Bức Xướng Vi Lương

Chương 68: Tác chiến tại sân nhà và tác chiến tại sân khách ღ




Càng đến khi đạt được như mong ước lại càng cảm thấy sợ hãi, giống như khi Adam và Eva cuối cùng cũng vượt qua muôn vàn khó khăn trèo lên được cây táo, tôi lúc này có chút sợ hãi.

Mặc dù đã có chuẩn bị trước, cũng biết là chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có lẽ là những lần kết thúc giữa chừng trước đây quá nhiều, tôi sợ lần này lại giống như thế, đồng thời nghĩ đến việc có thể thuận lợi làm đến bước cuối cùng mà rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải.

Diệp Tô đè trên người tôi, ôm bả vai tôi, vừa liếm cắn vành tai tôi vừa nhẹ giọng nỉ non: “Thả lỏng đi, mọi việc cứ giao cho ta”. Thằng nhãi này là Đấu Chiến Thắng Phật sao, có thể nhìn ra được tôi đang hồi hộp.

Tôi hít một hơi thật sâu, trong đầu không ngừng phát ra tiếng chuông cảnh báo: không được thua, ngươi không thể thua trận. Thân là nữ lưu manh của thế kỷ hai mươi mốt đã xem qua vô số tranh ảnh, nếu lần đầu tiên thể nghiệm yêu đương chỉ biết nhăn lông mày nhắm chặt mắt thấp giọng rên rỉ, vậy thì sau này tôi sao còn có thể nói tôi là người tài giỏi chứ.

Nhân dịp dũng khí còn chưa hết sạch, tôi ấn bả vai hắn đem hắn đặt ngược lại trên giường, ngồi trên bụng hắn, lộ ra nửa vai, sóng mắt giàn giụa: “Trận đầu đương nhiên giao cho chàng, còn về phân đoạn làm nóng giao phải cho ta.”

Diệp Tô nhếch môi cười, một tay gối lên sau đầu, hưng trí nhìn tôi: “Làm nóng như thế nào?”

Tôi giúp hắn cởi áo ngoài, lại chậm rãi đem đai lưng đã nới lỏng của tôi cởi xuống, hơi nghiêng người, học kỹ thuật của những kỹ nữ trong phim Nhật Bản, hai tay nắm lấy vạt áo, khiến cho mấy lớp quần áo theo bả vai tôi từng chút trượt xuống.

… Sự thật chứng minh, lý tưởng cùng với hiện thực luôn luôn bị phân cách bởi rãnh biển Mariana. Trong tình cảnh nóng bỏng này mà duỗi tay tới trước ngực cởi từng lớp áo một chẳng khác nào đại sát phong cảnh. Chỉ có điều kết quả của việc mạnh mẽ cởi ra chính là… cổ áo không đủ lớn, vướng ở trên vai.

Nên xem như không có việc gì xảy ra hay là tiếp tục cởi?

Vẻ mặt của tôi có chút cứng ngắt, tạm dừng một lúc vẫn không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể nhỏ giọng xin Diệp Tô giúp đỡ: “Hay là chàng biểu diễn một chút thú tính của mình nhé, giúp ta kéo xuống một chút, được không?”

Thằng nhãi này không phụ sự mong đợi của mọi người, cười một tràng.

Nhân lúc hắn cười đến híp cả mắt lại tôi nhanh chóng sờ tay vào ngực, giải quyết vấn đề y phục một cách nhanh chóng nhất, sau đó kéo cao vạt váy áo lộ ra một bên chân trần, dùng giọng nói khàn khàn khêu gợi : “Oan gia, nhìn ta.”

Ánh đèn dầu chiếu trên cửa sổ nhỏ như hạt đậu, quần áo của tôi cởi xuống một nửa, lộ ra hơn phân nửa áo ngực cùng với khe ngực như có như không, một chân hơi cong lên, nghiêng người về phía hắn, liếc mắt nhìn hắn.

Quả thực tôi không biết tư thế thực sự là như thế nào, nhưng cứ dựa theo cảnh ái tình của Nhật Bản có lẽ cũng dọa được một số người.

Diệp Tô thò tay xoa nắn cổ chân của tôi, giọng điệu oán trách: “Oan gia, hiện tại bên ngoài còn lạnh như thế, đến tiết khố mà nàng cũng không mặc. Nhìn thử xem, chân đông cứng hết cả rồi, nếu lại mắc bệnh thì làm sao bây giờ”.

Đại ca à! Ngài có chút tình cảm được hay không ? Lúc này thảo luận loại đề tài này thực làm cho người ta nổi giận!

Chẳng lẽ ngài cũng chỉ là chỉ biết nói mồm?

Hơn nữa, không biết người chân lạnh kiếp trước đều là thiên sứ gãy cánh sao? Mặc chiếc quần nhỏ rồi ai còn muốn mặc thêm tiểu khố chẳng có chút phong cách nào chứ. Lúc cởi ra thực rất giết chết phong cảnh, đúng không nào!

Tôi cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cắn hắn, một tay thủ sẵn rìa váy lại kéo lên, lộ ra dây với nút thắt hông gợi cảm, giả vẻ ngây thơ: “Ai nói không có? Ta có mặc tiết khố nha, chẳng qua là mang kiểu dáng hiện đại nên chàng không nhận ra.”

Không phải tôi cố ý khêu gợi như vậy, thật sự là do không có dây cao su, nếu như không muốn chỉ cần động một cái đã tụt xuống, chỉ có thể dùng dây thắt nơ.

Diệp Tô vẫn như thế, dù tôi bận tối mắt vẫn ung dung nằm nhìn. Chỉ thò tay giúp tôi đem vạt áo sửa sang lại một chút để chỉ hở ra đầu gối, lại thuận tiện trượt xuống cổ chân tôi, mỉm cười nhìn tôi: “Đừng để bị cảm lạnh.” Vừa nói, vừa dùng bàn tay thô ráp che phủ cổ chân của tôi, lại chậm rãi hướng phía trên trượt đến cẳng chân, sau đó là đầu gối, sau đó lại hướng lên trên…

Da đầu tôi một trận run lên, thân mình mềm nhũn ngã xuống người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Diệp Tô ngồi xuống, chịu đựng tám móng vuốt cá của tôi tựa như cào bới hắn, một tay ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai của tôi, một tay thong thả mà che phủ đùi tôi, không hề có ý định dừng lại.

Hắn nhẹ nhàng liếm vành tai của tôi: “Ta nghĩ ta đã đủ nóng, nhưng nàng vẫn còn lạnh.”

Tay hắn vỗ về chân tôi đột nhiên hướng về phía trước nắm lấy eo của tôi, dẫn đường khiến tôi mắc kẹt ở vị trí hoàn toàn mới.

Tôi lập tức nóng lên.

Lão bằng hữu tay phải* của tôi đang trong trạng thái phấn chấn nhất, cách trung y của hắn và mảnh vải bên trong đáng thương trên người tôi, nhiệt độ nóng lên trong hạ khố của tôi.

*Lão bằng hữu tay phải: phụ nữ dùng tay phải để giải quyết vấn đề sinh lý.

Cái gọi là gồ ghề tạo ra hứng thú, có lẽ chính là tình trạng lúc này.

Tôi hiện tại hẳn là giống như một cái nhiệt kế lộn ngược, đầu to dĩ nhiên đỏ lên, tay chân ngược lại bởi vì khẩn trương mà trở nên lạnh lẽo.

Sau khi Diệp Tô giúp tôi chỉnh lại vị trí, bàn tay ấm áp lại lần nữa trượt xuống, miệt mài tiếp tục ma sát làn da chân lạnh lẽo của tôi. Nơi hai tay hắn đi qua, làn da của tôi đều lâm vào trạng thái mê muội, chờ bàn tay thong thả lướt qua, mới chậm rãi thức tỉnh, lại gào khóc thảm thiết kêu to không đủ không đủ, còn muốn còn muốn.

Ngực của tôi vì hắn gãi không đúng chỗ ngứa mà đau nhức không thôi, không khỏi phát điên mà than nhẹ một tiếng, gắt gao ôm cổ hắn thở hổn hển, ra lệnh hắn: “Ta nghĩ đã đủ nóng, chúng ta nhanh lên bước vào chủ đề chính đề được không?” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng di chuyển eo bụng ma xát lão bằng hữu của tôi.

Diệp Tô dùng đầu lưỡi liếm theo xương quai xanh của tôi, cười nhẹ: “Đừng có gấp, còn chưa đủ nóng.”

Hắn động thân một cái đem tôi đặt ở dưới thân, dùng ngực nóng bỏng dán vào tôi, nghiêng đầu hôn lên cổ tôi, lại từ xương quai xanh thẳng tắp xuống phía dưới, dùng răng cắn vùng gần ngực rồi nhẹ nhàng di chuyển, “Đừng nói gì cả, tất cả giao cho ta.”

Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay buông hắn ra chụp ở trên giường, không suy nghĩ, nắm khăn trải giường.

Không có cách nào hình dung đây là loại cảm giác gì, chỉ biết là từ trước ngực kia có chút nẩy lên, đau, ngứa, tê tê, dần dần từ từ cảm giác như điện chạy nhanh chóng truyền khắp toàn thân, lại chậm rãi hội tụ ở bụng dưới. Giống như thủy triều lên xuống, sóng này chưa tan sóng khác lại ập tới. Tôi hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, không cảm giác được tay hắn chỗ nào, môi hắn ở đâu, chỉ cảm thấy nóng trong người muốn hòa tan hết.

Hai chân của tôi vô thức vòng quanh người hắn, hít thở dồn dập, nhưng vẫn cảm thấy thiếu không khí, trước mắt biến thành màu đen, ngay cả luồng khí thở ra hít vào cũng khiến cho răng của tôi mỏi đến tê dại.

Ngón tay hắn trượt xuống bụng dưới của tôi, nhẹ nhàng vân vê ở chỗ nào đó không biết tên.

Tôi kìm nén khẽ rên một tiếng, thân mình lập tức căng cứng, một lát mới chậm rãi buông lỏng, tê liệt ở trên giường nhìn chằm chằm cây xà nhà thở hồng hộc.

Con em hắn, trên người tôi còn có nút kẹp thần kỳ như vậy? Tôi tại sao cũng không biết?

Diệp Tô ngồi dậy dán sát vào môi của tôi, vừa nhẹ nhàng hôn vừa cười nhẹ: “Đã nóng rồi.”

Sau đó ôm tôi động thân một cái.

Tôi lại khẽ rên một tiếng, đầu ngón chân không tự giác kéo căng ra, vội vàng thở ra, hít vào, lại thở ra, lại hít vào.

Đợi sau khi từ từ thích ứng với loại cảm giác xa lạ này, tôi mới kịp hối hận.

Sao lại giống như sinh em bé vậy?

Tôi chớp chớp mắt, dùng chút năng lực suy nghĩ còn sót lại chọn một chút tiếng rên. Ngôn ngữ cùng nội dung trên giường, rồi sau đó lấy giọng rên to: “r…o…o…m…” Đầu năm nay, khi ngươi kêu to nếu không có dấu chấm lửng quãng lớn, người ta cũng không biết ngươi là đang làm cảnh cấm trẻ em!

Diệp Tô cười hì hì, hung hăng đánh đầu tôi một cái, tôi lập tức thở hốc vì kinh ngạc, giống như điện giật: “Ha ha….”

Hắn vừa lòng cười, cúi đầu dùng chóp mũi ẩm ướt mồ hôi cọ cọ tôi, nghiêm khắc trừng phạt khẽ cắn trên bả vai tôi: “Cho ta phản ứng chân thật.” Vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ.

Trong cơ thể vừa ngứa vừa nóng, chỉ có luật động của hắn có thể miễn cưỡng giảm bớt, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Tôi cũng không còn bận tâm để xem xét làm thế nào để hét lên đến nỗi tiêu hồn thoát tục, chỉ biết gian nan thở ra hít vào, lại nhịn không được gắt gao ôm cổ hắn, nhỏ giọng khẩn cầu: “Nhanh một chút”.

Hắn giống như được lắp đặt trang bị chạy bằng điện Tiểu Mã đạt đến bình thường càng lúc càng nhanh, tôi ngay cả thở cũng trở nên đứt quãng, trong đầu trống rỗng.

Diệp Tô thở hổn hển ra lệnh: “Nói nàng yêu ta!”

Tôi đang chịu chấn động bức bách, nói chuyện đương nhiên không thuận tiện: “Ta ách ách ách yêu a a a chàng…” Lại thét chói tai, “A!…”

Đái dầm a!

… Có thể không phải đái dầm, chỉ có điều ai quản nhiều như vậy.

Diệp Tô lại dùng tần số cao kiên trì một hồi, sau đó toàn thân sít chặt bất động một lát, tiếp tục động tác chậm rãi đặt tôi ở trên người, chế trụ cánh tay tôi, thở dài: “Ta cũng yêu nàng, Tiểu Linh Đang.”

Tôi nằm trong lòng hắn, ngực thở dốc trong chốc lát, kết hợp chớp chớp mắt nhìn hắn, thành thật khen ngợi: “Đại hiệp quả nhiên công phu lợi hại!” Lại buông tay mở chân làm nũng, “Ai u, chân ta đau.”

Diệp Tô vòng quanh bả vai của tôi, hơi khởi động thân mình giúp tôi mát xa cẳng chân, lại cúi đầu khẽ liếm môi của tôi, bá đạo tuyên bố: “Nàng vĩnh viễn là của ta.”

Tôi lười biếng phụ họa: “Ừ, ta vĩnh viễn là của chàng.” Đã trải qua giao lưu kịch liệt như vậy, về sau ai còn có thể thỏa mãn tôi? Đương nhiên vĩnh viễn là kẻ hỗn đản nhà ngươi.

Hắn mở môi cười, đứng dậy nhanh chóng mặc áo khoác vào, sau khi giúp tôi đem y phục khép lại xong, xả chăn quấn tôi thành hình dạng cái bánh rán trái cây, lại dùng áo ngoài bao lấy hai người chúng tôi, nhìn tôi ánh mắt tỏa ra ánh sáng xanh: “Đến nhà của ta.”

Tôi kỳ quái hỏi: “Không phải còn phân chia chủ nhà sân khách chứ?”

Diệp Tô hiển nhiên nghe không hiểu, sửng sốt một chút hỏi lại tôi: “Nàng muốn ở chỗ này tắm rửa thay quần áo sao?”

Tôi liên tục lắc đầu: “Nhà chàng, nhà chàng.”

Diệp Tô vừa lòng gật đầu, đơn giản làm một chút công tác giải quyết tốt hậu quả trên giường, liền ôm tôi trở mình nhảy qua cửa sổ.

Tôi nhìn chung quanh: “Đã nói thủ vệ của Bùi gia lơ lỏng mà, một cái đỉnh núi lớn như vậy căn bản phòng thủ không được, đụng phải cao thủ giống như vậy liền như vào chỗ không người, đi vào đi ra cũng không gặp phải ai. Nếu chàng không dạy ta chút kỹ thuật nữ tử phòng thân, ta khẳng định còn phải gặp chuyện không may!”

Diệp Tô vỗ vỗ cái mông tôn quý của tôi: “Ngày mai sẽ dạy nàng. Nếu như ngày mai nàng còn có khí lực”.

Tôi lập tức ngậm miệng không lên tiếng, sau một lúc lâu lại tiến gần hỏi hắn: “Cái kia, buổi sáng ngày mai, chàng xác định còn có khí lực ôm ta trở về?”

Diệp Tô mỉm cười cắn tôi một ngụm: “Nói có lý, như vậy, trận tiếp theo nàng tới đi”.

Tôi vui vẻ ra mặt: “Được! Được!” Cuối cùng đợi cơ hội lý luận thay đổi thực tiễn!

Diệp Tô hừ một tiếng, lại cắn tôi: “Oan gia, nàng vui vẻ như vậy khiến cho ta nghi ngờ năng lực của bản thân. Ta nuốt lời, cho nên, nàng tiếp tục chịu đựng.”

Tôi vẻ mặt đau khổ: “Không cần a, để cho ta thử xem thôi…”. Suy nghĩ lại kề tai hắn nói nhỏ, “Kỳ thật ta nghĩ chính là… Như vậy như vậy… Này ta không chủ động cũng không được a!”

Hắn thở hốc vì kinh ngạc, ôm chặt tôi rồi đột nhiên gia tốc.

Ban đêm, trận chung kết NBA vang lên kèn lệnh, đội náo nhiệt cùng đội hỏa tiễn đội triển khai cuộc đua gay cấn.

Đội náo nhiệt bởi vì mới lên chiến trường, kinh nghiệm không đủ, thua đội hỏa tiễn sân nhà giàu kinh nghiệm. Sau khi tắm rửa sơ qua, nghỉ ngơi, đội náo nhiệt vận dụng lý luận tri thức phong phúc, hướng sân khách không hao phí binh sĩ và vũ khí, hung hăng chèn ép nhuệ khí đội hỏa tiễn. Nhưng mà đội hỏa tiễn càng đánh càng hăng, không để ý mệt mỏi, nhanh chóng triển khai trận chiến cướp đoạt lần thứ ba. Toàn bộ chiến thuật đường lối tiếp cận đội náo nhiệt dùng khỏe ứng mệt đánh cho trở tay không kịp, vô lực ứng đối, toàn đội bởi vì thế tiến công mãnh liệt la khóc không thôi, hoàn toàn không có cách thành quân, đành phải giương cơ đầu hàng.

Thi đấu một nửa, đội náo nhiệt đã lộ rõ trạng thái mệt mỏi, đội hỏa tiễn lại vẫn hưng trí ngẩng cao, không để ý đội náo nhiệt thỉnh cầu bỏ cuộc, lại bắt đầu tiến hành trận đấu thứ tư. Bản thân đội náo nhiệt không muốn đấu tiếp, lại vì kỹ xảo cao siêu của đội hỏa tiễn mà lại sinh ra ý chí chiến đấu, mặc dù thủy chung áp dụng thủ thế, lại vẫn dựa vào cố vấn to lớn đem điểm số chênh lệch bảo trì trong phạm vi có thể tiếp nhận, cuối cùng kiên trì đến khi trận đấu chấm dứt.

Bởi vì đội náo nhiệt giảm sút ý nghĩ kiên quyết, bản thi đấu quán quân cuối cùng là đội hỏa tiễn.

Nhưng đội náo nhiệt tin chắc, khiếm khuyết của mình chính là kinh nghiệm mà thôi! Một ngày nào đó, nàng nhất định có thể áp đảo đội hỏa tiễn, đoạt được vòng nguyệt quế!