Bức Màn Hôn Nhân

Chương 9: Không gì là mãi mãi…




Hơn 9 giờ tối, Sở Đông Quân đưa Bo và Zi về nhà.

Thấy cô, anh không nói gì, cứ thế đi lên phòng tắm rửa sau đó trở vào thư phòng làm việc.

Tố Thanh Thanh có chút không ngờ tới....cô còn tưởng anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ của mình. Nhưng nói gì đi nữa thì thái độ của anh đối với cô như vậy hẳn là vẫn còn đang tức giận lắm.

Cô không muốn nghĩ nữa, thoạt rồi đứng dậy sang phòng chơi đùa cùng tụi nhóc.

“Mẹ ơi… tại sao ba lại hay thơm mẹ?” Bo nhìn cô, khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng cười khúc khích hỏi.

Tố Thanh Thanh thoáng giật mình, nhớ lại trước đây khi Sở Đông Quân vẫn còn là một trưởng phòng, cô luôn là người giúp anh thắt cavat trước khi đi làm, anh cũng hay cúi xuống hôn vào má cô, dáng vẻ hết sức cưng chiều....

Lúc ấy tại sao lại hạnh phúc như vậy? Còn giờ thì sao?

Tố Thanh Thanh khẽ cười, đưa tay lên xoa đầu con trai, nhẹ giọng giải thích.

“Đó là hành động đành cho người mình thương, Bo không thấy ba cũng hay thơm hai đứa sao?”

“Vậy có phải ba cũng yêu cái cô tên Tuyết đúng không hả mẹ, hôm qua con thấy ba thơm vào môi cô ấy... tại sao ba không thơm vào môi con với chị Zi?”

“Phải đó mẹ ơi, ba còn cười nữa.” Zi bĩu môi nói.

Tố Thanh Thanh nghe hai con nói vậy thì đờ cả người…

Chấm dứt thật rồi…tất cả đã dừng lại thật rồi!

Tố Thanh Thanh tự hỏi, tại sao Sở Đông Quân lại có thể làm cái hành động đó một cách ‘quang minh chính đại’ như vậy trước mặt các con?

Cô chua xót nhìn hai con, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Em vẫn chưa cho bọn nhỏ ngủ à?'’ Sở Đông Quân mở cửa bước vào, nhẹ nhàng hỏi.

“Chưa.” Tố Thanh Thanh nhàn nhạt đáp, thoạt rồi leo lên giường, cô ôm hai nhóc vào lòng, tay cầm quyển truyện cổ tích, bắt đầu kể.

Thấy vậy, Sở Đông Quân cũng ngồi xuống giường, đưa tay ôm lấy cô và các con.

Tố Thanh Thanh có chút kinh ngạc trước hành động của Sở Đông Quân nhưng tất nhanh đã coi như không có chuyện gì mà tiếp tục kể cho các con nghe.

Có lẽ giờ phút này, niềm hạnh phúc nhất đối với Tố Thanh Thanh chính là được nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu của hai bảo bối…. Muộn phiền nào rồi cũng sẽ qua, quan trọng bên cạnh cô luôn có các con, vậy là đủ!

Thấy con đã ngủ, Sở Đông Quân bèn nói nhỏ vào tai cô: “Chúng ta về phòng thôi.”

Tố Thanh Thanh không nhìn anh, ánh mắt trước sau vẫn dán vào hai tụi nhỏ.

“Hôm nay em muốn ngủ cùng các con.”

“Giường bé thế này em muốn con ngã hay mình tự ngã đây?”

“Em....” Tố Thanh Thanh còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Sở Đông Quân đã ngồi dậy rồi bế cô lên.

Nếu là trước đây, Tố Thanh Thanh sẽ vì những hành động này mà đỏ mặt, thậm trí là cười hạnh phúc không thôi thì bây giờ cảm xúc đó cơ hồ đã nguội lạnh rồi…..rất lạnh!

Cô không biết đến tột cùng thì Sở Đông Quân đang nghĩ gì, lúc nóng lúc lạnh, đối với cô có bao nhiêu là thật lòng? Tình cảm vợ chồng bao năm qua, anh không có một chút trắc ẩn nào sao?

Sở Đông Quân làm sao biết được những suy nghĩ này của cô!

Trở về phòng, Sở Đông Quân đặt cô xuống giường, thấy cô trước sau vẫn luôn tránh ánh mắt của mình thì có chút không vui, nhịn không được mà muốn hôn cô, nhưng ngay khi môi gần chạm tới thì Tố Thanh Thanh đã nghiêng đầu né sang một bên.

“Sao anh không ở lại chăm sóc mẹ?” Tố Thanh Thanh gượng gạo ngồi lùi lại phía sau, xem như không có chuyện gì.

“Em giận hả....mẹ không sao, anh chỉ muốn về nhà với em và các con thôi.”

“Quân, em mệt rồi, thực sự rất mệt…” Tố Thanh Thanh mệt mỏi lên tiếng.

Cô thật sự không hiểu, sau những chuyện xảy ra tại sao Sở Đông Quân luôn coi như không có gì?

“Vậy....thôi em ngủ đi.” Sở Đông Quân nhàn nhạt đáp. Nhưng ngay khi anh chuẩn bị quay người bước ra khỏi phòng thì Tố Thanh Thanh bất ngờ lên tiếng:

“Quân, chúng ta cần nói chuyện.”

Sở Đông Quân nghe vậy thì trở lại giường, ngồi xuống đối diện cô, nghiêm túc hỏi: “Em muốn nói gì.”

“Hôm nay em thực sự không vui.”

“Ý em là chuyện ở bệnh viện sao? Anh đã nói rõ rồi còn gì? Anh và cô ấy không có gì cả?”

Khoé môi Tố Thanh Thanh khẽ cong lên, nụ cười phảng phất đầy giễu cợt. Không có gì? Vậy phải tới mức nào mới được coi là có gì đây?

“Quân, em có thể chịu đựng việc mẹ anh nói em, nhưng em không thể chịu nổi khi người đàn bà khác động vào con em.” Tố Thanh Thanh gằn giọng, cố gắng điều chỉnh âm lượng nhỏ nhất có thể.

Sở Đông Quân khẽ cau mày, cả người có chút cứng đờ, giương mắt nhìn cô.

“Em có thể chịu đựng được việc mẹ anh nói em, có thể nhẫn nhịn chuyện anh lừa dối em...nhưng con là bảo bối của riêng em.....không ai có quyền động vào nó, đặc biệt là người phụ nữ đó...hơn nữa tại sao lại còn tình tứ trước mặt tụi nhỏ?” Tố Thanh Thanh nghẹn ngào, tậm đáy lòng không khỏi dấy lên một hồi chua xót.

Còn gì đau khổ hơn việc để các con chứng kiến cảnh ba nó dây dưa với người phụ nữ khác?

“Thanh Thanh…” Sở Đông Quân nhất thời cứng họng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Em đợi anh hạ màn, nhưng chính anh đã ép em phải tự tay vén bức màn này....” Nói rồi Tố Thanh Thanh đứng lên đi về phía tủ.

Một bao giấy màu vàng nhạt để xuống trước mặt anh.

Sở Đông Quân mở ra, trong đó có ảnh của anh và Hạ Tuyết, trong đó có những khoản tiền anh chuyển cho cô ấy, cảnh hai người cùng nhau đi mua sắp, cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa…cùng nhau trở về căn chung cư xa lạ…

Đến tận giây phút này, cuối cùng Tố Thanh Thanh cũng không thể khóc nổi nữa.

Nước mắt còn có thể cạn khô vậy thì tình yêu giữa cô và anh thì có là gì?

Quả nhiên, không có gì là mãi mãi!

“Em...đã biết rồi, vậy tại sao..?” Sở Đông Quân nhìn những bức ảnh trong tay, rồi lại ngẩng lên nhìn cô, cơ hồ không tin vào mắt mình.

“Trước đây em vì con, vì tình cảm của chúng ta mà em nhẫn nhịn, nhưng bây giờ em không thể… Thực sự không thể nữa.... em quá mệt mỏi rồi. Chúng ta ly hôn đi...” Nói ra những lời này, Tố Thanh Thanh thấy mình thật dũng cảm. Nếu là trước đây, có chết đi sống lại cô cũng không bao giờ ngờ tới rằng sẽ có một ngày cô nói ly hôn anh…

“Thanh!” Sở Đông Quân dường như không tin vào tai mình, có chút giật mình nhìn cô.

“Đừng nói câu gì….. em không muốn nghe, ngày mai em sẽ làm đơn...”

Vừa nói cô vừa lấy áo khoác mặc lên người.

Ban đầu Sở Đông Quân vẫn còn ngồi yên, nhưng thấy cô đem theo túi sách thì vội đứng đậy, vội giữ lấy tay cô ngăn cản.

“Anh buông ra đi... cuộc hôn nhân này chỉ một mình em cứu vãn thôi thì không đủ...” Nói rồi, cô nhẹ nhàng gạt tay anh.

Sở Đông Quân vẫn đi ngay theo phía sau. Còn tưởng anh sẽ giữ cô lại, cố gắng xin cô tha thứ…có lẽ chỉ cần anh chân thành thêm một chút thì mọi chuyện phải chăng đã xoay chuyển theo hướng khác? Nhưng không, Sở Đông Quân không hề muốn giữ cô lại, anh không hề nói: ‘Xin em đừng đi, anh sai rồi…tha thứ cho anh một lần được không!’. Bởi lẽ những thứ mà Tố Thanh Thanh nhận được chỉ là cái ôm và giọng nói có chút nghẹn của anh:

“Bên ngoài tối rồi...em muốn đi thì mai hãy đi.”

Thật chua sót làm sao…

Đến cuối cùng thì cô cũng chẳng còn là gì đối với anh nữa rồi!

Tố Thanh Thanh lại một lần nữa gạt tay anh ra, đau đớn nói: “Anh đừng cố gắng tỏ ra quan tâm em nữa, em sẽ qua nhà Cẩn Mai.”

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tựa như cuộc hôn nhân của cô…. Không thể chữa!

Thế nào gọi là tột cùng của thất vọng…là khi trái tim rất đau…đau đến mức không còn cảm giác gì nữa…

——

Bên ngoài, mưa cũng đã tạnh. Dù đã về đêm nhưng vẫn có thể nhìn ra, ở cuối chân trời xa xôi kia là một khoảng không rực sáng, hoà cùng với ánh đèn thành phố, tạo lên một khung cảnh hết sức huyền ảo. Phải chăng đến cuối cùng, ông trời cũng đã nhìn ra sự bất hạnh của cô? Muốn dùng ánh sáng của nơi xa đó chiếu rọi vào tâm hồn đang chìm sâu vào bóng tối này?

Phải rồi, ông trời sẽ không lấy đi của ai bất cứ thứ gì. Cánh cửa này đóng thì sẽ lại có một cánh cửa khác mở ra? Đôi khi buông tay đúng lúc, sẽ là lúc để bắt đầu một khởi đầu mới tốt đẹp hơn…

Tố Thanh Thanh cứ như vậy, mang theo những suy nghĩ vô định mà bước lang thang trên phố. Chẳng biết đã đi hết bao lâu, chỉ biết là cứ đi, đi mãi, thoạt rồi đi phải vào một con đường cụt, ngẩng mặt lên, hình ảnh quán Bar nhỏ đập vào mắt.

Tố Thanh Thanh không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp bước vào trong.