệ đầy mặt: chúa cứu thế vạn năng a, mạng của lão tử xem như được cứu rồi!

Tôi nhịn không được nghênh đón: "Diệp Tô!", gọi một tiếng, lại không biết phải nói tiếp cái gì. Đa tạ ân cứu mạng của ngươi, hay là: khốn kiếp, sao ngươi lại có nhóm bằng hữu xúi quẩy vậy hả?

Diệp Tô giống như có năng lực nhìn thấu được lòng người trong nháy mắt, quan tâm mà thay tôi giản lược “bản tuyên ngôn trùng phùng” đầy xấu hổ. Hắn nhoẻn miệng cười, trực tiếp đưa tay kéo tôi vào ngực, cao giọng: “Lái thuyền!”.

Phía sau tức thì vang lên một tiếng huýt.

Được, lúc này danh tiếng “nhân tình” của tôi xem như đã vững chắc.

Tôi hạ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Diệp đại hiệp, làm nhân tình của ngươi chắc ta sẽ nhanh chóng bị hù chết, cái ôm này lại là vì cái gì a?”. Mỹ nam kế ư? Lão tử không… Ách, vẫn là rất thích.

Diệp Tô cúi đầu mà cười ở bên tai tôi: “Chẳng lẽ ta lại muốn để cho nhân tình của ta ở trước mặt mọi người bắt lấy nhược điểm của ta? Quá tổn hại thuần phong mỹ tục đi”.

Tôi theo bản năng mà buông tay, quả nhiên, lại vừa bắt lấy.