Cuối cùng sau hai ngày chờ xét xử thì Sở Đông Quân và Hạ Tuyết cũng nhận án trước toà bởi những gì đã gây ra.
Ngày hôm đó, Tố Thanh Thanh không đến. Cô được nghe Kỳ Diêm nói: Hạ Tuyết bị tuyên 3 năm 6 tháng tù vì tội cố ý gây thương tích, mức độ gây tổn thương cho người bị hại là 60%. Còn anh, Sở Đông Quân, tra tấn- hành hung, giam giữ người trái phép, bắt cóc trẻ em dưới 16 tuổi, giết người không thành. Mức án phải chịu là 22 năm tù.
Cả hai đều không thuê luật sư bào chữa cũng như không nhận sự giúp đỡ của luật sư từ phía toà án.
Tố Thanh Thanh không còn hận nữa, tội lỗi của Sở Đông Quân và Hạ Tuyết, tất cả đã có pháp luật rồi.
Tin tức về việc công ty của Sở Đông Quân ngừng hoạt động đã trôi qua được hơn một tuần. Truyền thông nói mẹ anh vì thất vọng với người con trai độc nhất, cộng thêm việc công ty không có người đứng ra điều hành phải đóng cửa nên đã rời khỏi thành phố mà về sống tại một vùng quê.
Người đời nói không sai, một khi những người có chỗ đứng trong xã hội rơi xuống bờ vực thì ngay lúc đó, mọi tin tức đều sẽ được thêu dệt lên như diều gặp gió, chỉ cần thu hút người xem thì đúng hay sai đều không quan trọng.
Tố Thanh Thanh biết, mẹ của Sở Đông Quân sẽ không vì những chuyện anh gây ra mà thất vọng. Có lẽ bà muốn chuyển đến một nơi nào đó thật bình yên để đợi người con trai yêu quý nhất của mình trở về.
Khi Sở Đông Quân còn ở trại tạm giam, anh đã thông qua luật sư cá nhân, chuyển lời tới cô: Anh không đòi quyền nuôi con, cũng không ép con sẽ tiếp tục theo họ của anh. Anh không muốn các con nhớ tới người ba phạm tội này. Chỉ mong cô nhận số tiền trợ cấp của anh, nuôi dạy các con thật tốt. Anh mong các con sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, an nhiên.
Sở Đông Quân, anh yên tâm, dù anh không dặn dò Tố Thanh Thanh cô cũng sẽ nuôi dạy các con thật tốt!
Nhìn những cuốn sổ hộ chiếu đang được đặt ngay ngắn trên bàn, Tố Thanh Thanh khẽ cười:
“Muộn rồi….sao còn chưa ngủ?” Cố Nguỵ mơ màng ôm cô từ phía sau.
“Em thu dọn một vài món đồ.” Cô quay ra nhìn người đàn ông hai mắt đang nhíu lại vì buồn ngủ rồi cười hỏi: “Em làm anh thức hả?”
“Không.” Cố Nguỵ nũng nịu hệt như một đứa trẻ, hắn lắc đầu: “Thếu em, ngủ không ngon!”
Tố Thanh Thanh khẽ cười, đối với Cố Nguỵ thì ngày hôm nay quả thật đã rất mệt rồi. Không những phải xử lý các thủ tục pháp lý, bàn giao lại mọi công việc ở đây cho trường phòng Tân - người mà hắn tín nhiệm, thay hắn điều hành công ty. Cố Nguỵ còn một mình đi đăng ký hộ chiếu, giấy tờ định cư bên Mỹ. Khi hắn trở về nhà đã là 12 giờ đêm, mới chợp mắt chưa đầy nửa tiếng đã bị cô vô tình đánh thức.
Kể ra thì gần đây Tố Thanh Thanh mới biết Tân Hữu là bạn của hắn, chẳng trách ngày hôm đó…. Nghĩ thôi cũng thấy bản thân dường như đã bị lừa…
“Vậy ngủ thôi, em phải ôm người chồng tương lai của mình ngủ chứ!”
Khoé môi Cố Nguỵ cong lên, hai mắt nhắm nghiền, dụi dụi vào người cô.
Tiết trời vào đông giờ đây ấm áp đến lạ. Ánh đèn phòng vàng nhạt dường như cũng bị sự ấm áp này mà trở lên đẹp lung linh.
Hạnh phúc, cho dù đến sớm hay muộn, thì vào thời điểm thích hợp sẽ tự gõ cửa mà tìm tới chúng ta. Mặc cho thế giới có biết bao triệu người, nếu đã là một nửa của nhau thì có đi mấy vòng trái đất đi chăng nữa cũng sẽ có ngày tương ngộ.
———-
8 giờ sáng, Tố Thanh Thanh đã cùng Cố Nguỵ và các con có mặt tại sân bay.
“Giữ gìn sức khỏe nhé!” Cẩn Mai ôm Tố Thanh Thanh nghẹn ngào nói.
“Cậu cũng thế!”
Cẩn Mai gật đầu, “Yên tâm, sắp tới còn sang đó dự đám cưới của hai người chứ!”
Cố Nguỵ cười tươi rói, vui vẻ tiếp lời “Nhất định rồi!”
Cẩn Mai cười cười, cô cúi xuống xoa đầu hai nhóc thiên thần, “Sang đó không được quên dì đâu nhé! Các con phải nghe lời mẹ Thanh và người này!” Cẩn Mai chỉ tay về phía Cố Nguỵ, cô chưa biết giờ tụi nhỏ gọi hắn là gì, nhưng cô chắc chắn, sớm muộn cả hai sẽ gọi Cố Nguỵ là ‘ba’.
Bo và Zi gật đầu, đồng thanh lên tiếng: “Không quên dì Mai xinh đẹp đâu ạ.”
Trước lời lém lỉnh của tụi nhóc, Cẩn Mai không khỏi bật cười.
Zi ôm lấy Cẩn Mai: “Chúng con sẽ thật ngoan, dì Mai…hay qua chơi nhé!”
Bo: “Mua thật nhiều, nhiều quà nữa.”
“Dì sẽ sang suốt, mua thật nhiều quà, nhiều như này này!” Cẩn Mai dang hai tay ra minh hoạ, thoạt rồi nhìn sang Tố Thanh Thanh, “Gặp Lâm Giai Kì bên đó thì nhớ đánh cậu ta một cái giúp tớ.”
Tố Thanh Thanh mỉm cười gật đầu. Giai Kì sang Mỹ đã được một thời gian dài rồi. Qua đó cũng tốt, không những sẽ quên đi người chồng tệ bạc kia, cuộc sống tốt hơn chắc chắn sẽ chờ cô ấy ở phía trước. Lần sang Mỹ này, điều đầu tiên Tố Thanh Thanh nghĩ đến cũng chính là việc hẹn gặp Giai Kì. Cô muốn biết giờ cô ấy sống như thế nào, có tốt không? Ăn uống có điều độ không?…
Mấy hôm trước cô đã báo với cô ấy rằng, sắp tới cô và các con sẽ cùng Cố Nguỵ sang Mỹ nhưng không nói thời điểm cụ thể vì sợ cô nàng sẽ bỏ bê công việc mà chạy tới sân bay đón cô. Giai Kì nghe được tên Cố Nguỵ thì rất vui, cô ấy hạnh phúc cho cô. Giai Kì trước giờ vẫn luôn tin, người có thể làm cô hạnh phúc, trên đời này chỉ có duy nhất một người tên Cố Nguỵ.
“Không những đánh một, tớ sẽ đánh mười luôn!” Tố Thanh Thanh vui vẻ đáp.
—————
Máy bay cất cánh, hoà mình vào những tầng mây xinh đẹp.
Tố Thanh Thanh dựa vào vai Cố Nguỵ, hạnh phúc nhìn hắn. Cố Nguỵ khẽ cười, hắn hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: “Gương mặt này trước giờ chỉ để mình em nhìn, bây giờ em chợp mắt một lúc đi, phải ngoan như hai nhóc thiên thần nhà chúng ta kia kìa!” Cố Nguỵ nhìn về phía ghế đối diện toa dành cho khách VIP, hai nhóc con lúc này đang tựa vào nhau ngủ rất ngon.
Tố Thanh Thanh nhìn hai con, im lặng một lúc thì lên tiếng hỏi: “Anh vẫn không muốn em nói cho Zi biết sao?”
Cố Nguỵ vẫn nhìn về phía hai con, nhẹ nhàng lên tiếng: “Không cần đâu, chúng đều là con của anh, nói ra cũng không thay đổi được gì.” Cố Nguỵ thu lại tầm mắt, trêu chọc mà nhéo má cô “Đúng không nhỉ?”
Nghe hắn nói vậy, mắt cô rưng rưng, Cố Nguỵ, anh biết không, anh thật sự là một người rất tuyệt vời!
Bên ngoài, những tầng mây nhiều màu sắc thi nhau lướt nhanh qua. Chiếc máy bay nhẹ nhàng hướng thẳng tới New York, một trong những thành phố xinh đẹp của nước Mỹ.
——————————
Hai tháng sau.
Lễ cưới của Tố Thanh Thanh và Cố Nguỵ diễn ra tại một nhà thờ linh thiêng, dưới sự chúc phúc của Chúa và mọi người.
Khúc Amazing Grace thanh khiết cùng với chuông giáo đường vang lên, hoa tươi trải đầy trên thảm đỏ. Bo và Zi cầm hai lẵng hoa hồng đi trước. Biểu cảm của hai đứa nhỏ thật nghiêm túc, động tác tung hoa rất đều, đáng yêu vô cùng.
Phía sau là phù dâu Cẩn Mai và Lâm Giai Kì, đi cùng với họ là phù rể Kỳ Diêm và David (bạn trai quen tại Mỹ của Lâm Giai Kì).
Trước mặt bao người, Cố Nguỵ cứ khăng khăng ôm lấy người phụ nữ của mình. Trên thảm, hắn bước từng bước trầm ổn. Tà váy cưới dài của Tố Thanh Thanh trải trên nền đỏ, trên mặt cũng hiện lên vẻ thẹn thùng, hạnh phúc…
Bài thánh ca linh thiêng chậm rãi đưa suy nghĩ của cô quay trở lại quá khứ. Từng chuyện đã xảy ra lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Hốc mắt không kìm được liền đỏ hoen lên, cô chôn khuôn mặt của mình vào lồng ngực Cố Nguỵ, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Mỗi nhịp tim đều nói cho cô biết rằng, hắn yêu cô đến cỡ nào.
Phía trên cung thánh, vị giám mục mặc áo lễ, trên gương mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười chúc phúc cho đôi tân hôn. Ca đoàn vẫn đang xướng lên những khúc thánh ca tựa như tiếng hát sứ thần quanh quẩn trong mỗi một góc của giáo đường.
"Cố Nguỵ, trước mặt Thiên Chúa chí thánh, con có nguyện kết nghĩa vợ chồng với Tố Thanh Thanh, nguyện thi hành theo giới răn của Chúa, khi hạnh phúc hay khi khổ đau, khi giàu có hay khi nghèo khổ, khi khỏe mạnh hay khi ốm đau, con đều tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, cho đến khi rời khỏi trần gian? Con có đồng ý không?”
Giám mục lên tiếng, trước sự chứng kiến của mọi người, hỏi.
Nét hạnh phúc tràn trên khuôn mặt Cố Nguỵ, hắn không chút do dự: “Con đồng ý.”
Tố Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Nguỵ, trong lòng bỗng nhiên cũng thấy ngọt ngào.
"Tố Thanh Thanh, trước mặt Thiên Chúa chí thánh, con có nguyện kết nghĩa vợ chồng với Cố Nguỵ, nguyện thi hành theo giới răn của Chúa, khi hạnh phúc hay khi khổ đau, khi giàu có hay khi nghèo khổ, khi khỏe mạnh hay khi ốm đau, con đều tôn trọng anh ấy, quan tâm anh ấy, cho đến khi rời khỏi trần gian? Con có đồng ý không?”
Tố Thanh Thanh chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của Cố Nguỵ cơ hồ có chút run, trong lòng không khỏi ấm áp. Hắn là đang sợ cô bỏ trốn sao?
Không người đàn ông trước mặt đợi lâu, khoé môi cô khẽ cong lên, nhìn về phía Cố Nguỵ rồi gật đầu nói, “Con đồng ý”.
“Nếu vậy, hai con có thể trao nhẫn cho nhau.” Vị giám mục chân thành nói.
Trước sự chứng giám của Chúa, Cố Nguỵ và Tố Thanh Thanh trao cho nhau chiếc nhẫn tượng trưng cho mối dây liên kết vợ chồng. Ngay khi trao nhẫn, vẻ thâm tình tràn khỏi đáy mắt Cố Nguỵ, hắn nắm thật chặt lấy bàn tay cô.
Trong mắt vị giám mục cũng chan chứa vẻ vui mừng cùng ý chúc phúc, cuối cùng trịnh trọng nói: “Nhân danh Chúa cha, Chúa con và Chúa Thánh thần, ta tuyên bố các con chính thức thành vợ chồng. Sự gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không thể phân ly. Chúa ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế, A-men!"
Mọi người vỗ tay ầm ầm…
“Nên hôn cô dâu thôi!” Hai giọng nói ngọt ngào cùng lúc vang lên trong giáo đường, khiến mọi người đều bật cười.
Là Zi và Bo!
Tất cả khách mời đều bị lời nói của hai đứa trẻ này làm cho cười khúc khích. Ngôi giáo đường uy linh nhưng nay lại có vẻ náo nhiệt, vui vẻ hơn nhiều bởi hai nhóc thiên thần đáng yêu.
Cố Nguỵ cũng cười, rồi vội vàng hôn lên môi cô, thật lâu…thật lâu…
Ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình! Và Tố Thanh Thanh cũng vậy, gặp được Cố Nguỵ là điều may mắn nhất của cuộc đời cô. Có hắn xuất hiện, mọi chuyện hết thảy đều trở nên hoàn mỹ.
Ánh mặt trời sáng chói, hương hoa thoang thoảng đưa theo làn gió, như cùng chúc phúc cho đôi tình nhân này.
Câu chuyện tình yêu lãng mạn của hai người họ sẽ mãi tiếp tục, ngay cả sau này, sau này nữa….cả đời!