Bức Tường Hoa

Chương 12




Dương Khuê vẫn không từ bỏ ý định gây rắc rối cho Tiểu Ly. Sau khi bị anh trai cảnh cáo, cô ta cảm thấy bị đẩy ra ngoài và sự ghen tị ngày càng lớn. Cô ta quyết định nhờ cậy một đàn anh xã hội đen trong trường, Nhất Khôi, để bắt cóc Tiểu Ly sau giờ học. Cô ta nhắn tin cho anh ta, đề nghị một khoản tiền lớn để thực hiện kế hoạch.

Nhất Khôi, vốn là người thường xuyên làm những việc mờ ám vì tiền, nhận lời ngay lập tức. Anh ta lên kế hoạch để bắt cóc Tiểu Ly mà không gây sự chú ý. Mọi thứ dường như diễn ra theo kế hoạch của Dương Khuê, nhưng cô ta không biết rằng Nhất Khôi lại có mối liên hệ đặc biệt với Minh Tuấn.

Khi đến gần trường học, Nhất Khôi nhận ra Tiểu Ly đang đứng một mình sau giờ học. Anh ta bước tới, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường để không gây chú ý. Khi đến gần cô, anh ta nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

"Em có phải là Tiểu Ly không? Tôi muốn nói chuyện với em," Nhất Khôi nói, cố gắng không gây căng thẳng.

Tiểu Ly nhìn lên, cảm thấy bất ngờ khi thấy Nhất Khôi. "Anh là ai? Anh muốn gì?" cô hỏi, giọng có chút nghi ngờ.

Nhất Khôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Chỉ là tôi muốn hỏi thăm một vài điều. Em không cần phải lo lắng. Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi," anh ta nói, nhưng trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu. Minh Tuấn từng giúp đỡ anh ta trong quá khứ, và anh ta không muốn làm tổn thương người có liên hệ với Minh Tuấn.

Tiểu Ly không biết phải làm gì. Cô cảm thấy không an toàn, nhưng không muốn tỏ ra sợ hãi. "Tôi không biết anh. Nếu anh không có gì quan trọng, tôi phải đi rồi," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhất Khôi nhìn Tiểu Ly, rồi nhớ lại những lần Minh Tuấn đã giúp đỡ anh ta. Anh ta cảm thấy không thoải mái với việc này. "Em biết Minh Tuấn không? Anh ấy là người bạn tốt của tôi. Tôi không muốn làm gì gây tổn thương cho em," anh ta nói, cố gắng giải thích tình huống.

Tiểu Ly cảm thấy ngạc nhiên khi nghe nhắc đến Minh Tuấn. "Anh biết anh ấy sao? Tại sao anh lại muốn nói chuyện với tôi?" cô hỏi, cảm thấy hoang mang.

Nhất Khôi quyết định không theo kế hoạch ban đầu. "Chỉ là tôi nhận được một yêu cầu từ ai đó muốn gây rắc rối cho em. Nhưng nếu em là bạn của Minh Tuấn, tôi sẽ không làm gì. Em không cần phải lo lắng," anh ta nói, rồi quay lưng bỏ đi, cảm thấy mình không nên dính vào chuyện này.

Dương Khuê, sau khi biết Nhất Khôi không bắt cóc Tiểu Ly như đã hứa, cảm thấy tức tối. Cô ta nhắn tin cho anh ta, sỉ nhục và gọi anh ta là kẻ vô dụng. "Anh thật vô dụng! Tôi đã trả tiền cho anh, và anh không thể làm một việc đơn giản như thế sao?" cô ta nhắn tin, giọng đầy sự giận dữ.

Nhất Khôi, vốn không phải người kiên nhẫn, không chấp nhận sự sỉ nhục. Anh ta nổi giận và đáp trả: "Cô nên cẩn thận. Đừng nghĩ cô có thể nói chuyện với tôi như vậy. Tôi không phải là người dễ bị sai khiến."

Dương Khuê không từ bỏ. Cô ta tiếp tục sỉ nhục và đe dọa Nhất Khôi, khiến anh ta tức giận. Nhất Khôi, không chịu được sự xúc phạm, quyết định đáp trả bằng cách đánh Dương Khuê đến mức biến dạng khuôn mặt. Cô ta bị thương nghiêm trọng và phải nhập viện, khiến mọi người trong trường ngạc nhiên và lo lắng.

Sự việc này cho thấy Dương Khuê đã đi quá xa trong việc gây rắc rối và sỉ nhục người khác. Nhất Khôi, dù là người xã hội đen, nhưng anh ta không chấp nhận sự thiếu tôn trọng. Dương Khuê phải trả giá đắt cho hành động của mình, và điều này khiến mọi người nhận ra rằng những hành động sai trái cuối cùng cũng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Dương Khuê nằm trên giường bệnh, đau đớn và tức tối. Cô vẫn không thể chấp nhận việc mình bị đánh đến mức phải nhập viện, và những ý nghĩ trả thù vẫn tiếp tục ám ảnh cô. Cô tự nhủ rằng mọi chuyện là do Tiểu Ly, và rằng cô đáng được đối xử tốt hơn.

Khi Dương Hiệp bước vào phòng bệnh, anh nhìn Dương Khuê với vẻ mặt không thể hiện nhiều cảm xúc. Nhưng trước khi anh kịp nói điều gì, Dương Khuê đã bắt đầu khóc than, giọng đầy sự giận dữ và oán trách.

"Anh Hiệp, anh phải thấy những gì họ đã làm với em! Tất cả là lỗi của Tiểu Ly. Nếu không có cô ta, em đã không bị đánh như thế này!" Dương Khuê nói, giọng đầy sự kích động. "Anh không thể đứng yên nhìn em bị đối xử như thế này, đúng không? Anh phải làm điều gì đó!"

Dương Hiệp giữ im lặng, đôi mắt nhìn Dương Khuê một cách lạnh lùng. Anh đã đứng ngoài cửa trước khi bước vào và đã nghe thấy mọi thứ từ cuộc trò chuyện giữa Dương Khuê và Nhất Minh. Anh biết rằng Dương Khuê đã thuê Nhất Khôi để bắt cóc Tiểu Ly và sau đó bị đánh do những hành động sai trái của mình. Sự giả dối và ích kỷ của cô ta khiến anh không còn kiên nhẫn.

"Em có nghe những gì em đang nói không? Em đang trách cứ người khác vì hậu quả của chính hành động của mình. Em đã cố gắng hãm hại Tiểu Ly, và bây giờ em đổ lỗi cho cô ấy vì những gì em phải chịu?" Dương Hiệp nói, giọng đầy sự thất vọng. "Em đã đi quá xa, Dương Khuê. Anh không thể đứng nhìn em tiếp tục con đường này."

Dương Khuê ngạc nhiên khi nghe giọng nói lạnh lùng của Dương Hiệp. Cô không ngờ anh trai mình lại phản ứng như vậy. "Anh Hiệp, anh đang nói gì? Em chỉ đang cố gắng bảo vệ bản thân. Tất cả là do Tiểu Ly! Cô ta đã khiến em bị đánh. Em chỉ muốn công bằng," cô nói, giọng đầy sự oán trách.

Dương Hiệp lắc đầu. "Không, Dương Khuê. Anh đã nghe tất cả. Em thuê người bắt cóc Tiểu Ly và sỉ nhục Nhất Khôi. Em đáng phải chịu những gì đã xảy ra. Anh không thể chấp nhận hành động của em," anh nói, giọng đầy sự thất vọng.

Dương Khuê cảm thấy bị phản bội. "Anh Hiệp, anh không thể làm thế! Em là em gái của anh. Anh không thể đứng về phía Tiểu Ly và chống lại em!" cô nói, giọng đầy sự bối rối.

Dương Hiệp nhìn Dương Khuê, rồi thở dài. "Anh đã cho em nhiều cơ hội để thay đổi, nhưng em không chịu lắng nghe. Anh không thể bảo vệ em nếu em cứ tiếp tục con đường này. Anh không thể đứng về phía một người cố gắng hãm hại người khác. Từ giờ, em tự chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra," anh nói, giọng đầy sự cương quyết.

Dương Hiệp bỏ đi, để lại Dương Khuê trong phòng bệnh, cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi. Cô nhận ra rằng hành động của mình đã khiến cô mất đi lòng tin của anh trai và bị mọi người xa lánh. Sự ích kỷ và ghen tị đã dẫn cô đến kết cục này, và bây giờ cô phải đối mặt với hậu quả của chính mình.

...----------------...

"Alo... Mẹ ạ... Con rất cần mẹ giúp..."