Kha Tầm nhìn chăm chú vào bóng lưng đã chạy đi của Mục Dịch Nhiên, nhìn hắn chạy như bay về phía căn lều phía xa xa, nhìn bóng đen khổng lồ thò tay vào trong lều, lại nhìn thấy có người gào khóc khi bị nó xách lên, cả tám tay cùng nắm chặt, tiếng kêu thảm thiết im bặt giữa các ngón tay.
Cuối cùng thì Mục Dịch Nhiên đã chạy vọt được vào trong lều, máu nhỏ giọt rơi xuống từ tay bóng đen, róc rách tưới lên lều, kế tiếp là một hộp sọ bị ép vỡ quấn quanh bởi mái tóc dài rối tung, bịch một tiếng rơi xuống đất, sau đó là từng phần cánh tay dài ngắn không đều, chân, xương sườn, từng thứ rơi xuống, bóng đen như đang tháo một chiếc đồng hồ, rất kiên nhẫn tháo gỡ từng bộ phận trên cơ thể người.
Trước khi trời hửng sáng, bóng đen ném thi thể rách nát trong tay đi, một bộ khung xương chỉ còn dính lại chút da bị ném lên đỉnh lều, bóng đen khổng lồ cầm theo bộ nội tạng máu me quay về bầu trời đen đặc.
Kha Tầm là người đầu tiên lao về phía chiếc lều kia, xốc lên tấm rèm thẫm máu, thấy Sa Liễu ở trong lều đang nôn ói tới chết đi sống lại, mẹ Cảnh đã nằm ngất xỉu trên thảm, Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc nhìn hình vẽ trên đỉnh lều.
“Có phát hiện gì không?” Kha Tầm hỏi hắn.
Mục Dịch Nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Chúng ta cần phải tập trung hết các lều nhỏ lại.”
Không ai có tâm trạng ăn uống gì, Tần Tứ và Mục Dịch Nhiên gom hết phần thi thể của Triệu Đan lại rồi phủ thảm che lên, sau đó mọi người cùng nhau kéo hết lều về một chỗ.
Nhưng ban ngày ánh sáng rất phân tán, giờ ngửa đầu nhìn lên đỉnh lều cũng chỉ thấy những hình vẽ mờ mờ ảo ảo.
“Phải chờ tới buổi tối,” Mục Dịch Nhiên nói, “chờ sau khi trời tối, trước khi bóng đen kia hạ xuống, chúng ta nhất định phải sắp xếp lại các mảnh hình vẽ trên đỉnh lều.”
“Xếp các mảnh?” Tần Tứ tinh ý phát hiện ra, “Ý của cậu là hình vẽ trên đỉnh những chiếc lều là những phần nhỏ của một hình đầy đủ?”
“Tôi nghĩ là vậy,” Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu, “tối hôm qua tôi đã quan sát hình vẽ trên đỉnh lều của chúng ta và chị Cảnh, sau đó phát hiện ra nó không hoàn chỉnh.”
“Xem ra mấu chốt nằm ở những hình vẽ trên đỉnh lều.” Tần Tứ suy ngẫm, “Tôi vẫn còn chỗ chưa hiểu, vì sao hoa phấn có thể ngăn được bóng đen kia?”
“Vấn đề này chờ tôi trở về từ miếu Sa Đà thì có lẽ sẽ có đáp án.” Mục Dịch Nhiên chuẩn bị rời đi.
“Vậy giờ chúng ta làm gì?” Cha Cảnh vội hỏi, “Đồ tế lúc trước chắc chắn không thể dùng được nữa, vậy phải làm gì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ người kia giao cho?”
Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người: “Việc hiện tại mọi người phải làm chính là thu thập những đồ vật dưới đây: thứ nhất là rượu. Theo như những gì tôi biết thì người dân ở vùng núi cao biết chế rượu củ gấu, rượu nho, rượu gạo, rượu sữa ngựa, tất cả đều lấy, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Thứ hai là gạo và mỡ phần. Vùng núi cao có gạo kê, gạo trắng, lúa mạch, lúa mì, đậu Hà Lan, loại nào cũng được, cứ có là lấy.”
“Thứ ba là hương liệu. Ở đây đại khái có thể tìm được long não*, gỗ đàn hương, nhựa thông và các loại hương liệu khác, tìm được bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
*Long não là một chất rắn kết tinh màu trắng hay trong suốt giống như sáp với mùi thơm hăng mạnh đặc trưng.
“Thứ tư là lông chim kền kền ở đài thiên táng bên kia.”
“Phải mau chóng trở về trước khi trời tối.”
Mọi người không hỏi thêm câu nào, trên thực tế thì đã đến nước này rồi thì không ai còn sức để nghi ngờ điều gì nữa, đã mấy ngày liên tiếp mọi người không thể ngủ, hiện tại chức năng sinh lý chỉ còn lại “nghe lời làm việc” là còn miễn cưỡng hoạt động được.
“Để tôi tới đài thiên táng.” Kha Tầm nói.
Vào ban ngày thì chỗ nguy hiểm nhất chắc chỉ có đài thiên táng.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, hiếm có mà nói một cậu: “Chú ý an toàn.” Dù trên mặt vẫn là biểu cảm người sống chớ gần.
Kha Tầm cười với hắn rồi xoay người rời đi.
Muốn đi tới đài thiên táng phải mất nguyên một buổi sáng, Kha Tầm dù đi nhanh nhưng tính cả thời gian để lấy được lông kền kền thì lúc quay về được khu lều cũng đã không còn sớm, những người khác đều đã ở đó, Vệ Đông thậm chí còn ngủ được một giấc.
Chỗ khoảng đất trống trước khu lều nhỏ bày đầy những đồ Mục Dịch Nhiên yêu cầu, mẹ Cảnh và Sa Liễu đang ngồi nhào bột, còn nặn thành hình bánh.
“Đa Mỗ?” Kha Tầm hỏi.
“Có thể là vậy.” Sa Liễu thấp giọng đáp.
“Tiểu Mục, hiện tại mọi người đã về đủ hết rồi, có thể nói cho chúng tôi biết suy nghĩ của cậu không?” Tần Tứ nhìn về phía Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên vừa rồi vẫn luôn kiểm tra đồ mọi người mang về, lúc này vừa vặn kiểm tra xong, nghe Tần Tứ nói vậy thì gật đầu, mọi người lập tức dừng tay nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên đảo qua mọi người, sắc mặt có chút ẩn ý: “Chỗ khó nhất từ đầu đến giờ của chúng ta chính là không thể xác định được bức tranh này miêu tả Sa Đà giáo của chi nào. Bởi vì nguồn gốc và thần hệ của Sa Đà giáo từng chi khá giống nhau, chúng ta cũng không thể xác định được con quái vật tám tay xuất hiện mỗi đêm kia thuộc thần hệ nào.”
“Thần hệ khác nhau thì thuộc tính của thần cũng sẽ khác, không thể xác định thuộc tính, chúng ta sẽ không thể tìm ra cách ứng phó.”
“Chúng ta đều biết Sa Đà giáo từ thuở sơ khai đã dung hợp và thu nhận rất nhiều giáo lý giáo phái và thiết lập thần hệ, trải qua trăm ngàn năm phát triển và thay đổi lại sinh ra vài nhánh chi giáo phái, từng chi đều tự phát triển rất lớn mạnh, có giáo lý và thần hệ độc lập, đã tách biệt với nhưng vẫn có sự liên kết với giáo phái gốc.”
“Trong đó có rất nhiều chi dù thành lập sau nhưng lại phát triển rộng rãi và có lực ảnh hưởng thậm chí vượt cả giáo phái gốc.”
“Vì thế có rất nhiều người đã quên mất giáo lý Sa Đà giáo ban đầu, trong đó có đề cập tới một điều, đó là không sát sinh.”
Mọi người nghe xong đều chấn động.
Không sát sinh, Sa Đà giáo vốn là — không sát sinh!
Vậy, nếu vậy — chúng ta đã làm những gì?!
“Nhưng cho dù là Sa Đà giáo gốc thì trong đồ tế cũng có ‘thịt’.” Mục Dịch Nhiên nói xong thì chỉ tới những thứ đang bày trên mặt đất.
Trong số đó có vài thứ là hắn được người tu hành trong miếu Sa Đà chế biến cho vào hôm qua, lúc nãy đã cầm hết trở về, “Nhưng trong giáo lý của Sa Đà giáo dòng chính nói có thể dùng thực vật để thay thế cho thịt. Ví dụ như hoa phấn thay cho thịt chó, đương quy thay cho thịt ngựa, rễ hoa thiên môn đông thay cho thịt voi, bạch tật lê thay cho thịt chim công, rễ hoa hoàng tinh thay cho thịt người.”
Nhìn về phía ngón tay Mục Dịch Nhiên chỉ, mặt Sa Liễu trắng bệch.
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên: “Sao tiểu Mục lại biết loài thực vật nào thay cho loại thịt nào?”
“Những hình vẽ tối qua tôi nhìn thấy trên đỉnh lều chúng ta chính là những cái này,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh trả lời, “hình vẽ chia làm hai vòng trong ngoài, một vòng vẽ thực vật, một vòng vẽ động vật. Lúc đầu tôi cũng chưa ý thức được việc hai vòng tròn này tương ứng với nhau, chỉ cho là hình trang trí cho hình gốc, nhưng sau khi tôi tiếp tục nhìn xuống dưới thì lại phát hiện có mấy hình vẽ phân, nước tiểu, tuỷ não vân vân, lúc đó tôi mới ý thức được những hình vẽ này chính là Ngũ Tuệ Lộ và Ngũ Cống Nhục mà Sa Liễu từng nói.”
Nói đến đây thì Mục Dịch Nhiên nhìn về phía Sa Liễu: “Những thứ đồ tế máu tanh mà cô nhìn thấy trên sách cũng không sai, chẳng qua là có vẻ cô đã quên nói cho chúng tôi biết tên của quyển sách đó, hiện tại có thể nói không?”
Sa Liễu run rẩy môi không dám nhìn mọi người, lí nhí nói: “Tên sách… tên sách là ‘Khai sáng chư vật cúng tế của Thanh giáo’.”
“Thanh giáo?” Cha Cảnh ngạc nhiên.
“Thanh giáo chính là một chi của Sa Đà giáo,” Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc nói, “qua trăm ngàn năm phát triển đã dần thoát ly khỏi giáo phái gốc. Chi này nghiêng về cúng bái hung thần, trong các miếu phần lớn đều thờ hung thần ác sát, mà bất kể là nghi thức hiến tế hay là nghi thức thực hiện vu thuật đều sẽ thiên về âm tà, rất hung ác và máu me.”
Vừa dứt lời, mẹ Cảnh đã vọt tới trước mặt Sa Liễu, vung tay tát mạnh lên mặt cô ta: “Đều tại cô! Đều tại cô nói dối chúng tôi! Để chúng tôi đi làm mấy chuyện — không nhân tính này! Là cô hại chúng tôi, là cô biến chúng tôi thành người không ra người quỷ không ra quỷ –“
Vệ Đông và cha Cảnh vội vàng kéo mẹ Cảnh đang kích động ra, Sa Liễu cúi đầu chỉnh lại kính mắt bị mẹ Cảnh đánh lệch, thấp giọng nói: “Nhưng chẳng phải những đồ tế tôi nói cũng có tác dụng che chở sao, có thể nhìn thấy từ cái chết của Mã Chấn Hoa, người không chuẩn bị đồ tế thì sẽ chết.”
“Chuẩn bị hay không cũng sẽ chết!” Mẹ Cảnh gào thét, “Chu Bân chuẩn bị đủ đó thôi?! Chẳng phải cũng bị hiến tế sao!”
“Nhưng thế cũng không thể chứng minh được Hắc Thi Thiên này là hung thần của Thanh giáo và chỗ chúng ta đang ở là địa bàn của Thanh giáo.” Sa Liễu cắn môi giải thích.
“Vậy hôm qua chúng tôi đều không có đồ tế nhưng vẫn còn sống thì phải giải thích thế nào?” Tần Tứ hỏi cô ta.
Sa Liễu không trả lời được.
Mục Dịch Nhiên không nhìn cô ta nữa, chỉ tiếp tục nói: “Bóng đen khổng lồ kia đúng là hung thần Hắc Thi Thiên được nhắc tới trong Thanh giáo, cũng đúng là nó cần những đồ tế máu tanh mà Sa Liễu nói để nâng cao thần lực của mình. Nhưng rất nhiều người không biết hoặc là đã quên mất, ở trong giáo lý của Sa Đà giáo gốc thì Hắc Thi Thiên là một vị thần hai mặt. Nó vốn được sinh ra với tám cánh tay và hai khuôn mặt. Một khuôn mặt dữ tợn hung ác, một khuôn mặt thiện lương hiền lành.”
“Mặt thiện!” Kha Tầm nãy giờ luôn không nói gì chợt vỗ tay cái độp, “Trước khi đi vào trong tranh tôi có loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt hiền lành, chẳng lẽ đó chính là mặt thiện của Hắc Thi Thiên?”
“Hắc Thi Thiên trong giáo lý của Sa Đà giáo là ác quỷ dị giáo quy thuận theo Sa Đà giáo sau đó có được thần cách, mặt ác vẫn giữ bản tính sát sinh tàn bạo hung ác, mặt thiện là do vị thần cao nhất trong Sa Đà giáo thuần hoá độ hóa trở thành thần hộ pháp, phù hộ tín đồ.” Mục Dịch Nhiên nói, “Căn cứ theo hình vẽ trên đỉnh lều thì đồ cúng cho hung thần và thiện thần tuy tên gọi giống nhau nhưng lại là những đồ hoàn toàn khác nhau, cùng là ‘Ngũ Cống Nhục’ nhưng hung thần cần thịt thật, thiện thần thì lấy thực vật thay thế, đây là dấu hiệu phân chia hai người.”
“Cho nên…” Tần Tứ giật mình, “vì chúng ta cầm hoa phấn nên tối qua mới thoát được, hoa phấn là đồ tế cho thiện thần, nhất định là nó đã trung hoà sự ác độc của hung thần.”
“Vậy nên hôm trước tôi một mình một lều mới không chết, chẳng phải do sức mạnh tín ngưỡng gì mà là nhờ hoa phấn trong lòng ngực?” Kha Tầm buông thõng hai tay, “Được rồi, làm màu thất bại.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, mím môi đè xuống lời định nói, sau đó lại nhìn mọi người: “Tôi đoán là nếu những đồ tế máu tanh có thể khiến mặt ác của Hắc Thi Thiên lớn mạnh thì những đồ tế thực vật ứng với nó có thể khiến mặt thiện của Hắc Thi Thiên lớn mạnh, nói cách khác thì có lẽ chúng ta có thể triệu hồi ra mặt thiện của Hắc Thi Thiên, sau đó thay đổi được thế giới trong tranh, cũng đổi trở về sắc thái vốn có của bức tranh này.”
“Bức tranh này vốn là một đôi mắt hiền hậu!” Kha Tầm nói.
“Phải,” Mục Dịch Nhiên gật đầu, “có lẽ đó là cách duy nhất để chúng ta rời khỏi đây.
Hết chương 19.