Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 2




Phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng là một phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố B.



Thực ra thứ nổi tiếng hơn cả phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng chính là nhà hàng dưới hầm của nó, đây là một nhà hàng cực hot trên mạng của thành phố B nhờ vào phong cách trang trí nghệ thuật cách điệu, vì vậy rất hay có fashion icon tới vừa ăn cơm vừa chụp ảnh.



“Trước khi chết hẳn là phải ăn một bữa đã đời ở nhà hàng mỹ thuật Tê Tượng nổi tiếng, tiện thể chụp di ảnh.” Vệ Đông gửi một câu bức bối, sau đó lập tức dán mắt vào ba cô gái chân dài hấp dẫn.



Lúc này hai người đang đi tới bậc thềm sảnh trước của phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng, ba cô gái chân dài đi đằng trước trông còn gợi cảm hơn.



“Ông còn chưa ăn đủ hay sao?” Kha Tầm xoa cái bụng no căng, “Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi sao có thể tống được ba cái bánh quẩy, hai cái bánh rán, bốn quả trứng luộc nước trà lại thêm ba bát tào phớ vào bụng nữa.”



“Bà nội tôi từng nói trước khi lên đường thì phải ăn no.” Vệ Đông huýt sáo chỉ để bản thân nghe thấy, đi theo sau ba cô gái chân dài rồi quay đầu hô lên với thằng bạn thân, “Mau lên chút đi, cái đồ ngay cả quả trứng luộc nước trà cũng bủn xỉn!”



Kha Tầm uể oải đi theo sau, đúng là hôm nay cậu đã ăn rất nhiều, vì cậu thật sự chẳng biết bức tranh đang chờ mình là gì, chưa biết chừng còn chẳng có cơm mà ăn, mà có khi còn cung cấp cơm không cho người ăn ấy chứ.



Vệ Đông ợ một cái, bỗng nhiên thấy phấn khích: “Ông nhìn ba em kia đi, không học trường múa thì cũng là người mẫu, không hổ là thành phố B, tiêu chuẩn gái đẹp cũng cao hơn hẳn.”



Kha Tầm mặt không đổi sắc nói: “Ông đang diễn trò bỉ ổi từ trong máu à.”



Vệ Đông còn cố ý nở một nụ cười cực kỳ thô bỉ, nhưng sâu trong nụ cười kia lại là vô hạn bi thương.



Thời gian trôi rất nhanh, đã sắp phải vào bức tranh thứ ba.



Hai người cầm vé tiến vào trong nhà triển lãm, Vệ Đông nhìn từ sảnh tầng một lên phòng triển lãm số năm trên lầu, bước chân ngày càng chậm lại, Kha Tầm bên cạnh cũng gần như không tiến thêm bước nào.



“Ông đang diễn trò nghênh giá sếp lớn à…” Vệ Đông còn chưa nói xong thì thấy ánh mắt Kha Tầm lạnh đi.



Vệ Đông nhìn theo hướng ánh mắt của Kha Tầm: “Chẳng phải là Sa Liễu sao? Vậy hai cô bé thấp hơn bên cạnh cô ta là ai?”



Sa Liễu cũng nhìn thấy hai người, chút rối rắm lóe lên trong mắt cô ta, sau đó lập tức mỉm cười đi tới chào hỏi: “Hai anh cũng tới rồi à?”



Sắc mặt Kha Tầm rất khó coi: “Cô kéo người quen tới à?”



Sa Liễu chần chừ một chút rồi lập tức lắc đầu: “Chỉ là tình cờ gặp thôi, coi như có duyên đi!”



Hai cô gái nhỏ người kia cười với Sa Liễu: “Cảm ơn bạn đã giới thiệu, chúng tôi lên trước nhé?”



Sa Liễu gật đầu, nói tạm biệt hai cô gái.



Ngay đến Vệ Đông cũng hiểu ra, thầm nghĩ đúng là tâm tư phụ nữ sâu không lường được, đã bắt đầu tìm người hợp tác vào trong tranh rồi.



“Hai cô gái kia không đi cùng nhau sao?” Kha Tầm bỗng hỏi.



Sa Liễu nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lập tức trợn mắt: “Sao tôi biết được, người ta tới hỏi đường tôi, nói là đặc biệt tới đây xem triển lãm tác phẩm của họa sĩ Lạc Tân.” Cô ta nói xong thì cho hai người nhìn cuốn brochure của phòng trưng bày nghệ thuật trong tay, “Hôm nay tác phẩm của Lạc Tân chiếm gần hết hai cái phòng triển lãm trên tầng hai.”



“Nói cách khác, phòng triển lãm số năm hôm nay sẽ có rất nhiều người à?” Vệ Đông ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đám người đang đi vào phòng triển lãm số năm, “Tôi thấy đau đầu thay cho người chịu trách nhiệm kéo chúng ta vào tranh phía sau đấy, nhiều người như vậy thì sàng lọc kiểu gì.”



“Đãi cát lấy vàng thôi.” Kha Tầm ngồi xổm xuống buộc lại dây đôi giày chạy của mình, dù biết sau khi vào tranh sẽ bị cưỡng chế thay quần áo, nhưng dù sao buộc chặt dây giày trước khi hành động đã là thói quen bao năm nay của cậu.



Sa Liễu cảm thấy trắng trợn nói về sức mạnh đứng sau việc kéo bọn họ vào tranh ở đây có chút “bất kính” nên không tiếp tục tham gia bàn tán, cô ta xoay người đi về hướng thang cuốn: “Chúng ta cũng mau đi thôi.”



Kha Tầm và Vệ Đông chờ một lát mới bước lên thang cuốn, Vệ Đông không nhịn được mà hỏi: “Kha Nan, sao ông biết hai cô gái vừa rồi không đi cùng nhau?”



“Kha Nan là cái khỉ gì?”



“Tên gọi tắt của Conan Doyle đó, Kha nhi, sau này ông chính là Kha Nan.”



Kha Tầm hóa thân thành Kha Nan bắt đầu giảng giải cho Vệ Đông về suy nghĩ của mình: “Hai cô bé mà Sa Liễu chọn đều là dạng có gầy yếu thấp bé, nhìn có vẻ còn chưa đủ kinh nghiệm sống, so với Sa Liễu thì kém hơn rất nhiều, xem ra mục đích của Sa Liễu không phải lựa chọn cộng sự có năng lực mà là cố ý lựa chọn người yếu hơn.”



“Tại sao lại lựa chọn người yếu hơn?” Vệ Đông hỏi xong thì cũng tự hiểu ra, “Cô ta muốn tìm vật hi sinh cho mình sao?”



“Đại khái là thế, nhưng kẻ chết thay tốt nhất nên là người đi lẻ, nếu không hai người mà liên kết với nhau thì rất dễ bị cắn ngược.”



“Ồ ~” Vệ Đông lập tức hiểu ra, “Con gái thông minh quá cũng đáng sợ thật.”



Kha Tầm lại chuyển ánh nhìn tới cái ba lô to đùng trên vai Vệ Đông: “Mà lúc trên tàu quên hỏi, cái túi bự chà bá này của ông đựng gì đấy?”



“Toàn là hoa quả tươi đấy, còn thêm ít bánh mì bánh quy nữa, dù cái thứ Đẩy Vào Tranh kia có vô lương tâm đến độ biến chúng ta thành trạng thái nguyên thủy thì cũng không ảnh hưởng đến thức ăn.” Vệ Đông trực tiếp gọi tắt thế lực sau màn đã kéo bọn họ vào tranh là “Đẩy Vào Tranh”, “Còn lại thì đều là giấy vệ sinh thôi.”



Về giấy vệ sinh, Kha Tầm cực kỳ thấu hiểu, vì bản thân cậu cũng tự trang bị ba cuộn to —— lần trước vào bức tranh kia quá thảm, cả đám đều phải dùng cây cỏ để chùi, cúc bị chùi cho thành mẫu đơn luôn…



Hai người lên tầng hai, thấy cánh cửa cửa gỗ nguyên khối của phòng triển lãm số năm đang mở, nhìn qua hai bên thì không thấy có người nào, không có bất cứ một ai muốn tiến vào phòng triển lãm này.



Cắn chặt răng đẩy cửa, ánh sáng bên trong khi nãy đã biến mất hoàn toàn, thứ nghênh đón hai người chính là màn đêm quen thuộc.



Cánh cửa tự động khép lại đằng sau, muốn đẩy cũng không đẩy được nữa.




Dù sao thì cũng là kiếp không thoát được, Đẩy Vào Tranh chỉ đang chờ đợi đủ số người thích hợp mà thôi.



Kha Tầm muốn nhìn thật rõ bức tranh trên tường trong bóng tối nhưng đột nhiên lại bị một luồng sáng mạnh mẽ làm cho mù tạm thời, buộc cậu phải cố gắng tập trung thị lực, nhìn chằm chằm vào dòng xoáy hình ảnh chuyển động không chớp mắt, nhưng tất cả đều là những hình ảnh đời sống bình thường, song cửa gỗ cũ kỹ, quạt điện kiểu cổ, còn có trẻ con chơi nhảy dây đang cười đến là xán lạn…



Khi hai chân đáp đất, thế giới trước mắt cũng biến thành đường phố náo nhiệt, đường nhựa gồ ghề thời xưa, xung quanh đều là ô tô kiểu cổ, bên đường là những quầy hàng nhỏ, có lẽ bên kia là một trường tiểu học mới tan, một đám học sinh quàng khăn đỏ đang xúm vào một quán bán quà vặt…



“Ơ… Thế chúng ta vào rồi hay chưa vào vậy?” Vệ Đông nhìn quanh một lượt, nhìn kiểu gì cũng thấy phong cách của bức tranh này hoàn toàn khác với hai bức trước đó, “Ông có chắc đây không phải một con phố trong khu phố cổ của thành phố B không?”



Kha Tầm cẩn thận quan sát một hồi: “Ông nghĩ học sinh tiểu học thời nay mà được tan học lại có thể thoải mái tự đi về thế à?”



Vệ Đông nhìn lông mày tỉa cao cùng với đôi giày đế bánh mì trên chân của hai cô gái thời thượng đi ngang qua cũng cảm thấy thời đại của con đường này sai sai.



Kha Tầm nhận ra trong túi quần thể thao của mình có thứ gì đó, cậu lấy ra xem thì là một tờ bướm, chất giấy cũng rất cũ, bên trên có in quảng cáo “Khu tập thể Măng Xuân cho thuê phòng giá thấp”.



Vệ Đông cũng phát hiện tờ quảng cáo tương tự trong túi áo mình, xem ra địa điểm cuối cùng chính là khu tập thể Măng Xuân.



“Hey, mấy bông hoa nhỏ ơi, các cháu có biết khu tập thể Măng Xuân ở đâu không?” Vệ Đông cười híp mắt hỏi hai đứa học sinh tiểu học vừa mới mua được mấy tấm thẻ Saint Seiya.



Nhóc học sinh lễ phép đáp lời: “Ngay lối rẽ phía trước kia ạ, trên đường Măng Xuân.”



Nhóc còn lại bổ sung thêm: “Mà khu tập thể Măng Xuân đã bị phá rồi, ba cháu nói ở đó sắp xây một phòng trưng bày nghệ thuật to lắm!”



Kha Tầm nhìn ngày trên tờ quảng cáo: “Chú muốn thử thách trí nhớ của hai cháu, ai có thể nói được hôm nay là ngày mấy nào?”




Học sinh tiểu học thời đó không có tâm lý đề phòng mạnh mẽ như bây giờ, để chứng tỏ trí nhớ mình tốt, một nhóc lập tức trả lời cực kỳ dõng dạc: “Hôm nay là ngày 12 tháng Sáu!”



Nhóc còn lại bồi thêm: “Hôm nay là ngày 12 tháng Sáu năm 1997!”



“Cảm ơn các cháu nhé!” Vệ Đông lấy ra hai cái kẹo Đại Đại Phao Phao* trong túi, “Đây là phần thưởng!”



*Tên một loại kẹo cao su thổi bóng cực to, tương tự Bigbabol.



Hai cậu nhóc rất lễ phép nói: “Cảm ơn chú, nhưng thầy giáo dạy chúng con không được tự tiện nhận đồ từ người khác! Chào chú nhé!”



Sau đó hai nhóc dắt nhau rời đi.



Kha Tầm mở lại tờ giấy quảng cáo trên tay, hàng chữ rất lớn ghi trên đó là: Ngày 12 tháng Sáu năm 1996.



“Từ khi nào ông lại trữ kẹo Đại Đại Phao Phao vậy?”



“Mấy thứ tôi mang theo biến thành đồ ăn những năm 80 hết rồi, trong túi tôi còn có kẹo nổ, ô mai bột, kẹo bòn bon, ông thích cái nào?”



“…”



Hoàng hôn buông xuống, hai người dựa theo chỉ dẫn của hai đứa nhóc rẽ vào khúc quanh trước mặt, đi vào đường Măng Xuân. Con đường này rất hẹp, cửa hàng hai bên đường cũ kỹ nhưng không nhìn thấy dấu vết phá bỏ và di dời.



Vệ Đông hồi hộp nói: “Nơi này hơi giống thành phố trên núi, lắm sườn dốc quá.”



Kha Tầm cảnh giác nhìn những cửa hàng dần sáng đèn hai bên đường, nhỏ giọng nói: “Không phải nhiều sườn dốc, mà là nãy giờ vẫn đang ở dưới dốc.”



Vệ Đông còn chưa kịp quay lại thì đã thấy một tòa kiến trúc với tạo hình kỳ lạ trước mắt —— là thiết kế theo hình trụ, có lẽ bị ảnh hưởng bởi năng lực xây dựng hồi đó mà xây không cao, chỉ khoảng sáu đến bảy tầng.



Vì trời chập tối nên hai người cũng không nhìn rõ, dù vậy vẫn cảm thấy công trình hình trụ này rất kỳ quái.



Trên cửa lớn của công trình hình trụ này có một tấm biển rất bắt mắt —— Khu tập thể Măng Xuân.



Hai người đều không có ý định muốn vào trước, nhất định phải chờ đủ 13 người mới có thể vào trong.



Kha Tầm vẫn không hiểu nổi tại sao hai người không trực tiếp xuất hiện ngay trước cửa khu nhà mà lại phải hỏi thăm từ một đường khác mới tìm tới đây, hay là phạm vi giới hạn của bức tranh này vốn rất lớn?



“Về lý thuyết thì đáng ra chúng ta phải xuất hiện ngay trước cổng khu tập thể Măng Xuân mới đúng.” Vệ Đông cũng nghĩ đến chuyện này.



“Chắc là vì chúng ta tới sớm.” Kha Tầm nhìn quanh con đường vắng vẻ đìu hiu, tuy nói đèn đuốc trong các cửa hàng đã sáng trưng nhưng người trên đường lại vô cùng thưa thớt.



“Quả nhiên Sa Liễu kia rất quỷ quyệt, tôi còn tưởng cô ta vào phòng trưng bày số năm đầu tiên, ai ngờ lại lén canh bên ngoài.” Vệ Đông cười.



Gió hơi lạnh, Kha Tầm đút tay vào túi: “Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, anh em mình tới sớm, hoàn toàn có thể đợi trước cổng khu nhà, tại sao lại kéo chúng ta sang một con đường khác? Hơn nữa thời gian trên tờ quảng cáo cũng không khớp, đây là quảng cáo từ một năm trước rồi.”



Xa xa dưới ánh đèn đường u ám, một bóng người cao lớn quen thuộc từ từ bước tới, Kha Tầm khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười trong vô thức.

Hết chương 2.