Bức Tường Hoa

Chương 6




Sau cuộc cãi vã giữa Minh Tuấn và Dương Hiệp, Tiểu Ly nhận ra rằng mọi thứ đang trở nên phức tạp. Cô biết mình đang là tâm điểm của sự tranh chấp, không chỉ giữa những người bạn mới mà còn trong chính gia đình của mình.

Một buổi chiều, Minh Tuấn đang tưới nước cho những bông hoa trong tiệm thì Lê Hương, mẹ của Dương Hiệp, bước vào. Bà ta bước vào với dáng vẻ hống hách, như thể bà ta có quyền kiểm soát tất cả. Minh Tuấn nhìn lên, nhận ra ngay đây là người mà anh cần tránh xa.

"Anh là Minh Tuấn, đúng không?" Lê Hương nói, giọng đanh thép. "Tôi là mẹ của Dương Hiệp. Anh đang làm gì ở đây? Tôi không nhớ là đã mời anh đến."

Minh Tuấn giữ bình tĩnh, dù anh cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. "Tôi chỉ đang làm việc của mình. Tiệm hoa này là của tôi," anh trả lời, cố gắng không để bà ta làm phiền tâm trí mình.

Lê Hương bước tới, nhìn xung quanh với ánh mắt khinh thường. "Anh không biết sao? Đứa con gái mà anh đang lân la đó, Tiểu Ly, là em gái của con trai tôi," bà ta nói, giọng đầy mỉa mai. "Anh nghĩ anh là ai mà dám tiếp cận với nó?"

Minh Tuấn nhíu mày. "Tôi chỉ muốn giúp Tiểu Ly. Cô ấy đã chịu đủ những khó khăn. Nếu bà đến đây để gây rối, xin hãy rời đi," anh nói, giọng cương quyết.

Lê Hương cười khẩy. "Gây rối? Tôi chỉ muốn biết anh muốn gì từ Tiểu Ly. Anh nghĩ anh có quyền gì mà dám tiếp cận em gái của Dương Hiệp? Anh là ai? Một kẻ không có tiếng tăm, không có gia thế?" Bà ta nói, ánh mắt đầy thách thức.

Minh Tuấn cảm thấy sự giận dữ dâng lên, nhưng anh biết mình không thể để cảm xúc chi phối. "Tôi là Minh Tuấn, và tôi không cần gia thế hay tiếng tăm để làm điều đúng đắn," anh nói. "Nếu bà muốn nói chuyện, hãy làm điều đó một cách lịch sự. Nếu không, xin mời ra khỏi tiệm của tôi."

Lê Hương nhìn Minh Tuấn, cảm thấy bị thách thức. Bà ta không quen với việc bị chống đối. "Anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh không hiểu được quyền lực của gia đình tôi. Anh nghĩ anh có thể bảo vệ Tiểu Ly khỏi tôi và Dương Khuê sao? Hãy cẩn thận, Minh Tuấn. Anh không biết anh đang đối đầu với ai," bà ta nói, rồi quay lưng bỏ đi, không quên để lại một ánh nhìn đầy đe dọa.

Minh Tuấn thở dài, cảm thấy áp lực từ gia đình của Tiểu Ly đang tăng lên. Anh biết rằng anh phải cẩn thận, nhưng anh cũng biết mình không thể đứng nhìn Tiểu Ly bị tổn thương.

Trong khi đó, Minh Lan đang cố gắng tìm hiểu về sự biến mất của Tiểu Ly. Cô đi khắp trường để hỏi thăm, nhưng không ai biết gì. Khi cô bắt gặp Dương Khuê, Minh Lan quyết định hỏi thẳng.

"Dương Khuê, cậu có biết Tiểu Ly ở đâu không? Tôi không thấy cô ấy ở trường mấy ngày nay," Minh Lan hỏi, giọng đầy sự quan tâm.

Dương Khuê cười nhạo. "Sao cậu lại hỏi tôi? Tiểu Ly là gì với tôi? Nếu cô ấy không đến trường, thì đó là chuyện của cô ấy. Tôi không liên quan," cô ta nói, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Minh Lan không tin lời Dương Khuê. "Nhưng tôi biết cậu có liên quan. Cậu luôn gây khó khăn cho cô ấy. Cậu có gì chống lại Tiểu Ly vậy? Chỉ vì cậu thích anh tôi?" Minh Lan hỏi, không ngại nói ra sự thật.

Dương Khuê nhún vai. "Ồ, thì sao? Minh Tuấn là người mà ai cũng muốn. Tiểu Ly chỉ là một kẻ tầm thường, không có gì đặc biệt. Cậu nghĩ tôi cần để ý đến cô ấy sao?" cô ta nói, giọng mỉa mai.

Minh Lan cảm thấy giận dữ, nhưng cô cố gắng kiềm chế. "Cậu không có quyền nói như vậy. Tiểu Ly là bạn của tôi, và cậu không được làm tổn thương cô ấy. Nếu cậu tiếp tục, tôi sẽ không im lặng," cô nói, giọng đầy quyết tâm.

Dương Khuê cười nhạo, nhưng cô ta cũng cảm thấy Minh Lan đang trở nên mạnh mẽ hơn. Cô ta biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, và Tiểu Ly vẫn là mục tiêu. Nhưng Dương Khuê không sợ, vì cô ta có Lê Hương đứng sau lưng, và gia đình của cô ta có sức mạnh đủ lớn để chống lại bất kỳ ai.

Sau cuộc đối thoại đầy căng thẳng với Lê Hương, Minh Tuấn hiểu rằng việc bảo vệ Tiểu Ly sẽ khó khăn hơn anh nghĩ. Gia đình của cô có những thế lực mà anh không thể lường trước được, và anh biết mình cần phải cẩn thận hơn. Minh Tuấn quyết định không nói cho Tiểu Ly biết về cuộc đối thoại với Lê Hương, để cô không cảm thấy áp lực thêm.

Trong khi đó, Dương Hiệp sau cuộc trò chuyện với Minh Tuấn, nhận ra rằng mình chưa thực sự hiểu về tình hình của Tiểu Ly. Anh quyết định gặp Dương Khuê để xác định xem cô ta có thực sự liên quan đến những vấn đề mà Tiểu Ly phải đối mặt hay không.

Tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Dương Hiệp ngồi đối diện với Dương Khuê. Cô ta dường như rất thoải mái, nụ cười trên môi và dáng vẻ vui vẻ, nhưng ánh mắt thì có phần sắc lạnh.

"Anh Hiệp, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến gặp em thế này?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy vẻ đùa cợt. "Có chuyện gì quan trọng à?"

Dương Hiệp không muốn lãng phí thời gian. "Khuê, anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Tiểu Ly," anh nói, giọng nghiêm túc. "Anh nghe nói em đã gây rắc rối cho cô ấy. Đó có phải là sự thật không?"

Dương Khuê cười nhạt. "Gây rắc rối? Anh đang nói về cái gì? Tiểu Ly lúc nào cũng trốn tránh, không hòa đồng. Nếu cô ấy không thể đối mặt với cuộc sống, thì đó là vấn đề của cô ấy, không phải của em," cô ta nói, cố gắng làm nhẹ vấn đề.

Dương Hiệp không hài lòng với câu trả lời của Dương Khuê. "Anh nghe nói em đã sỉ nhục và làm nhục Tiểu Ly. Nếu điều đó là sự thật, anh không thể bỏ qua," anh nói, giọng cương quyết. "Tiểu Ly là em gái của anh, và anh không để ai làm tổn thương cô ấy."

Dương Khuê nhún vai. "Anh Hiệp, anh quá lo lắng. Tiểu Ly chỉ là một đứa trẻ tự kỷ, không hòa đồng. Tại sao anh lại bận tâm đến cô ấy như vậy? Anh có biết rằng cô ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai không? Cô ấy chẳng muốn kết nối với mọi người," cô ta nói, cố gắng đánh lạc hướng Dương Hiệp.

Dương Hiệp không bị lừa. "Tiểu Ly là em gái của anh, và anh có trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Nếu em có liên quan đến việc làm tổn thương cô ấy, anh sẽ không bỏ qua," anh nói, giọng lạnh lùng.

Dương Khuê cười mỉa mai. "Anh Hiệp, anh không cần lo lắng về em. Nếu Tiểu Ly có vấn đề, thì đó là vấn đề của cô ấy, không phải của em. Nếu anh muốn bảo vệ cô ấy, hãy làm điều đó. Nhưng đừng can thiệp vào cuộc sống của em," cô ta nói, rồi đứng dậy rời đi, để lại Dương Hiệp với nhiều câu hỏi chưa được trả lời.

Sau cuộc gặp gỡ với Dương Khuê, Dương Hiệp biết rằng mình cần phải cẩn trọng hơn. Anh hiểu rằng em gái cùng mẹ khác cha của mình có thể rất nguy hiểm nếu không được kiểm soát. Anh quyết định sẽ điều tra thêm và tìm hiểu rõ hơn về tình hình của Tiểu Ly.

Trong khi đó, Minh Tuấn vẫn tiếp tục chăm sóc cho Tiểu Ly. Anh nhận thấy rằng cô cần thời gian để hồi phục sau những gì đã trải qua. Minh Tuấn cố gắng tạo ra một môi trường an toàn và thoải mái để Tiểu Ly có thể mở lòng và trở nên tự tin hơn. Anh đưa cô đi dạo, giới thiệu cho cô những điều thú vị trong cuộc sống, và giúp cô tìm lại niềm vui trong những điều nhỏ nhặt.

Minh Lan cũng luôn ở bên cạnh Tiểu Ly, cố gắng giúp cô hòa nhập với xã hội. Cô ấy kể cho Tiểu Ly về những câu chuyện vui trong trường, cố gắng làm cô cười và quên đi những rắc rối. Minh Lan còn mời Tiểu Ly tham gia vào những hoạt động của trường, hy vọng rằng điều đó sẽ giúp cô mở rộng mối quan hệ.

Cuộc sống của Tiểu Ly đang dần thay đổi theo hướng tích cực, nhưng cô biết rằng Dương Khuê và Lê Hương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cuộc chiến để bảo vệ hạnh phúc của mình vẫn còn tiếp tục, và cô sẽ cần sự hỗ trợ từ những người bạn mới để vượt qua những khó khăn phía trước.

Một ngày nọ, Minh Lan quyết định rằng Tiểu Ly cần ra ngoài và tận hưởng cuộc sống hơn. Cô ấy nhận thấy Tiểu Ly vẫn còn nhút nhát và chưa thể hòa hợp với thế giới xung quanh. Để giúp bạn mình mở rộng tầm nhìn và cảm thấy thoải mái hơn, Minh Lan lên kế hoạch dẫn Tiểu Ly đi chơi cùng với Minh Tuấn, hy vọng rằng sự hiện diện của cả hai sẽ giúp Tiểu Ly cảm thấy an toàn.

“Tiểu Ly, cuối tuần này cậu có muốn ra ngoài chơi không?” Minh Lan hỏi khi cả hai đang ngồi bên nhau trong giờ nghỉ trưa.

Tiểu Ly ngập ngừng. “Đi đâu?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ. Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ra ngoài với nhiều người, nhưng cô tin tưởng Minh Lan.

Minh Lan mỉm cười. “Chúng ta có thể đi dạo trong công viên, sau đó đi ăn kem. Anh Minh Tuấn cũng sẽ đi cùng. Được không?” cô nói, cố gắng làm cho kế hoạch này nghe thật thú vị.

Tiểu Ly cảm thấy hơi lo lắng, nhưng khi nghe tên Minh Tuấn, cô cảm thấy yên tâm hơn. Minh Tuấn luôn đối xử tốt với cô và làm cô cảm thấy an toàn. “Ừ, được thôi,” cô nói, nhẹ nhàng gật đầu.

Minh Lan vui mừng. “Tuyệt vời! Vậy chúng ta hẹn nhau vào chiều thứ Bảy, nhé? Đừng lo, tớ sẽ đến đón cậu,” cô nói, cố gắng làm Tiểu Ly thoải mái.

Chiều thứ Bảy, Minh Lan cùng Minh Tuấn đến đón Tiểu Ly tại nhà cô. Khi họ đến, Tiểu Ly đã đứng đợi ở cửa, trông có vẻ hơi lo lắng nhưng cũng háo hức. Minh Lan bước đến và nắm lấy tay Tiểu Ly. “Đừng lo, chúng ta chỉ đi dạo thôi. Sẽ rất vui đấy,” cô nói, cười tươi.

Minh Tuấn cũng mỉm cười. “Đúng rồi, không có gì phải lo. Chúng ta chỉ đi chơi vui vẻ thôi,” anh nói, giọng điềm tĩnh.

Họ bắt đầu đi dạo trong công viên gần đó. Minh Tuấn nói về những bông hoa xung quanh và những câu chuyện thú vị về tiệm hoa của mình. Minh Lan kể về những trò nghịch ngợm trong trường và những kỷ niệm vui. Tiểu Ly lắng nghe và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nhận ra rằng thế giới không hề đáng sợ như cô nghĩ, và những người bạn xung quanh có thể làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.

Khi họ đi ngang qua một cửa hàng kem, Minh Lan đề nghị dừng lại để mua kem. “Mọi người thích vị gì?” cô hỏi, đầy nhiệt huyết.

Minh Tuấn cười. “Tớ thích vị sô cô la. Còn Tiểu Ly, em thích vị gì?” anh hỏi.

Tiểu Ly ngập ngừng một chút, rồi trả lời: “Em thích vị vani.” Cô thấy mình bắt đầu thoải mái hơn với những người bạn mới.

Họ ngồi xuống một chiếc bàn bên ngoài cửa hàng kem, thưởng thức những que kem mát lạnh. Minh Lan và Minh Tuấn nói chuyện vui vẻ, kể những câu chuyện hài hước khiến Tiểu Ly bật cười. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh người khác, và nụ cười của cô làm Minh Tuấn và Minh Lan cảm thấy hài lòng.

Sau khi ăn kem xong, họ tiếp tục đi dạo và chụp những bức ảnh kỷ niệm. Minh Lan không ngừng cười và pha trò, làm Tiểu Ly cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Minh Tuấn luôn ở bên cạnh, bảo vệ và hỗ trợ cô khi cần thiết.

Khi Minh Lan rời đi để đi vệ sinh, Minh Tuấn và Tiểu Ly ngồi lại với nhau trên ghế công viên. Không khí trở nên hơi ngại ngùng khi chỉ có hai người họ, nhưng Minh Tuấn cố gắng tạo ra một cuộc trò chuyện để giúp Tiểu Ly cảm thấy thoải mái hơn.

"Tiểu Ly, em thích đi dạo không?" Minh Tuấn hỏi, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tiểu Ly khẽ gật đầu. "Em thích. Em thích những nơi yên tĩnh như thế này," cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chân thật.

Minh Tuấn cảm thấy dễ chịu khi nghe Tiểu Ly trả lời. "Anh cũng thích. Hoa và thiên nhiên luôn giúp anh thư giãn," anh nói, rồi dừng lại một chút trước khi tiếp tục, "Tiểu Ly, anh có thể hỏi về gia đình em không? Anh biết có một số điều em không muốn nói, nhưng nếu em cảm thấy thoải mái, anh muốn biết thêm về em."

Tiểu Ly nhìn xuống, đôi mắt cô chợt buồn. "Gia đình em không tốt lắm. Em không có ai quan tâm đến mình. Anh trai em rất bận rộn, và những người còn lại... họ không thích em," cô nói, giọng trầm.

Minh Tuấn cảm thấy đau lòng khi nghe điều đó. "Tiểu Ly, anh xin lỗi vì những gì em đã phải trải qua. Nhưng anh muốn em biết rằng anh ở đây, và Minh Lan cũng vậy. Chúng anh muốn bảo vệ em, muốn em cảm thấy an toàn," anh nói, ánh mắt đầy sự chân thành.

Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, cảm thấy sự ấm áp và lòng tốt trong lời nói của anh. Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm như thế từ người khác. "Cảm ơn anh," cô nói, giọng nhẹ nhàng.

Minh Tuấn hít một hơi sâu, rồi quyết định nói ra những gì mình đã suy nghĩ từ lâu. "Tiểu Ly, anh muốn em biết rằng em rất đặc biệt với anh. Anh muốn bảo vệ em, không chỉ vì em cần bảo vệ mà vì anh thực sự quan tâm đến em. Tiểu Ly, anh nghĩ là... anh yêu em," anh nói, giọng chân thành và quyết đoán.

Tiểu Ly cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô không ngờ Minh Tuấn lại tỏ tình với mình. Sự ấm áp và chân thành của anh làm cô cảm thấy an toàn và được yêu thương. "Em... em cũng yêu anh," cô nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.

Minh Tuấn mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời ấy từ Tiểu Ly. Anh đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng siết chặt. "Cảm ơn em," anh nói, giọng đầy cảm xúc.

Từ xa, Minh Lan đang quay trở lại sau khi đi vệ sinh. Cô thấy anh trai và Tiểu Ly ngồi cùng nhau, tay trong tay, và cô nhận ra điều gì đó đã thay đổi giữa họ. Minh Lan mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi thấy bạn mình tìm thấy tình yêu và sự an toàn. Cô thì thầm: "Anh trai, anh phải cảm ơn em đấy," rồi bước tiếp với nụ cười trên môi.