Dương Khuê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ mình, Lê Hương. Bà ta biết rõ tình cảm mà Dương Hiệp dành cho Tiểu Ly và quyết định dùng điều này để thao túng con trai mình.
Lê Hương tìm gặp Dương Hiệp trong phòng làm việc của anh. “Con trai, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con,” bà ta bắt đầu, ánh mắt đầy lo lắng giả tạo. “Tiểu Ly đang rất đau khổ. Con có biết vì sao không?”
Dương Hiệp nhìn mẹ mình, nghi ngờ. “Mẹ muốn nói gì?”
Lê Hương thở dài, diễn xuất hoàn hảo. “Tiểu Ly thấy Minh Tuấn bên người con gái khác. Nó không thể chịu đựng được cảnh đó. Con không thấy sao, nó đã trở nên lặng lẽ và buồn bã hơn rất nhiều.”
Ban đầu, Dương Hiệp không tin lời mẹ. “Mẹ đang nói gì vậy? Minh Tuấn không phải loại người như thế.”
Nhưng rồi, khi Dương Hiệp đến tiệm hoa để kiểm chứng, anh thấy Minh Tuấn đang ân ái bên một người con gái khác. Cảnh tượng đó làm anh sốc và đau lòng. Người con gái kia rõ ràng không phải Tiểu Ly, và Minh Tuấn dường như hoàn toàn quên Tiểu Ly.
Dương Hiệp cảm thấy sự phẫn nộ và quyết tâm trỗi dậy. “Minh Tuấn là một tên cặn bã, mình không thể để em gái ở bên cạnh hắn được,” anh tự nhủ.
Tối hôm đó, Dương Hiệp về nhà và tìm gặp Tiểu Ly trong phòng. “Em gái, chúng ta cần nói chuyện,” anh nói, giọng nghiêm trọng.
Tiểu Ly nhìn anh, cảm thấy lo lắng. “Có chuyện gì vậy, anh?”
Dương Hiệp ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nghiêm nghị. “Anh không muốn em tiếp tục ở bên Minh Tuấn nữa. Hắn không xứng đáng với em.”
Tiểu Ly ngạc nhiên. “Anh đang nói gì vậy? Em và Minh Tuấn yêu nhau, chúng em đã vượt qua rất nhiều thử thách.”
Dương Hiệp lắc đầu, nắm chặt tay em gái. “Anh đã thấy hắn bên người con gái khác. Em không đáng bị tổn thương như vậy. Anh không thể để em tiếp tục đau khổ.”
Tiểu Ly không tin vào tai mình. “Không thể nào, Minh Tuấn không phải người như thế. Anh ấy yêu em.”
Dương Hiệp nhìn sâu vào mắt em gái, cố gắng thuyết phục cô. “Anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em. Em phải tin anh. Rời xa hắn ta đi.”
Tiểu Ly cảm thấy trái tim mình như vỡ nát. Cô không biết phải làm gì, nhưng ánh mắt kiên quyết của Dương Hiệp khiến cô cảm thấy hoang mang. Liệu có thể nào Minh Tuấn thật sự phản bội cô?
Tiểu Ly, lòng nặng trĩu nghi ngờ và đau khổ, quyết định gọi điện cho Minh Tuấn để xác nhận sự thật. Khi điện thoại kết nối, cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Minh Tuấn, em cần hỏi anh một chuyện,” cô nói, giọng run run.
Minh Tuấn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng Tiểu Ly, vội vàng trả lời, “Anh đây, Tiểu Ly. Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt trào ra. “Có phải anh đang qua lại với người con gái khác không?”
Minh Tuấn sững người, cảm thấy sự bất an trong giọng nói của Tiểu Ly. “Không, Tiểu Ly. Anh không có. Ai nói với em chuyện này?”
Trước khi Tiểu Ly kịp trả lời, cô nghe thấy một giọng nói ẻo lả vang lên từ phía bên kia điện thoại, “Minh Tuấn, ai gọi vậy? Lâu thế?”
Giọng nói đó khiến tim Tiểu Ly như vỡ vụn. Cô nhận ra người con gái đó không ai khác chính là người mà Dương Hiệp đã nhắc tới. Nước mắt trào ra, Tiểu Ly cảm thấy sự thật đang đè nặng lên trái tim mình.
“Minh Tuấn, em đã nghe thấy hết rồi,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Anh thật sự đã phản bội em.”
Minh Tuấn cố gắng giải thích, nhưng giọng nói của người con gái kia làm mọi lời biện hộ trở nên vô ích. “Không phải như em nghĩ đâu, Tiểu Ly. Em phải nghe anh giải thích.”
Nhưng lần này, Tiểu Ly không còn đủ sức để nghe thêm. Cô cúp máy, nước mắt chảy dài trên má. Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh Minh Tuấn và người con gái kia bên nhau.
Dương Hiệp, đứng gần đó, thấy Tiểu Ly suy sụp, lòng đầy thương xót. Anh tiến lại gần, ôm lấy em gái mình. “Em không cần phải chịu đựng đau khổ này nữa, Tiểu Ly. Anh sẽ bảo vệ em.”
Tiểu Ly tựa đầu vào vai anh trai, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô cảm thấy mình bị phản bội, không chỉ bởi Minh Tuấn mà còn bởi niềm tin mà cô dành cho anh.
Trong khi đó, ở tiệm hoa, Minh Tuấn đứng bên điện thoại, lòng đầy hoang mang và hối hận. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy. Cố gắng gọi lại cho Tiểu Ly, nhưng điện thoại đã tắt. Minh Tuấn biết mình phải làm gì đó để giải thích, nhưng bây giờ, dường như tất cả mọi thứ đã trở nên quá muộn.
“Cô đang làm gì vậy hả? Cô có đang thật sự tới để mua hoa không? Xin cô hãy tự trọng”- Minh Tuấn cau mày nói với cô gái kia.
Cô ta trông rất ngây thơ đáp lại lời chất vấn của anh ấy:“A… Không, chỉ là em thấy anh nói chuyện điện thoại lâu quá nên…”
“Thôi cô không cần nói gì nữa, xong rồi thì về nhà đi”
Và từ xa, Dương Khuê đang đứng nhìn và cười thầm. Cô ta biết rằng kế hoạch của mình đã thành công. Tiểu Ly và Minh Tuấn đã bị chia rẽ, và cô ta đã đạt được mục đích của mình. Nhưng cô ta không biết rằng, sự thật cuối cùng sẽ được phơi bày, và cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ.