Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 4




Khu tập thể Măng Xuân có tổng cộng sáu tầng, ngoại trừ tầng một để kinh doanh thì cả năm tầng còn lại đều là nhà ở, mỗi tầng 16 nhà.



Nếu đây là một khu đồng tử lâu hình vuông thì hẳn là nhà vệ sinh công cộng và cầu thang sẽ được phân bổ ở bốn góc mỗi tầng —— nhưng vì được xây theo kiến trúc hình trụ, WC và cầu thang được chia đều làm bốn điểm trên hình tròn, ở giữa vừa khéo chia đều bốn căn hộ.



Ban công được rào bằng chấn song sơn màu đỏ, đứng ở ban công, cúi đầu có thể nhìn thấy mảnh sân hình tròn bên dưới, ngẩng đầu chính là những cánh cửa phòng của những hộ gia đình sống trong khu tập thể, xếp đều nhau tạo thành một hình trụ.



Mười ba người ngoài bức tranh chủ yếu ở tập trung trên tầng ba và bốn, chỉ có Chu Hạo Văn và Vệ Đông phải ở phòng cuối cùng của tầng sáu cao nhất, 616.



Kha Tầm lấy chìa khóa mở cửa căn hộ 411, vì tòa nhà hình trụ nên cửa các căn phòng rất gần nhau, kết cấu bên trong là hình quạt xòe ra.



Nhà kiểu căn hộ tập thể, cùng lắm chỉ 50m vuông, gian ngoài là phòng tiếp khách cỡ nhỏ, một cái tủ năm ngăn kiểu cũ, bàn trà mặt kính dày cộp và một đôi ghế tay vịn nhỏ.



Bên phòng trong chỉ có một cái giường lớn kiểu cổ, bên cạnh là bàn làm việc và giá sách, toàn bộ sách trên giá đều có nội dung về mỹ thuật tạo hình.



Kha Tầm mở rèm cửa, bên ngoài là đêm đen khiến người ta nghẹt thở, ngột ngạt và bức bách.



Căn phòng màu cam ấm, mang tới cảm giác vững lòng.



Đôi khi chỉ cần nhìn vào bài trí đồ dùng trong nhà cũng có thể nhìn ra những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của gia đình này.



“Lần vào tranh này cậu có cảm thấy khó chịu như lúc trước không?” Mục Dịch Nhiên đặt cái ba lô phổ thông của mình lên bàn làm việc.



Đúng là Kha Tầm quên mất chuyện này: “Anh nói xong tôi bỗng thấy còn tệ hơn hai lần trước, ngay từ khi bước vào khu nhà này tôi đã thấy ngạt thở rồi.” Kha Tầm cũng đặt ba lô của mình lên bàn, “Phải rồi, tôi có mang giấy vệ sinh đấy, nếu anh cần thì cứ lấy.”



Mục Dịch Nhiên: “Tôi cũng mang.”



Xem ra mọi người đều gặp nỗi khổ khó nói trong tranh trước.



Mục Dịch Nhiên cẩn thận đánh giá căn phòng từ trong ra ngoài, hơi nhăn mày khi quét mắt xuống dưới giường.



Dưới chân giường có một đôi dép nhựa màu đỏ, một chiếc đằng trước, một chiếc đằng sau, tựa như một cô gái đang chậm rãi cất từng bước chân về phía trước.



Kha Tầm cũng nhanh chóng phát hiện ra đôi dép đỏ này, cậu bỗng cảm thấy cái đôi dép đặt ở dưới giường kia quá kinh dị, thu lại cũng không biết cất vào đâu.



“NPC cũng không nói tới việc cấm động vào đồ vật trong phòng.” Kha Tầm tự an ủi mình, cầm đôi dép đỏ lên đi quanh phòng một lần, cuối cùng đặt lên giá dép đơn sơ ở phòng ngoài —— thứ không phải của mình thì cũng không nên vứt đi, giá dép hẳn là nơi phù hợp nhất rồi.



Giá dép trống không, lúc này đặt một đôi dép đỏ, cảm giác như trong nhà còn có thêm phụ nữ.



Kha Tầm nhìn tay mình, cảm thấy hơi bẩn.



“Tới nhà vệ sinh rửa tay đi.” Mục Dịch Nhiên lấy một hộp xà phòng du lịch từ trong ba lô của mình ra.



Kha Tầm chưa bao giờ được nhận đãi ngộ như thế, cậu nhận lấy chiếc hộp xà phòng mang phong cách lạnh lùng này, vội chạy đi rửa tay mà trong đầu nhảy nhót hết cả lên.



Phòng rửa tay xây chung với phòng tắm, được cái sàn xi-măng lại bóng loáng sạch sẽ, tâm trạng Kha Tầm không tệ, cảm giác gờn gợn khi nhìn đôi dép đỏ khi nãy cũng bay biến hết, cậu vươn tay rửa hai lần, xà phòng của Mục Dịch Nhiên có mùi dừa làm người ta muốn cắn một miếng.



Rõ ràng bánh xà phòng màu trắng tinh, nhưng khi xả vào nước ra bọt lại có màu hồng nhạt, chẳng biết đối phương mua loại xà phòng gái tính này ở đâu…



Chẳng mấy chốc Sa Liễu cũng mang bộ dụng cụ rửa mặt dùng khi đi du lịch tới đây, cô ta thấy Kha Tầm thì hỏi: “Phòng các anh có thứ đồ gì kỳ quái không?”



Kha Tầm cũng không có ý định giấu giếm: “Dưới chân giường có một đôi dép lê đỏ có tính là kỳ quái không?”



Sắc mặt Sa Liễu đen lại: “Phòng của hai chúng tôi… bên trong toàn bộ đều là sách, chất đầy hai cái giá sách lớn, ngay cả bên cạnh giường cũng chất rất cao, dưới gầm cũng toàn là thùng sách.”



Kha Tầm không mang khăn mặt, trực tiếp vẩy vẩy hai bàn tay thơm mùi dừa: “Vậy thì chắc chủ nhà hoặc người thuê nhà rất thích đọc sách, chưa biết chừng lại là một học giả.”




“Không, toàn truyện ngôn tình thôi.”



“…”



“Là loại sách lưu hành rầm rộ suốt những thập niên 80 90, có truyện của Quỳnh Dao, của Sầm Khải Luân, còn cả Tịch Quyên, rồi Vũ Thanh nữa…” Sa Liễu nhíu mày, câu tiếp theo lại ngại không dám nói, rằng ngoại trừ những thứ đó ra thì sách bày trên đầu giường đều là truyện ngôn tình cấm lưu hành. Chậc —— là sách khiêu dâm.



Kha Tầm cầm hộp xà phòng định rời khỏi chỗ này, cậu để lại một câu: “Vậy xem ra người thuê nhà trước các cô mở tiệm sách đấy.”



Sa Liễu ở trong phòng tắm một mình, nhìn dòng nước vẩn đục có mùi gỉ sét chảy ra từ vòi, gượng gạo rửa mặt.



Bản thân ở trong phòng 410, thực ra đống truyện ngôn tình kia cũng không có gì đáng sợ, nhưng kết hợp với dấu vết sinh hoạt có thể nhận ra ở khắp nơi trong phòng thì lại khiến người ta cảm thấy quái gở.



Trong phòng 410 có hai cái ống nhổ*, một nhỏ một to, cũng không biết để dùng làm gì.



*Đồ chứa để khạc nhổ vào.



Sa Liễu có thể hiểu được với kiểu sống dùng chung nhà vệ sinh thế này thì đến đêm muốn đi tiểu có lẽ mọi người đều sẽ dùng ống nhổ, có thể gọi là cái bô cũng được.



Nhưng cái ống cỡ lớn kia quả thực có hơi lớn quá, cảm giác to như bồn cầu tự hoại thời sau, bên trên đậy một cái nắp nhưng thủng một lỗ, vừa nhìn đã biết là để dùng như bồn cầu.



Rốt cuộc là loại người gì mà phải đi đại tiện trong phòng? Rõ ràng trong khu tập thể có nhà vệ sinh công cộng cơ mà.



Trong phòng ngủ còn có một cái bàn trang điểm phong cách công chúa, chẳng rõ vì sao lại gỡ tấm gương đi, trên bàn trang điểm có bày mỹ phẩm, nước hoa, phấn rôm, một lọ kem nẻ chân và vài loại thuốc mỡ bôi không tên khác. Ngoài ra còn có một chiếc lược thưa còn sót vài sợi tóc trắng bên trên, những sợi tóc bạc này rất dài, nếu đo từ đỉnh đầu thì hẳn là một mái tóc dài tới tận eo.



Có lẽ vì là tóc bạc lại còn dài như thế khiến người ta cảm thấy kỳ quái khó diễn đạt thành lời.



Sa Liễu nghĩ ngợi trong phòng tắm, bỗng nhận ra ở đây chỉ có mình mình, ngẩng đầu lên nhìn cái bóng đèn tròn tỏa ánh sáng vàng vọt trên trần nhà, rùng mình một cái rồi vội vã đi ra ngoài.




Đi từ phòng rửa tay tới phòng 412, Sa Liễu thấy một bà lão ngồi cầm quạt hóng mát ngoài cửa, bà mặc một bộ lanh hoa của người già, những bông hoa li ti phủ kín nền vải trắng.



Khi Sa Liễu đi qua, bà cụ còn phe phẩy quạt mà rằng: “Hôm nay nóng thật.”



Sa Liễu bất giác đi chậm lại, nghĩ thầm chưa biết chừng lại moi được gì đó từ bà già, cô ta bèn đáp lại: “Đúng ạ, nếu đêm còn nóng thế này thì hẳn là sẽ tắt đèn sớm nhỉ?”



Về chuyện tắt đèn, ông già bảo vệ không nói tường tận, Sa Liễu muốn hiểu rõ xem rốt cuộc việc tắt đèn là chủ động hay bị động.



Quả nhiên bà cụ nói: “Đến 11 giờ là cắt điện tắt đèn.”



Cắt điện tắt đèn? Sa Liễu rất muốn hỏi xem đến lúc đó nhà vệ sinh công cộng có cắt điện không, ai ngờ bà cụ lại hỏi: “Cô gái, cô mới chuyển tới đây à?”



Sa Liễu gật đầu, lớn gan hỏi: “Bác gái, người hồi trước ở trong phòng 410 như thế nào vậy?”



“Nhã Phân,” Bà cụ nói ra một cái tên, “Nhã Phân ở đây mười mấy năm, hiện tại đã đi theo cha mẹ sống cuộc đời sung sướng, ở căn nhà mới trong trung tâm thành phố, nghe đồn còn có cả thang máy đấy!”



“Ồ, thích thật.” Sa Liễu cười cười rồi vén rèm trở về phòng —— ai mà biết nói chuyện lâu với NPC sẽ dẫn tới tác dụng phụ gì, vẫn nên dừng lại đúng lúc.



Trở về phòng thì đã thấy Cầu Lộ đang nằm nghiêng trên ghế sô pha đọc truyện ngôn tình, Sa Liễu nhíu mày, bản thân cô ta không muốn sờ vào bất cứ thứ gì trong căn phòng này.



Cầu Lộ gấp cuốn “Tôi là một áng mây” trong tay lại, chỉnh chiếc đèn bàn chụp tối lại: “Vừa rồi tôi mới nghe mấy người nói chuyện, 11 giờ cắt điện,” Chị ta nói xong thì liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ màu đỏ treo trên tường, “Còn nửa tiếng nữa.”



Sa Liễu cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua, hóa ra là Cầu Lộ bật quạt điện: “Cô nói xem, những gì bọn họ nói có phải sự thật không? Vào tranh ấy? Sao bọn họ có thể biện ra lời nói dối lãng mạn thế nhỉ.”



Sa Liễu nhìn nữ nhà thơ mà có chút thương cảm, sau đó cười cười nói: “Lãng mạn hay không thì đêm nay sẽ biết thôi.”




Cầu Lộ lại chỉnh đèn sáng lên, tiếp tục đọc tiểu thuyết.



Đây là lần đầu tiên Sa Liễu gặp một người thần kinh thô như thế, bản thân mình lúc này đang nóng như lửa đốt, chắc chắn không thể ngủ được vào đêm đầu, dựa theo “lệ thường”, chỉ sau khi “nguy hiểm” ban đêm qua đi thì mới có thể cố ngủ được một chốc.



Sa Liễu vốn đang nghe ngóng động tĩnh bên phòng 411, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng Kha Tầm nói chuyện, đôi lúc xen lẫn vài câu đáp lại của Mục Dịch Nhiên, nhưng nội dung cụ thể thì không rõ.



Cả khu tập thể Măng Xuân cũng không yên tĩnh lắm, thậm chí còn náo nhiệt như một khu nhà ở chung*. Sa Liễu hé rèm thành một khe nhỏ, nhìn cảnh mọi người hóng mát ngồi chơi bên ngoài, có vài đứa trẻ không chịu ngủ sớm, vẫn đang đuổi bắt ngoài ban công hành lang.



*Loại nhà cấp thấp bao gồm một sân và bốn gian từ bốn hướng quay mặt vào nhau, số người ở chung đông trong diện tích nhỏ, thiếu hụt sự riêng tư rất phổ biến vào thập niên 90.



Có vài nhà bật TV rất to, trên màn hình là bài nhạc nền của một bộ phim truyền hình xưa lắc xưa lơ: Trời đất bao la, nơi đâu là nhà! Trời đất bao la, lời nào còn chưa nói ra!…



Bà cụ ngồi bên ngoài đã quay vào nhà từ lúc nào không biết.



Đúng lúc này có mấy cô gái chạy qua cửa sổ, không kiêng dè gì mà thảo luận với nhau: “‘Hương Soái Truyền Kỳ’ à? Cái phim này ra lúc nào ấy nhỉ? Có phải còn sớm hơn ‘Thiếu niên Bao Thanh Thiên’ không?”



“Thời này còn chưa có ‘Hoàn Châu Cách Cách’ đâu! Mấy cậu nghĩ mà xem! Đúng là một đám tiền sử cổ lỗ mà!” Ba cô gái nói chuyện chính là bộ ba chân dài, lúc này một người còn đang ăn kem hộp, “À mà mấy cái này rẻ quá đi!”



“Đừng tin đám người kia nói mấy chuyện hù dọa, chẳng qua chúng ta bị xuyên thôi! Làm gì có tranh vẽ nào! Đợi đến mai chúng ta đi mua cổ phiếu đi! Nhân lúc còn thấp giá thì tiếp tục mua nhà! Trong thẻ tôi còn nhiều tiền lắm!” Ba cô gái đầu óc đơn giản càng nói càng phấn khích, chỉ mong có thể nhân cơ hội cải tạo thế giới.



Sa Liễu nhìn bọn họ từ một góc kín mà lòng còn chút bực bội, nhớ lại bản thân mình hôm nay ở trước phòng trưng bày số năm của nhà trưng bày nghệ thuật Tê Tượng, rõ ràng đã chọn xong “bạn đồng hành”, ai ngờ lại bị ba con ranh chen ngang, trực tiếp đẩy “bạn đồng hành” của mình ra sau để chúng vào trước!



Số lượng người lập tức rối loạn, Sa Liễu khóc không ra nước mắt, tính ra đã có 12 người vào, còn thiếu một người, mà cũng chỉ có thể là chính cô ta…



Trước mắt bỗng tối sầm, ba cô gái chân dài ngoài cửa đồng loạt hét ầm lên, bỗng có tiếng hàng xóm vọng ra: “Om sòm cái gì đấy? Chẳng phải chỉ là tắt đèn cắt điện à? Mau về ngủ đi!”



Ba cô gái bình tĩnh lại, nương theo chút ánh sáng leo lét còn sót lại trong nhà vệ sinh chung để mò mẫm về lại căn phòng 402 của mình.



Cầu Lộ lại rất bình tĩnh với chuyện cắt điện đột ngột, còn cười nói: “Hồi bọn chị học đại học cũng toàn thế này, đang đọc truyện thì tắt điện!”



Sa Liễu thật sự bất lực với Cầu Lộ, chẳng thà đối phương cứ nhát gan một chút thì bản thân còn có thể phân tích tình hình hiện tại với chị ta, nhưng người này lại là một kẻ ngu xuẩn thần kinh thô, ha ha.



Sa Liễu nhìn ba ả chân dài đi vào 402 xong mới rời mắt khỏi cửa sổ, đúng lúc này Cầu Lộ lại bật điện thoại lên, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt nhìn đáng sợ kinh khủng, Sa Liễu hết hồn, lại có chút tức giận.



Hai người mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường nhỏ, Sa Liễu không định ngủ, cũng chẳng mở miệng nói chuyện.



Cầu Lộ chủ động hỏi: “Chị thấy cô vẫn còn trẻ, đã yêu đương gì chưa?”



“Chưa.”



“Lên đại học mà không yêu đương gì thì phí lắm!”



“…”



“Cô cảm thấy giữa Sấu Trúc và Trĩ Điều thì ai ngon hơn?”



Sa Liễu không muốn tiếp lời, ánh mắt nhìn chòng chọc vào hai cái ống nhổ một cao một thấp trong bóng đêm, nói chính xác ra thì là hai cái bồn cầu, càng nhìn lại càng cảm thấy giống hai cái tượng gỗ trước cửa thời xưa đang nhìn mình. Sa Liễu vội vã nhìn sang chỗ khác.



Sau khi tầm nhìn thích nghi được với bóng tối, cảm giác như cả khu nhà đều đã yên tĩnh lại, như thể tòa nhà này vốn chẳng có người ở, rõ ràng chỉ là một tòa nhà bỏ hoang giữa đêm đen quạnh quẽ.



Một giờ sau, tiếng đập cửa vồn vã vang lên.

Hết chương 4.