Bức Tường Hoa

Chương 23




Vài ngày sau, Minh Tuấn và Minh Lan liên tục nhận được những tin nhắn với nội dung là hình ảnh Tiểu Ly đi cùng các người đàn ông khác nhau. Những bức hình này càng làm lòng Minh Tuấn trở nên nặng trĩu. Dù Minh Lan cố gắng thuyết phục anh rằng có điều gì đó không đúng, nhưng sự kiên nhẫn của Minh Tuấn đã cạn kiệt.

“Minh Lan, em nhìn xem!” Minh Tuấn gắt lên, ném điện thoại xuống bàn. “Làm sao mà tất cả những bức hình này lại có thể là giả được? Lần này anh tin rồi.”

Minh Lan nhặt điện thoại lên, xem kỹ từng bức hình một lần nữa. Mặc dù những bức hình trông rất thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó sai sai. “Anh Tuấn, em biết trông có vẻ thuyết phục, nhưng chúng ta cần phải tìm ra sự thật. Có thể ai đó đang cố tình dàn dựng mọi chuyện.”

Minh Tuấn lắc đầu, tuyệt vọng. “Anh không biết nữa, Minh Lan. Anh đã quá mệt mỏi với tất cả những chuyện này. Nếu Tiểu Ly thực sự muốn rời xa anh, có lẽ anh nên để cô ấy đi.”

Minh Lan nắm chặt tay Minh Tuấn. “Anh Tuấn, đừng bỏ cuộc. Nếu anh yêu Tiểu Ly, hãy tin vào cô ấy và tìm ra sự thật.”

Tuy nhiên, sự hoài nghi đã chiếm lĩnh tâm trí Minh Tuấn. Anh không thể xóa bỏ những hình ảnh ám ảnh kia khỏi đầu. Mỗi lần nhìn thấy chúng, lòng anh lại đau đớn hơn. “Minh Lan, anh nghĩ đã đến lúc anh phải chấp nhận sự thật.”

Trong khi đó, Dương Khuê đứng từ xa quan sát, nở một nụ cười đắc ý. Kế hoạch của cô ta dường như đang diễn ra suôn sẻ. Với mỗi bức hình được gửi đi, cô ta càng tự tin rằng Minh Tuấn sẽ không bao giờ quay lại với Tiểu Ly.



Một buổi chiều muộn, Minh Tuấn quyết định đối diện với Tiểu Ly một lần cuối. Anh hẹn cô tại quán cà phê nơi họ từng có nhiều kỷ niệm đẹp. Khi Tiểu Ly đến, ánh mắt cô tràn đầy sự lo lắng và mệt mỏi.

“Minh Tuấn, anh muốn nói chuyện gì?” Tiểu Ly hỏi, giọng yếu ớt.

Minh Tuấn nhìn cô, cảm thấy tim mình đau nhói. “Tiểu Ly, anh đã nhận được nhiều bức hình của em cùng những người đàn ông khác. Em có thể giải thích cho anh không?”

Tiểu Ly sững sờ. “Minh Tuấn, em không biết anh đang nói gì. Những bức hình đó… em không hề làm gì sai cả.”

Minh Tuấn không thể kiềm chế được cảm xúc. “Tiểu Ly, anh muốn tin em, nhưng mọi thứ đang chống lại chúng ta. Anh không biết phải làm sao nữa.”

Tiểu Ly khóc, nước mắt chảy dài trên má. “Minh Tuấn, em yêu anh. Em không làm gì sai cả. Xin anh hãy tin em.”

Minh Tuấn nhìn Tiểu Ly, cảm thấy lòng mình bị xé rách. “Anh xin lỗi, Tiểu Ly. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta. Anh chúc em hạnh phúc.”

Nói xong, Minh Tuấn đứng dậy và bước đi, bỏ lại Tiểu Ly ngồi đó, nước mắt rơi lã chã. Tiểu Ly cảm thấy mọi thứ sụp đổ quanh mình, lòng tràn ngập nỗi đau và tuyệt vọng.



Minh Lan, sau khi biết tin Minh Tuấn đã chia tay Tiểu Ly, cảm thấy rất đau lòng cho cả hai. Cô biết rằng Dương Khuê đang đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng cô chưa có đủ bằng chứng để lật tẩy âm mưu của cô ta. Minh Lan quyết định rằng cô phải làm gì đó để bảo vệ anh trai mình và Tiểu Ly, không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này.

Với quyết tâm tìm ra sự thật, Minh Lan bắt đầu âm thầm theo dõi Dương Khuê, mong rằng có thể tìm ra bằng chứng để vạch trần sự thật. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng vì hạnh phúc của Minh Tuấn và Tiểu Ly, cô không thể bỏ cuộc.

…----------------…

Một tháng sau đó, cuộc sống trở lại như bình thường cho Minh Tuấn và Minh Lan, nhưng họ vẫn không biết Tiểu Ly đã đi đâu. Trái tim của họ đau đớn với sự mất mát của người yêu thương. Minh Tuấn, dù đã chấp nhận chia tay, nhưng trong lòng anh vẫn luôn giữ một chút hy vọng rằng một ngày nào đó, Tiểu Ly sẽ trở về. Minh Lan, dù không nói gì, nhưng trong lòng cô luôn bất an và lo lắng cho Tiểu Ly.

Dương Khuê, dường như đã đạt được mục đích của mình, vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có một hố đen không ngừng lớn dần. Cô biết rằng mọi thứ không thể trở lại như trước nữa, nhưng cô không hối hận với những gì mình đã làm.

…----------------…

Minh Tuấn đang đứng ở góc của tiệm hoa, sắp xếp các bó hoa đẹp mắt, khi bất ngờ nhận ra Dương Khuê bước vào cửa hàng. Mặc dù đã từng gặp phải nhiều rắc rối với cô, nhưng lần này anh không cảm thấy lo lắng. Cảm giác rằng mọi thứ đã trở lại bình thường như trước đây tràn ngập trong anh.

Dương Khuê đến gần quầy và chọn một bó hoa đẹp. Minh Tuấn chào đón cô với một nụ cười nhẹ nhàng. “Chào cô, cần tôi giúp gì hôm nay?”

Dương Khuê gật đầu, mỉm cười. “Tôi muốn mua một bó hoa đẹp cho một buổi tiệc.”

Minh Tuấn lấy bó hoa mà Dương Khuê chọn và đưa cho cô. “Đây, hy vọng rằng bó hoa này sẽ mang lại niềm vui cho buổi tiệc của cô.”

Khi Dương Khuê đang chuẩn bị thanh toán, Minh Tuấn nhìn thấy một cô gái đi cùng cô. Mặc dù cô gái này quen mắt, nhưng Minh Tuấn không thể nhớ rõ là ai. Cảm giác lạ lẫm nhưng không làm anh quan tâm nhiều. Cuộc sống của anh đã trở lại với sự bình yên, và anh muốn giữ cho nó như vậy.