Sở Đông Quân hết sức hết kinh ngạc, cơ hồ như vẫn chưa hiểu rõ bản thân đang nghe gì.
Cổ gọng Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên cứng ngắt, cô nhìn chằm chằm Sở Đông Quân, gằn lên từng chữ:
“Tôi hỏi: Anh diễn có mệt không? Suốt 7 năm qua có mệt không?”
“Thanh à, em đang nói gì vậy? Có phải gần đây căng thẳng nên sức khỏe không tốt không….” Sở Đông trở nên khẩn trương, anh giữ nhẹ vai cô, dịu dàng nói.
Tố Thanh Thanh tiện đà vung tay Sở Đông Quân ra thoạt rồi đứng bật dậy:
“Tinh thần tôi hiện rất tốt!” Tố Thanh Thanh khẽ cười, “Anh diễn quá tròn vai, hại tôi suốt 7 năm qua đến bây giờ mới nhìn thấu bộ mặt của anh!”
Sở Đông Quân không ngồi yên được nữa, anh đứng dậy, đáy mắt hằn lên những tia máu đỏ. Có phải ý muốn nói anh là đang làm bộ làm kịch, yêu thương giả dối?
“Em ở cạnh thằng chó đó, bị nó đầu độc tâm trí rồi đúng không? Rốt cuộc nó đã nói gì với em? Em tin thằng khốn đó hơn là người chồng chung sống với em gần chục năm qua sao?”
Phải? Cô điên rồi! Cô điên vì đã tin tưởng anh, vì yêu anh, vì tin tất cả những lời anh nói, tin những gì mà anh đã làm.
Sắc mặt Sở Đông Quân trở nên rất khó coi.
Tố Thanh Thanh cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa, con người anh….thật sự khiến cô kinh tởm!
“Phải, anh nói đúng, tôi bị đầu độc rồi! 7 năm qua bị anh đầu độc rồi!” Khoé môi cô cong lên, tiếng cười thoát ra trở nên lạnh lẽo: “SỞ ĐÔNG QUÂN, ANH NÓI ĐI, CHÍNH ANH LÀ NGƯỜI BẮT CÓC ZI ĐÚNG KHÔNG? LÀ ANH THUÊ NGƯỜI BẮT CÓC CON CỦA TÔI……ĐÚNG KHÔNG?”
Sở Đông Quân không khỏi giật mình, khuân mặt tuấn tú nhất thời trở nên trắng bệch. Đối diện với con mắt đầy phẫn nộ của người phụ nữ trước mặt, hô hấp sớm trở nên khó khăn, lời nói ra cũng trở nên lộn xộn.
“Gì?….Bắt cóc Zi? Anh làm sao có thể, nó là con của anh…”
Sở Đông Quân còn chưa nói hết đã bị tiếng cười của Tố Thanh Thanh làm cho cắt ngang:
“NÓ ĐÂU PHẢI CON CỦA ANH!” Lời lẽ lạnh lẽo tới mức khiến ngay cả chính Tố Thanh Thanh cũng không thể tin rằng nó được nói ra từ miệng của mình. Từng đó năm, chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện Zi không phải con anh…vậy mà ngay lúc này đây, lần đầu tiên cô đứng trước mặt anh khẳng định điều đó, “Chính vì không phải là máu mủ của anh nên anh nhẫn tâm bắt cóc nó rồi tự mình dựng lên vở kịch ‘cảm động trời đất’, không tiếc sinh mạng quý giá của bản thân mà cứu nó…tất cả chỉ để diễn cho tôi xem thôi đúng không?”
Cả người Sở Đông Quân như bị hoá đá. Ước chừng mất nửa ngày mới kịp phản ứng. Khi hoàn hồn, Sở Đông Quân bất ngờ nắm lấy tay Tố Thanh Thanh, gắt gao lên tiếng: “Tố Thanh Thanh, em tỉnh táo lại được không? Những gì em nói ra thật hoang đường.”
“Tôi đang rất tỉnh táo….Tỉnh táo tới mức sắp bị anh bức đến phát điên rồi…” hai hốc mắt không hiểu sao lúc này lại trở lêm đau nhức, Tố Thanh Thanh lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Sở Đông Quân: “Anh có thể nói thật mà Sở Đông Quân, nếu anh nói thật…tôi nhất định sẽ không hận anh….”
“Thanh Thanh em tin anh đi, ngoại trừ sai lầm lớn nhất là phản bội em để qua lại với cô ta, anh chưa bao giờ làm điều gì để cảm thấy có lỗi với em.“
“NÓI DỐI!”
“Thanh Thanh, rốt cuộc em đã nghe được gì, có phải là thằng chó Cố Nguỵ kia không? Mẹ nó, rốt cuộc phải làm gì nó mới thôi không quấn lấy em?”
Bên ngoài mưa như lớn hơn, những tia chớp chợt loé lên rồi lại vụt tắt, phản chiếu qua tấm cửa kính dày sát đất, ảm đạm đến đáng sợ.
Tố Thanh Thanh không đáp lại lời chất vấn của Sở Đông Quân, mơ hồ nói:
“Anh ghét cay ghét đắng đứa con riêng của tôi, lúc nào cũng phải tỏ ra yêu thương đứa con ghẻ đó khiến anh ngấy đến tận cổ….Anh ngoại tình cũng là lỗi tại tôi, là báo ứng tôi phải chịu khi giữ đứa con của một người đàn ông khác…Anh hận tôi như vậy tại sao lại muốn lấy tôi? Tại sao ngoài miệng thì tỏ ra chấp nhận còn bên trong thì bài xích đến tột cùng?”
Sở Đông Quân như không tin vào tai mình, tâm tư bị đem ra bóc mẽ khiến anh không giữ được bình tĩnh, anh bước đến gần cô, hai tay đưa ra bóp chặt bả vai đang run lên của cô, miệng gằn lên từng chữ:
“EM NÓI LÁO! LÀ EM CẢM THẤY SUNG SƯỚNG KHI NGỦ VỚI NÓ NÊN GIỜ PHÁT ĐIÊN ĐÚNG KHÔNG? TỐ THANH THANH, RỐT CUỘC NÓ ĐÃ MÊ HOẶC EM KIỂU GÌ, NÓ KHIẾN EM THOẢ MÃN ĐẾN MỨC NÀO MÀ KHIẾN EM TRỞ LÊN NHƯ THẾ NÀY?”
Những lời anh thốt ra khiến cả người Tố Thanh Thanh lạnh ngắt, nước mắt cũng vì những lời lẽ kia mà rơi xuống. Không phải vì bị anh sỉ nhục, cũng không phải vì tổn thương mà rơi lệ. Chẳng qua cô phát hiện, việc bản thân đứng trước mặt anh như thế này, muốn anh thành thật nói ra tất cả là một chuyện quá hoang đường. Giống như cầu vồng vốn không thể xuất hiện vào ban đêm… và anh không xứng!
Tố Thanh Thanh bật cười trong làn nước mắt: “Anh nói gì vậy, tôi và anh chia tay lâu rồi mà? Tôi ngủ với ai, tôi ăn với ai, tôi đi với ai đó là quyền của tôi, anh là cái thá gì mà có quyền đưa ra phán xét! À phải rồi, để tôi nói cho anh biết một bí mật nhé…” Nói đến đây, Tố Thanh Thanh tỏ ra ngập ngừng, quan sát sắc mặt của Sở Đông Quân, cô có thể biết anh ta sắp phát nổ vì tức giận rồi: “Anh có nhớ vào cái ngày bà mẹ yêu quý của anh làm bỏng tay con tôi không, vào cái đêm mà tôi và anh cãi nhau ý, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi đã bỏ ra ngoài….”
Sở Đông Quân tức đến mức tay đã nổi gân xanh, anh không cho phép người con gái này dùng giọng điệu giễu cợt đó để nói chuyện với anh…tuyệt đối không cho phép!
“Em nói vậy là có ý gì, chuyện qua lâu như vậy rồi, tại sao lại nhắc vào lúc này?”
Tố Thanh Thanh cười: “Cũng như anh thôi…” mặc cho Sở Đông Quân dùng lực khiến tay bản thân đau tới mức mất cảm giác, Tố Thanh Thanh nhướn người, áp sát vào tai anh, gằn lên từng chữ:
“ÔNG ĂN CHẢ….BÀ ĂN NEM!”