Trong phòng, ánh đèn ngủ màu vàng lờ mờ sáng. Cô nhóc thu mình lại, cả người cuộn thành hình tròn trên góc đầu giường, chăn chùm kín đầu. Những kí ức kinh hoàng theo tiếng sấm vừa rồi phút chốc hiện ra. Cảnh bị bắt cóc, cảnh cố gắng chạy thoát, cảnh mẹ vì bảo vệ cô mà bị kẻ xấu đánh….tất cả như những thước phim tua chậm, lần chạy qua trong kí ức.
Bo nằm bên cạnh cũng bị tiếng sấm lớn đó doạ cho tỉnh giấc. Cậu nhóc đưa tay lên dụi mắt, phát hiện chị Zi đang khóc, Bo cũng sụt sịt theo: “Zi ơi…chị đừng khóc, Bo sẽ ngoan mà…sẽ không chạy linh tinh để kẻ xấu bắt nữa…”
“Chị không sao!” Zi ngó đầu ra khỏi chăn, giọng nói vốn trong trẻo vì vừa khóc mà trở nên khàn khàn “Sao lại thức rồi? Em mau ngủ đi!”
Nhóc con mím môi, quay người nhìn xung quanh trong phòng, phát hiện ngoài chị Zi ra thì không còn ai nữa mới nhỏ giọng nói: “Zi ơi…hay chị em mình chốn ra ngoài đi tìm mẹ Thanh…Bo sợ lắm, Bo không muốn ở đây với ba đâu.”
“Ngoan đi.” Zi xoa đầu Bo, lại hình ảnh hung dữ của ba trong nhà kho ngày hôm đó khiến cô bé sợ hãi.
Nhớ lại thì khi bị đám người bắt cóc nhốt vào một căn phòng tối, bên trong toàn những đống cát nhỏ, gạch gỗ thì xếp lung tung trên sàn, sự sợ hãi bao phủ khiến Zi lúc này chỉ biết nức nở nhưng khóc chưa đầy nửa tiếng, cô bé đã dần bình tĩnh hơn. Phát hiện bên ngoài rất yên tĩnh, Zi liền nhớ tới những gì đã học được ở trên lớp khi gặp phải tình huống nguy hiểm bất ngờ. Cô nhớ như in những lời thầy chủ nhiệm nói rằng khi bị kẻ xấu bắt cóc thì tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, mắt phải quan sát kĩ nơi mình bị nhốt, nếu có chỗ thoát ra được thì nhất định không được chần trừ, cần phải thật cẩn thận thực hiện và tuyệt đối không được phát ra tiếng động, sau khi thoát được thì chạy đến nơi đông người, tìm người lớn giúp đỡ…… Nhớ những lời này, Zi bắt đầu quan sát kĩ, cô bé phát hiện ngay trên cửa sổ có một cái lỗ lớn. Nhớ lại lúc xem Tom and Jerry, mỗi lần Jerry chạy trốn khỏi mèo Tom đều chạy lên đó, cái đó gọi là gì nhỉ…a cửa thông gió! Nhưng cái cửa đó so với chiều cao của Zi quả thật rất chênh lệch. Cô bé bắt đầu nhìn quanh phòng, thấy có nhiều viên gạch nhỏ liền xếp chúng lên nhau, kê thành một khối cao rồi chèo lên. Quả nhiên là thành công! Dù không biết đường gió này sẽ giẫn đi đâu nhưng Zi vẫn tiếp tục bò về phía trước, sự sợ hãi lúc đầu đã biết mất hoàn toàn, cô bé phát hiện ra lúc này bản thân như đang chơi trò chơi mạo hiểm thì nhoẻn miệng cười. Bò được một lúc, cô bé nghe thấy tiếng của ba qua bức tường, Zi mừng lắm, nghĩ ba lần theo kẻ xấu mà đến cứu mình. Ngay khi Zi định đập tay vào tường gọi lớn ‘ba ơi’ thì tiếng quát tháo của ba vọng ra, sau đó là tiếng la hét thê thảm của người phụ nữ cầu xin ba tha mạng. Zi mím chặt môi, không dám bò tiếp nữa. Một lúc lâu sau, trong khi đang gật gù vì cơn buồn ngủ thì Zi lại nghe thấy tiếng ba cùng với nhiều người khác, Zi còn nghe thấy tiếng của người đã mắng Zi khi nhốt Zi nữa, họ cười rất ghê, hình như là rất vui nhưng còn người phụ nữ kia, Zi chỉ nghe thấy tiếng khóc, tiếng van xin ba đừng tay…. Càng nghe càng không hiểu, ba tại sao lại hành hạ cô ấy? Có phải ba cũng sẽ làm như vậy với Zi không? Lúc này cô bé nhận ra, ba cũng là kẻ xấu, Zi sợ đến mức cả người run lên, mặt mũi sớm trắng bệnh. Khi những âm thanh không còn vọng ra nữa, Zi lại tiếp tục bò, Zi cứ bò mãi, càng bò bụng càng kêu lên ‘ùng ục’, đầu gói và tay cũng bắt đầu cảm thấy rát. Chẳng biết đã bò được bao lâu, cuối cùng Zi cũng đến được nơi có ánh sáng hắt lên. Zi nhìm xuống, phát hiện nó cao như căn phòng kia vậy, nếu mà nhảy xuống, chân cô sẽ gãy mất! Zi bắt đầu sợ, sợ sẽ không xuống được đây, sợ sẽ không ai tìm được mình, sợ ba sẽ đánh mình như cô kia, sợ ba giao mình cho kẻ xấu bán đi……cành nghĩ, hốc mắt cô bé càng đỏ lên, thiếp đi lúc nào không hay. Rất lâu sau đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Zi thấy có người kéo cô xuống, đập vào mắt cô là một ông chú mặt sẹo, Zi sợ hãi vùng vẫy, cúi xuống cắn mạnh vào tay của ông chú đó. Chạy mãi, chạy mãi, đến khi bị chú mặt sẹo đó túm cổ tóm lại, hai tay bị chói chặt, còn bị túm xách lên cao nữa….
Zi hít sâu, cố gắng không nhớ tới chuyện đáng sợ đó nữa, tay xoa đầu Bo mà run bần bật, “Chị…chị sẽ nghĩ cách….”
Chưa nói xong, đèn phòng bất ngờ được bật lên. Vừa thấy người ở cửa, cả hai liền vội nhảy xuống giường,
Tố Thanh Thanh ôm chặt hai con, giọng nghẹn ngào, liên tục xin lỗi: “Mẹ xin lỗi…mẹ đến muộn….mẹ khiến hai con sợ phải không.”
Zi nức nở, lời nói có chút chất vấn: “Mẹ đi đâu? Tại sao bây giờ mới về….vừa rồi có tiếng sấm…con sợ lắm!”
Tố Thanh Thanh lau nước mắt cho con, đáy lòng dấy lên một hồi đau đớn: “Zi của mẹ ngoan, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây…nghe mẹ, nín đi có được không?”
Bo thấy chị Zi khóc, mẹ khóc cũng mếu máo theo: “Đi nhanh nhanh…thật nhanh được không ạ? Con sợ ba lắm…”
Lời nói của con khiến cả người Tố Thanh Thanh thoáng lạnh, “Bo? Con bình tĩnh, nín đi…” cô vỗ nhẹ vào lưng con chấn an: “Bảo bối nói mẹ nghe, tại sao con sợ ba?”
Chỉ thấy nhóc con mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra cửa.
“Có mẹ ở đây thôi, không có ai cả.”Tố Thanh Thanh nghẹn ngào.
“Ba…ba xấu lắm…lúc bị kẻ xấu bắt đi…ba chỉ cứu con mà không cứu chị Zi. Ba nói nếu Bo hư, kẻ xấu sẽ bán chị Zi đi. Bo sợ lắm, Bo chỉ biết khóc thôi.” Bo Nhóc Bo ôm lấy mẹ, mếu máo: “Có phải Bo không ngoan, Bo không nghe lời ba…nên chị Zi mới bị ốm phải nằm viện?”
“Không đâu con, Bo ngoan lắm.” Cô khẽ cười, nhéo chiếc má phúng phính của con.
Sở Đông Quân, anh là thằng khốn! Cô nhất định sẽ khiến anh mục xương trong tù.
Chẳng trách lúc dì Giang đưa Bo đến bệnh viện, nhóc con có biểu hiện khác thường. Khi ấy cô không nhận ra, giờ nghĩ lại mới thấy Bo lúc đó đã rất sợ anh, mãi đến khi anh gọi, nhóc con mới đi đến chỗ anh.
Tố Thanh Thanh tự hỏi, rốt cuộc anh ta có còn là con người nữa không?
Lúc này Zi cũng lên tiếng kể lại những gì đã xảy ra khi bị bắt cóc, những chuyện mà bé nghe được từ Sở Đông Quân.
Tố Thanh Thanh không khỏi chua sót. Có trách thì trách chính bản thân mình đã khiến hai con phải chịu khổ, khiến hai con phải chịu nhiều ấm ức.
“Đi thôi, chúng ra rời khỏi đây nào!” Cô đứng dậy, tay dắt hai con, khoé môi khẽ cong lên nụ cười ấm áp.