Bức Màn Hôn Nhân

Chương 3: Đó không phải anh ấy!




Sở Đông Quân nói 8 giờ sẽ về, nhưng 11 giờ hơn rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu.

Sau khi hai đọc truyện xong cho hai con, Tố Thanh Thanh cũng trở về phòng làm nốt việc còn dở ở công ty.

Điện thoạt bất ngờ vang lên, ngời gọi là Cẩn Mai.

“Thanh Thanh...có chuyện mày cần được biết.” Cẩn Mai giọng điệu gấp gáp nói.

Tố Thanh Thanh không hiểu sao bản thân cảm thấy rất bất an, bèn vội hỏi: “Chuyện gì vậy...nghe giọng mày nghiêm trọng thế.”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc, ngoài tiếng thở dài của Cẩn Mai, cô không còn nghe thêm bất kì điều gì nữa.

Tố Thanh Thanh còn tưởng vừa rồi sóng kém, vừa định lên tiếng hỏi lại thì Cẩn Mai khẽ nói:

“Thôi...để mai tao sẽ nói thẳng với mày...”.

Tố Thanh Thanh hơi ngây người, chưa hiểu chyện gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

Ngay sau đó, âm báo tin nhắn bất ngờ vang lên, kèm theo còn có cả hình ảnh.

Tay cần điện thoại của Tố Thanh Thanh run lên, chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô có cảm giác tay mình dường như không còn sức để cầm điện thoại được nữa, nó như một hòn đá...nặng nề đè nén nơi lồng ngực đang đập…

Trên màn hình điện thoại… là hình ảnh Sở Đông Quân đang ôm và sánh vai cùng một cô gái... anh cười, cô ấy cười…hai người thật xứng đôi, không gian siêu thị kia làm hai người giống như một đôi vợ chồng son, nhỉ?

Sở Đông Quân cười rất tươi, cô gái ấy cũng thật xinh đẹp…. Hai người họ đang khoác tay nhau. Tay phải anh ôm người cô, tay trái thì đẩy chiếc xe trở hàng trong siêu thị đông đúc người. Hai người tuy không quá nổi bật trong đám đông… Nhưng đối với tôi, họ như những mảnh thủy tinh nhọn đâm vào mắt, khiến mắt cô nhòe đi...

Tố Thanh Thanh cười, nhưng hai hàng nước mắt không ngường rơi. Cảm giác nghẹt thở nơi lồng ngực không cách nào kiềm chế khiến hít thở trở nên vô cùng khó khăn…

Nội tâm Tố Thanh Thanh sụp đổ.

Người chồng cô hết mực tin tưởng, người mà cô yêu… đến cuối cùng lại lừa dối cô.

Tố Thanh Thanh đau đớn lắc đầu, phủ nhận tất cả….

Đó không phải là anh ấy!

________Hôm sau________

“Tiểu Thanh... tao biết mày sẽ sốc...nhưng đây là sự thật.” Cẩn Mai nhẹ nhàng nói.

“Không phải ....không phải là chồng tao đâu...”

Tố Thanh Thanh trầm mặc nói, kiềm nén hai hàng nước mắt, cố gắng không để chúng rơi xuống.

Cô tin anh, tin anh sẽ không ở sau lưng cô làm chuyện bậy bạ, tin rằng cô vẫn là người phụ nữ mà anh yêu nhất.

“Đây là những gì mà người của tao điều tra được...mày xem đi.” Cẩn Mai dẩy một tờ giấy về phía cô.

Bên trong là hàng loạt các con số phức tạp, nhưng Tố Thanh Thanh nhìn rất rõ 500 triệu tiền tháng trước anh nói là để cho bạn vay giờ đây đã biến thành căn hộ chung cư.

“Mày định tính toán như thế nào?”

“….Tao không biết....nên làm gì nữa.” Tố Thanh Thanh bất lực nhìn những gì được bày ra trước mắt….

Cô phải làm gì đây? Nên làm gì mới đúng đây? Chứng cứ phải đầy đủ như thế nào nữa thì cô mới chấp nhận sự thật rằng anh đã phảm bội cô?

“Chuyện này đừng nói cho cái Kì biết.....nó vừa mới ly hôn...” Tố Thanh Thanh im lặng một hồi rồi nghẹn ngào lên tiếng, cô chớp nhẹ mắt ngăn cho những giọt lệ sớm đang chực trào khỏi rơi xuống

Cẩn Mai không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

“ừ...cảm ơn mày....tao về trước đây...”

“Tao chỉ mong mày đừng làm gì dại dột...dù gì mày còn Bé Zi và Bo nữa...Hãy suy nghĩ kĩ. ” Cẩn Mai lo lắng dặn dò. “Trước mắt là như vậy, nếu có thêm thông tin, tao sẽ báo ngay cho mày.”

Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu, thoạt rồi tạm biệt ra về.

Bầu trời về tối dạo này có sương lạnh... Lạnh đến mức lòng cô buốt và đau tê tái...Trên con đường tấp nập xe cô, Tố Thanh Thanh chỉ cảm thấy bản thân thật đáng thương...

Lúc về đến nhà, hình ảnh Sở Đông Quân và các con đang chơi đùa vui vẻ rơi vào tầm nhìn của cô. Thấy vậy, Tố Thanh Thanh liền vứt bỏ mọi nghĩ ngợi trong đầu, coi như không có chuyện gì mà vào bếp làm bữa tối.

Trên bàn cơm tối.

“Anh này… sắp tới em được nghỉ 1 tuần. Mình đưa con về nhà ngoại chơi đi.” Cô chăm chú nhìn anh, cố gắng giữ cho bản thân ở trong trạng thái bình tĩnh nhất.

“Tuần sau...e là không được. Tuần tới phải kí hợp đồng với nhà đầu tư lớn, anh không thể vắng mặt.”

“Ba ơi...con muốn đi về nhà bà ngoại lắm...ba đi cùng bọn con đi.” Zi nũng nịu, hai mắt nhìn anh đầy mong chờ.

“Zi ngoan..ba bận mà...để dịp khác ba dẫn cả nhà đi bù nha.”

“Anh không đi...vậy em đưa con đi được không.” Sở Đông Quân nói vậy, cô cũng đủ hiểu rồi.

Anh nhìn cô một lúc, dường như có chút không vui.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đáp lại một câu:

“Tùy em..”

Tố Thanh Thanh chỉ cười trừ, cổ họng nghẹn đến mức không ăn nổi cơm.

Thái độ của anh như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Lúc ăn xong, Sở Đông Quân đi tắm với Bo. Cô ngồi trên sofa gọt táo cho Zi ăn. Điện thoại của Sở Đông Quân lúc này bỗng reo, Zi nhanh chóng chạy ra nghe.

“A lo ạ?” Zi nhanh nhảu lên tiếng.

“Chào con....Ba đâu, bảo ba Quân nghe máy, cô có việc gấp.”

“Ba cháu đang tắm ạ.” Zi đáp

Ngay giây sau, điện thoại liền tất. Zi khó hiểu đưa máy về phía tôi, ngây ngô nói: “Mẹ, hình như con lỡ tắt máy rồi.”

Zi vừa nói xong, điện thoạt vang bỗng lên âm báo tin nhắn. Tố Thanh Thanh cầm lấy điện thoại, thoạt rồi cười với con.

“Zi...con ăn táo đi.”

Nhìn dòng chữ đang hiện trên di động của Sở Đông Quân, Tố Thanh Thnah sững người đến mức suýt làm rơi điện thoại:

"Em không biết mình nên giữ hay bỏ đứa bé..." gửi từ ‘520’.

Đứa bé? Đứa bé nào?

Tố Thanh Thanh vội quay mặt đi, nước mắt đột nhiên tuôn trào. Cô cắn mu bàn tay ngăn lại cơn sóng đang cuộc trào nơi lồng ngực, cố gắng không để cô công chúa nhỏ phát hiện ra. Cô nhanh tay lau sạch nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi thuận tay đặt chiếc di động vào chỗ cũ.

Một lúc sau, Sở Đông Quân từ phòng tắm đi ra, Zi thấy vậy liền chạy lại ôm anh, nhanh nhẹn nói

“Ba ơi..có cô nào gọi cho ba ấy.”

Trên khuôn mặt ôn thu, rất nhanh hiện lên tia hoảng hốt. Sở Đông Quân cầm điện thoại, sau đó đi ra ngoài ban công.

Anh nói chuyện điện thoại rất lâu, phải mãi cho đến khi Tố Thanh Thanh đang nằm trong chăn ấm thì anh mới vào.

Sở Đông Quân mở ngăn kéo lấy chìa khóa xe, thoạt rồi khoác áo lên.

“Đêm khuya vậy anh còn đi đâu.” Thấy anh định ra ngoài, Tố Thanh Thanh bèn hỏi.

“Anh có việc gấp....anh sẽ về ngay.” Anh nói.

“Anh có thể không đi được không?” Cô năn nỉ nhìn anh, thoạt rồi giữ chặt lấy tay anh như thể chỉ cần cô buông ra, anh sẽ như bồ công anh mà bị gió cuốn đi mất.

Sở Đông Quân đi tới chỗ cô, hôn vào trán đầy cưng chiều.

“Anh sẽ về ngay....đợi anh.”

Tiếng động cơ xe nhỏ dần rồi hòa vào không gian im ắng.

Những hàm ý của cô anh không nhận ra sao?

Tố Thanh Thanh đau đơn….rốt cuộc cô nên làm gì để níu giữ anh lại đây?



Tối đó trời mưa rất to, cứ một lúc lại loé lên ánh sáng rạch trời, cũng chính hôm đấy lần đầu tiên Sở Đông Quân không về nhà.....

Có trời mới biết ngay lúc này Tố Thanh Thanh sợ hãi tới mức nào. Một mình cô với những suy nghĩ ngổn ngang không đáp án,với sự tủi thân không biết nên kể với ai.... cô tự hỏi lúc này anh đang ở đâu, đang làm gì, đã ở với ai?... liệu anh có đang nhớ tới gia đình bé nhỏ này không?