Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 1 - Chương 19




“Nhưng nhìn ông lão kia như muốn ăn thịt người —— thật sự ‘ý trên mặt chữ’ là ăn thịt người đó!” Vệ Đông nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ, “Tôi nghĩ dù anh hỏi cũng chẳng hỏi được gì đâu, nhỡ làm không đúng còn bị biến thành cơm trưa cho lão —— à mà tôi thấy có khi cơm trưa của chúng ta cũng bị bùng luôn, ông lão đó đã biến dị, tôi đoán có khi ông ấy quên luôn cơm loài người nấu ra sao rồi…”



Mục Dịch Nhiên không để ý những lời dài dòng đằng sau: “Dù ông ta biến dị không thể trả lời câu hỏi nữa thì chúng ta cũng vẫn phải vào cái nhà đó tìm manh mối.”



Vệ Đông rùng mình: “Anh đang vào hang cọp đó, quá nguy hiểm. Kha nhi, ông khuyên một chút đi.”



Kha Tầm nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Anh thật sự muốn đi à?”



Mục Dịch Nhiên không trả lời, chỉ liếc cậu một cái, mặt không đổi sắc.



Kha Tầm: “Vậy tôi đi cùng anh.”



Vệ Đông: “…”



Mã Chấn Hoa run rẩy nói: “Tôi, tôi có thể không theo không? Tôi sẽ tiếp tục tìm ấn ở chỗ khác…”



Trương Mậu Lâm cũng vội vàng hùa theo: “Tôi cũng đi tìm ấn trước, hai chúng ta mau đi thôi.”



Không đợi những người còn lại quyết định, Mục Dịch Nhiên đã hờ hững nói: “Nếu mấy người không sợ thì có thể vào trong linh đường nhà họ Lý kia tiếp tục tìm cẩn thận một chút. Sau một tiếng chúng ta tập hợp lại ở đây.”



Kha Tầm cũng kéo Vệ Đông qua, thấp giọng nói với cậu: “Tự ông cẩn thận chút đó, nếu đến tối vẫn không thấy tôi thì có khi tôi cũng tạch rồi, ông có chìa khóa nhà tôi, nếu ông ra được khỏi bức tranh này thì qua nhà tôi một chuyến, toàn bộ giấy tờ bất động sản, chứng nhận và tư liệu mở phòng gym, chứng minh thư và cả thẻ ngân hàng của tôi đều ở trong cái chậu xương rồng giả để trên ban công, tất cả mật mã đều là sáu số cuối thẻ căn cước của tôi, tiền cho vào sổ tiết kiệm ngân hàng giúp tôi, nhà thì cho thuê, tiền thuê để mua thêm máy móc mới cho phòng gym, doanh thu phòng gym thì chia cho mấy anh em làm ăn cùng. Máy tính trong phòng tôi có ổ phim 1TB, cho ông hết.”



“Cút! Cái ổ đó ông lưu toàn phim gay, tôi không cần!” Vệ Đông gào lên, gào xong lại lo lắng giữ chặt cánh tay Kha Tầm, “Ông muốn đi thật hả? Vì anh ta à? Việc gì phải vậy, chân trời nào mà không có cỏ thơm, sao lại cứ đâm đầu bỏ mạng vào một cái cây chứ? Ông mới biết anh ta được mấy ngày, chưa kể làm gì có chuyện trùng hợp đến độ người ta cũng cong? Vì một tên trai thẳng mà làm thế, ông không mệt à?”



“Nghĩ vớ vẩn gì vậy. Vì anh ta cũng là vì chính chúng ta. Khoa Thể dục thể thao bọn tôi có câu: có cho đi mới có nhận lại. Cũng không thể để người ta cho đi mãi rồi chúng ta ngồi há miệng chờ sung được.” Kha Tầm nói, “À mà ông quên hả, trực giác của tôi luôn rất chuẩn.”



“Thì sao?” Vệ Đông không hiểu.



Kha Tầm cười, xoay người đi về hướng Mục Dịch Nhiên.



Hai nhóm người chia nhau hành động.



Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm đi vào nhà ông lão, Mục Dịch Nhiên dừng chân nhìn về phía Kha Tầm: “Cậu thật sự muốn theo tôi đi vào?”



“Tôi chẳng những muốn vào với anh mà còn muốn ra cùng anh.” Kha Tầm nói.



“Chỉ sợ là không thể.” Mục Dịch Nhiên lại nói, “Nếu cậu vẫn không có ý định thay đổi suy nghĩ thì tiếp theo hãy nghe tôi bố trí.”





Kha Tầm: “Được, anh nói đi.”



Mục Dịch Nhiên nhìn cậu: “Lát nữa cậu vào cửa trước, cẩn thận đi vào trong nhà, nếu ông già đuổi ra thì cậu cố hết sức dẫn lão đi, tôi sẽ nhân cơ hội đó vào trong nhà tìm kiếm bên trong. Trong lúc này, hi vọng cậu có thể câu kéo ông ta, càng lâu càng tốt. Làm được không?”



“Tôi có một câu hỏi,” Kha Tầm nói, “Ông già này không thể đánh giá bằng tiêu chuẩn của người bình thường, nhỡ đâu ông ta chạy nhanh hơn tôi thì phải làm sao?”



“Cậu đã có thể trốn thoát từ nhà ông ta ra thì giờ chắc chắn cũng sẽ chạy được.” Mục Dịch Nhiên nói, “Thậm chí vừa rồi cậu còn trốn quá nhanh, thoát khỏi phạm vi mà ông ta có thể tóm được cậu nên mới hoàn toàn bỏ lại ông ta ở đằng sau. Thế nên lúc này cậu phải giữ chừng mực, đừng để ông ta đuổi kịp, cũng đừng bỏ ông ta lại quá xa, luôn giữ một khoảng cách an toàn, kéo ông ta ra khỏi cái nhà này, cố gắng câu kéo bên ngoài một chút. Nếu tôi có thể xong việc sớm thì tôi sẽ tìm cậu, đến lúc đó cậu có thể bứt khỏi ông ta. Thế nào, còn câu hỏi gì nữa không?”



“Còn.” Kha Tầm nói, “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?”



Mục Dịch Nhiên lạnh mặt: “Không còn câu hỏi nào thì vào.”



Kha Tầm khởi động gân cốt, nói với Mục Dịch Nhiên: “Anh trốn ở bên cạnh cửa đi, tôi vào kéo ông già ra.”



Mục Dịch Nhiên nghe lời đứng bên cạnh cửa, Kha Tầm duỗi chân nhảy tọt vào trong cổng.



Mục Dịch Nhiên nhìn theo bóng lưng của cậu, người nọ quyết đoán đi về phía cửa nhà, dáng vẻ tản mạn, uể oải bình thường đã hoàn toàn biến mất, bóng lưng cao ngất ngập tràn sức bật và sức mạnh, khiến lúc này cậu mới thật sự trông giống một người lợi hại xuất thân từ ngành Thể dục thể thao.



Bạn học Kha Tầm quyết liệt đi tới cửa nhà.



Cửa nhà bị đóng, không nhìn được tình hình bên trong.



Kha Tầm không muốn để bản thân có thời gian tưởng tượng linh tinh, vội vàng đưa tay đẩy cửa ra.



“Két” một tiếng, ánh sáng u ám men theo tiếng mở cửa ùa vào giữa nhà. Ông già như một cái xác không hồn, ngây ngốc nguyên vẹn đứng bên trong.



Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kha Tầm, cái mặt xám tro cứng đanh như xác chết kia bỗng ngoác miệng ra, hàm lợi đen đúa và khoang miệng như hố sâu không đáy càng mở càng lớn, vượt qua giới hạn mà miệng người có thể mở, sau đó ông ta lập tức nhào về phía Kha Tầm với cái miệng khổng lồ của mình.



Kha Tầm xoay người bỏ chạy, dựa vào tiếng gió và tiếng bước chân của ông già bên tai để phán đoán khoảng cách giữa hai người.



Đây là kĩ năng sở trường của Kha Tầm, khi tham gia đủ các cuộc thi ở trường, cậu vẫn dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí chạy của đối thủ, điều này ảnh hưởng rất quan trọng tới việc điều chỉnh chiến thuật thi đấu.



Kha Tầm khống chế khoảng cách giữa ông lão và mình, vẫn luôn giữ ở tầm năm bước chân, một trước một sau chạy ra khỏi cổng.



Mục Dịch Nhiên đợi đến tận khi Kha Tầm kéo ông già khuất khỏi tầm mắt mới nhanh chóng lẻn vào cửa rồi tiến vào bên trong phòng của ông lão.




Kha Tầm không dám chạy về phía cây hòe vì sợ gặp người khác, cậu đành kéo ông già đi loanh quanh khắp làng.



Nghĩ lại thì cũng chỉ có mình cậu làm được trò này, nếu đổi qua người khác thì thứ nhất là chưa chắc có thể đạt được tốc độ như vậy, thứ hai là không thể chịu đựng lâu như cậu.



Tốc độ hiện tại chưa đạt tới ngưỡng nhanh nhất của cậu nhưng với tiêu chuẩn của người bình thường thì đã coi như khá nhanh. Lúc đó nếu không phải còn kéo theo Vệ Đông thì cậu đã bỏ xa ông già từ lâu rồi, lại càng khỏi nói đến việc liên tục duy trì tốc độ chạy không ngừng. Hơn nữa vì để cho Mục Dịch Nhiên còn đủ thời gian chạy ra nên có lẽ còn phải chạy liên tục thêm mười mấy phút nữa.



Thực ra có một việc Kha Tầm không hiểu nổi, nếu ông già này cũng không phải con người mà là cái “thứ” trong tranh thì đáng ra “tiêu chuẩn vận động thể thao” phải không kém hơn người thường mới đúng.



Mục Dịch Nhiên từng nói nếu không tuân theo đúng quy tắc trong tranh thì sẽ gặp phải phản phệ không thể cưỡng lại, hơn nữa những chuyện xảy ra trong hai buổi đêm vừa rồi cũng đã chứng minh rằng dù có cách để tránh đụng mặt những “thứ” đã từng xuất hiện kia thì đó cũng chỉ là nhờ tình cờ hoặc may mắn mà thoát nạn, nếu thật sự đối đầu trực tiếp thì bọn họ không có hi vọng sống.



Nói cách khác, thứ sức mạnh trong tranh kia dù tuân theo quy luật cũng không thể nào chống đỡ được.



Nhưng ông già này lại khác.



Ông già này không theo kịp cậu.



Chẳng phải việc này rất kỳ lạ hay sao?



Kha Tầm nghĩ vậy, không nhịn được mà quay đầu nhìn lướt qua.



Vừa mới nhìn đã sợ tới mức vấp chân một cái.




Cậu không biết thứ đuổi theo mình là gì, cái mồm ngoác thành hố đen choán hết cả đầu, hai tay khô quắt đưa về phía trước, ngón tay thô to nối liền với cánh tay gầy nhẳng chẳng khác nào ba cây hòe chia nhánh uốn lượn hình sừng rồng kia.



Kinh nhất là phần bụng của lão.



Vì chạy quá nhanh nên quần áo bị gió thổi về phía sau dính sát vào người, một thứ gì đó nổi lên từng đường nét rõ ràng ở phần bụng.



Đó là một cái mặt.



Một gương mặt đầy đủ ngũ quan, biểu cảm sinh động.



Khuôn mặt ấy đang khóc.



Nó đang há to miệng, thảng thốt thảm thương, khổ sở không thể chịu nổi, không ngừng cựa quậy giãy giụa theo từng bước chạy của ông lão.




Kha Tầm bỗng cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, không nhịn được mà vươn tay gãi bụng mình.



Bỗng nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu: ngứa… ngứa toàn thân… trải nghiệm đêm qua…



Chạy thêm không biết bao lâu nữa, cuối cùng khi nhìn thấy bóng Mục Dịch Nhiên hiện ra trước mắt, Kha Tầm cố sức gào lên: “Sếp, hàng này —— là quái thai!”



Mục Dịch Nhiên ra dấu tay rồi lách mình biến mất ở góc rẽ. Kha Tầm tăng nhanh tốc độ, mấy phút sau đã bỏ xa ông già.



Mục Dịch Nhiên đứng trên con đường hướng về mấy cây hòe, thấy Kha Tầm chạy nhanh tới, dù phải chạy lâu với tốc độ nhanh như vậy mà người này vẫn chỉ thở rất nhẹ nhàng, nhìn tinh thần như chỉ vừa mới khởi động.



Ngay đến chính Mục Dịch Nhiên cũng thấy có chút xấu hổ vì thua kém.



“Lão già này cũng là dị dạng.” Kha Tầm tiến tới, “Trên bụng lão có một cái mặt, tôi nghi bên trong bụng còn thêm một bộ não nữa, dù không suy nghĩ được thì cũng có thể khống chế được biểu cảm trên cái mặt đó. Trong phòng lão có đầu mối gì không?”



Mục Dịch Nhiên: “Có. Gỗ bách mộc.”



“Lão là người làm quan tài cho Lý Quái Quái?” Kha Tầm kinh ngạc, “Cùng là dị dạng, vậy mà lại đi giết nhau.”



“Tên ông ta là Lý Ma Tử.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, “Là cha của Lý Quái Quái, cũng là… anh trai nó.”



Kha Tầm kinh ngạc: “Hình như tôi vừa mới biết một chuyện rất kinh dị.”



Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc: “Vì cái làng này bị phong tỏa với bên ngoài nên đã lưu truyền rất nhiều tập tục ngu dốt và sai trái. Do rất nhiều người kết hôn cận huyết, trình độ chữa bệnh lại thấp nên tỉ lệ sống sót của đời sau không cao. Hơn nữa vì nam nhiều nữ thiếu, sinh đẻ vô tổ chức, nên trong nhận thức của dân làng, chế độ chung vợ dần dần hình thành.”



“… Bị cô lập đáng sợ thật.”



“Thực ra tỉ lệ xuất hiện trẻ khiếm khuyết khi kết hôn cận huyết chỉ có 4%.” Mục Dịch Nhiên nói tiếp, “Trong làng này có rất nhiều trẻ dị dạng thậm chí chết trước khi trưởng thành, có người còn chết yểu từ khi còn sơ sinh. Có lẽ ở làng này, Lý Ma Tử và Lý Quái Quái là một trong số ít người sống được lâu đến như vậy.



“Chẳng biết như thế là may hay không may nữa.”



“Tất nhiên là không may.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, “Cậu nghĩ mà xem một kẻ dị dạng dở người dở quỷ như vậy sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào trong cái làng này?”

Hết chương 19.