Bức Màn Hôn Nhân

Chương 27: Oan gia ngõ hẹp






Đó là chuyện của rất lâu về trước, còn bây giờ, giữa cô và Cố Nguỵ đã không thể như xưa được nữa…

Gặp lại hắn trong tình cảnh này, Tố Thanh Thanh thật sự không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa. Cuộc sống hôn nhân của cô thì đổ vỡ….còn hắn, hắn đã có hôn thê rồi!

Vậy nên chuyện cần khép lại, cũng nên khép lại…

————

Đến tối, khi Tố Thanh Thanh đang nằm đọc truyện cho hai con thì Zi bỗng ôm lấy cô, đôi bàn tay bé nhỏ khẽ xoa lên phần bụng có chút nhô ra của cô, giọng non nớt khẽ hỏi.

“Mẹ ơi, Zi có thêm em sao?”

Tố Thanh Thanh bất ngờ nhìn con, sau đó khoé môi cong lên, dịu dàng cười nói:

“Đúng rồi, vậy sau này chị Zi phải thay mẹ trông hai em nhé!”

“Bo…bo cũng muốn trông em…” Tố Thanh Thanh tưởng Bo đã ngủ, không ngờ thằng bé vừa ngáp vừa ấp úng cất lời.

Tố Thanh Thanh cưng chiều nhìn hai con, sau đó ôm hai nhóc tì vào lòng.

Hoá ra, hạnh phúc đối với cô, đôi khi chỉ cần đơn giản như vậy là đủ rồi. Các con chính là động lực to lớn nhất mà cô có… Tố Thanh Thanh tự nhủ, bản thân phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như vậy cô mới có thể bảo vệ các con, bảo vệ chính bản thân mình.

————-

Thời gian thấm thoát trôi quá, hạ qua thu tới, chẳng mấy chốc cái thai trong bụng Tố Thanh Thanh cũng được 4 tháng.

Hôm nay là ngày Tố Thanh Thanh đi khám thai định kỳ, sau khi Cố Nguỵ thu xếp công việc ở công ty xong xuôi, hắn liền trở cô đến bệnh viện.

Đang trong lúc ngồi chờ tới lượt thăm khám thì điện thoại của Cố Nguỵ reo lên liên tục.

Tố Thanh Thanh thấy hắn không có ý định nghe điện thoại liền nói:

“Tôi có thể vào một mình.”

“Anh vào cùng em.” Cố Nguỵ cười cười nhìn cô, để điện thoại ở chế độ máy bay, cơ hồ không để tâm.

“Không phải anh đang có việc gấp sao…chút nữa khám xong tôi sẽ gọi.” Tố Thanh Thanh không muốn hắn lại vì cô mà bỏ lỡ công việc của mình liền nói. Bởi do là thư kí nên cô biết lịch trình tuần này của hắn rất bận…

Cố Nguỵ im lặng hồi lâu, Tố Thanh Thanh vẫn nhìn hắn bằng cặp mắt cương quyết, thấy vậy hắn khẽ thở dài, sau đó đứng lên, đi về phía cô y tá đang đứng cách đó không xa dặn dò gì đó.

Dáng vẻ này của hắn khiến lòng cô ấm đến lạ!

Hắn bảo đã nhờ y tá để mắt đến cô, khi khám xong hắn sẽ đến đón cô ngay, dặn cô phải ở yên một chỗ, thoạt xoa nhẹ đầu cô sau đó rời đi.

Tố Thanh Thanh bất đắc dĩ cười, hắn coi cô hệt như một đứa trẻ!

Cảnh tượng âu yếm này khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

“Ai là Tố Thanh Thanh?”

“Tôi..” Nghe thấy y tá gọi tên, Tố Thanh Thanh nhanh chóng dơ tay lên sau đó đứng dậy đi vào trong.

Bác sĩ đặt đầu dò của máy siêu âm lên bụng cô, hình ảnh bé nhỏ dần hiện lên theo mỗi lần di chuyển của máy.

“Em bé rất khoẻ mạnh nha!” Nữ bác sĩ cười tươi nói

Khoé môi cô khẽ cong, hai mắt đã sớm rưng rưng…

“Trong giai đoạn này cả cơ thể mẹ và thai nhi đều yếu ớt. Vậy nên đi đứng chị nên cẩn thận hơn. Tránh đi giày cao, bê vác, leo trèo hay đi cầu thang nhiều….” Vừa nói cô ấy vừa kê cho cô mấy liều thuốc bổ.

“Và hơn hết chị không nên nóng giận, hạn chế các cảm xúc tiêu cực để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Nếu mẹ vui vẻ, bé sinh ra nhất định sẽ luôn tươi cười, còn nếu mẹ hay buồn, bé cũng sẽ cảm nhận được và buồn theo mẹ…. Vậy nên chị nhớ để ý nha.”

“Vâng tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn bác sĩ.” Tố Thanh Thanh cười đáp. Sau đó cúi chào rồi ra ngoài.

Đi chưa được ba bước chân, Tố Thanh Thanh liền gặp phải người đáng lẽ không nên gặp.

Vạn lần Tố Thanh Thanh cũng không ngờ rằng trái đất lại nhỏ bé đến như vậy. Nhỏ đến mức khiến cô hoài nghi liệu kiếp trước có phải bản thân đã mắc nợ họ?

Sáu mắt nhìn nhau, không khí ở hành lang lúc ấy vô cùng ngột ngạt.

Trước mặt Tố Thanh Thanh, không ai khác chính là Hạ Tuyết và Sở Đông Quân. Cô ta ôm lấy tay anh, còn anh ôm lấy eo cô ấy. Vừa thấy cô, Sở Đông Quân vô cùng ngạc nhiên, cánh tay đang ôm lấy eo Hạ Tuyết liền thu lại. Sắc mặt Hạ Tuyết vì hành động này của anh mà tỏ rõ sự không vui.

Dù không mấy vui vẻ nhưng Tố Thanh Thanh vẫn khẽ cúi đầu chào hai người họ….ít ra cô cũng nên lịch sự một chút.

Cô không muốn nán lại lâu hơn, liền nhanh chóng rời khỏi, nhưng ngay khi Tố Thanh Thanh vừa định đi qua hai người họ thì Hạ Tuyết bất ngờ nắm lấy tay cô:

“Chị Thanh!” Hạ Tuyết gọi tên cô bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào, như thể quan hệ giữa chúng hai người rất tốt, dịu dàng hỏi thăm: “Lâu lắm không gặp….chị định cứ thế mà đi sao?”

Miệng thì cười tươi rói, nhưng ánh mắt của Hạ Tuyết lại không giấu nổi sát khí mà nhìn chằm chằm vào cơ thể Tố Thanh Thanh, rà soát một lượt từ trên xuống, rồi lại từ dưới lên, sau cùng, tầm mắt cô ta dừng lại ở ngay bụng cô, lực tay của cô ta bắt đầu mạnh dần.

Thái độ của cô ta khiến đáy lòng Tố Thanh Thanh không khỏi dấy lên một hồi bất an. Cô vô thức đưa tay về phía trước như đang ngầm bảo vệ nhiên thần nhỏ. Rõ ràng cô đang mặc đồ rộng như vậy…cô ta nhất định không thể biết được….

“Quan hệ giữa tôi và cô Hạ đây thân đến mức gặp là ngồi hàn huyên sao?” Tố Thanh Thanh bình tĩnh nói, sau đó liền gỡ tay cô ta ra.

Thấy không khí giữa cô và Hạ Tuyết trở nên căng thẳng, Sở Đông Quân im lặng từ đầu đến giờ mới chịu lên tiếng.

“Em sống tối chứ?” Anh hỏi.

“Vẫn tốt.” Cô đáp

Sở Đông Quân có chút hụt hẫng, anh ‘à’ một tiếng, ánh mắt nhìn Tố Thanh Thanh có chút kì lạ. Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì Hạ Tuyết bên cạnh kéo tay anh.

“Chồng à…đến lượt khám của em rồi…” cô ta nũng nịu nói.

Chứng khiến cảnh tượng này, Tố Thanh Thanh không khỏi cười lạnh, nhìn điệu bộ của cô ta mà cảm thấy vô cùng chán ghét.

“Thỉnh thoảng…anh có thể đến thăm con được không?” Anh ngập ngừng hỏi.

Tố Thanh Thanh gật đầu sau đó liền rời đi.

Vừa ra đến cửa bệnh viện Tố Thanh Thanh đã thấy Cố Nguỵ đang vội vàng bước xuống xe. Thấy cô hắn liền đi nhanh tới.

“Sao không ở trong đó đợi anh?”

“Trong đó ngột ngạt lắm.” Tố Thanh Thanh đáp.

Hắn cười cười sau đó hỏi dồn: “Bác sĩ bảo sao? Sức khỏe em tốt không? Có hạn chế gì không? Ăn uống như thế nào?”

“Cố Nguỵ…tôi đã là mẹ của hai đứa con rồi. Mấy chuyện nhỏ nhặt này mà lại không biết sao.” Tố Thanh Thanh khẽ cười, bất lực nói.

Câu trả lời của cô khiến mặt hắn đen lại. Thái độ tỏ rõ sự không vui.

Đáng vẻ này của hắn khiến tâm trạng Tố Thanh Thanh vô cùng thoải mái, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Anh đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đi!”

“Đừng lảng tránh câu hỏi của anh chứ….đi ăn thôi ” hắn nắm lấy tay cô, trên môi là nụ cười ấm áp.