Không gian trong xe đột nhiên trở nên thật tĩnh lặng….
Cố Nguỵ nhìn Tố Thanh Thanh rất lâu, vẻ mặt rất phức tạp.
Hắn không nói gì mà ngồi lại về vị trí của mình.
Bên ngoài gió rít theo từng cơn, cảm tưởng như ông trời sẽ trút xuống một cơn mưa lớn bất cứ lúc nào….chiếc xe vẫn lẳng lặng đỗ tại ven đường quốc lộ…..
Phải đến rất lâu, khi Tố Thanh Thanh tưởng hắn sẽ vẫn im lặng thì đột nhiên Cố Nguỵ hỏi cô.
“Em tính như thế nào?”
Tố Thanh Thanh cười khổ, còn như thế nào nữa đây, đứa trẻ đến thật không đúng lúc….
Người ta thường nói con cái là của trời ban, là thiên thần được gửi đến cho những cặp vợ chồng hạnh phúc…. Vậy cô đang hạnh phúc ư?
Nếu là trước đây, khi nhận được tin này, cô hẳn là sẽ rất vui mà gọi ngay cho Sở Đông Quân….nhưng giờ thì sao? Anh đang ở cạnh người phụ nữ khác…. Còn cô, cô thật sự chẳng biết phải làm như thế nào cả!
“Nó là con tôi…tôi sẽ không để chúng chịu khổ, bản thân sẽ bảo vệ chúng thật tốt…” đôi mắt đượm buồn khẽ cong lên, cô cười, nhưng trong lòng lại thấy thật chua chát.
“Sở Đông Quân có biết không?”
“Anh ta không có quyền biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, chỉ cần một mình tôi…một mình tôi biết là đủ.” Giọng Tố Thanh Thanh lạnh đi, đáy mắt là sự rũ bỏ cương quyết…
Phải! Anh không nên biết…thật sự không cần biết!
“Em không một mình, em có anh!”
Như một lời khẳng định, từng câu từng chữ hắn nói ra vô cùng dứt khoát.
Nhất thời Tố Thanh Thanh chỉ biết im lặng. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả…..
——————
Cả hai sau đó đều rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói thêm lời nào nữa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Cố Nguỵ cuối cùng cũng cho xe khởi động lại.
Cẩn Mai từ trong nhà, nghe thấy tiếng động cơ xe thì vội chạy ra. Trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
“Tố Thanh Thanh….rốt cuộc mày đã đi đâu…sao về muộn như thế này…” Cẩn Mai nắm lấy hai tay của Tố Thanh Thanh, giọng nói run lên.
“Có chút chuyện đột xuất…không có gì đâu.” Tố Thanh Thanh cười, cố gắng trấn an Cẩn Mai.
Do quá lo cho Tố Thanh Thanh nên Cẩn Mai lúc này mới quay sang nhìn người đang đứng cạnh cô.
Cẩn Mai kẽ gật đầu xem như lời chào hỏi, thoạt rồi đưa Tố Thanh Thanh vào nhà, còn hắn thì cũng lái xe rời đi…
Nhìn hai thiên thần nhỏ đang ngủ ngon trong phòng, lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô lại gần, thơm má hai con sau đó đi ra ngoài.
“Mày kể đầu đuôi xem hôm nay có chuyện gì cho tao nghe đi!” Cẩn Mai ngồi ở ghế ngoài phòng khách, thấy Tố Thanh Thanh đi ra liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Tố Thanh Thanh thật sự không thể giấu nổi cô ấy.
Bởi lẽ cả hai chơi với nhau từ thời đại học đến nay cũng được 9 năm rồi. Có thể nói cô ấy còn hiểu Tố Thanh Thanh hơn Tố Thanh Thanh hiểu chính bản thân mình. Thân đến mức chỉ cần nhìn sắc mặt thôi cũng đủ hiểu là có tâm sự.
Tố Thanh Thanh ngồi xuống ở ghế đối diện Cẩn Mai.
“Tao không uống!” thấy Tố Thanh Thanh cầm ấm trà lên, Cẩn Mai vội xua tay.
Tố Thanh Thanh cười khổ, đặt ấm trà xuống:
“Hạ Tuyết…hình như cô ta xảy thai rồi.” Cô cười khổ, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Cẩn Mai đứng bật dậy, như thể nghe được chuyện kinh thiên động địa: “Cô ta có thai…có thai với cái tên Sở Đông Quân đó?”
“Ừ!” Tố Thanh Thanh đáp.
“Rồi sao nữa.”
“Cô ta hẹn tao nói chuyện, hỏi tao bao giờ thì ly hôn, tao nói cô ta hãy hỏi chuyện đó với Sở Đông Quân. Lúc tao rời khỏi thì bị cô ta kéo lại… tao chỉ muốn gỡ tay cô ta ra…thật không ngờ…” giọng cô nghẹn hẳn đi, trong lòng không hiểu vì điều gì mà dấy lên một hồi chua xót.
Cẩn Mai ngồi xuống ngay cạnh Tố Thanh Thanh, ánh mắt phẫn lộ.
“Thanh Thanh, mày nghe cho rõ đây, cô ta đang cố tình! Chẳng có ai lại líu tay vợ của người mình đang cặp kè đến mức ngã sảy thai được….nhất định là cô ta đang dở trò hãm hại mày!”
Tố Thanh Thanh hiểu chứ, vẻ mặt lúc cô ta ngã xuống đến giờ khiến cô vẫn không thể quên được.
Đây chẳng phải là mấy phân cảnh hay có trên phim truyền hình hay sao? Chỉ là Tố Thanh Thanh không nghĩ sẽ xảy ra với chính mình….
Đến cả Cẩn Mai còn nhìn thấu….vậy tại sao Sở Đông Quân lại không nhận ra?
Hy sinh một sinh mạng để dành lấy những thứ mình muốn liệu có đáng không đây? Huống hồ lại chính là cốt nhục của mình…
Liệu ai ở trong hoàn cảnh như Hạ Tuyết cũng làm điều tương tự sao?
Tố Thanh Thanh nhìn Cẩn Mai, cô ấy luôn như vậy, luôn quan tâm và bảo vệ cô. Tố Thanh Thanh ôm lấy Cẩn Mai, mắt đã rưng rưng.
“Cẩn Mai, cảm ơn mày!”
Tố Thanh Thanh rất muốn nói cho cô ấy biết chuyện bản thân đang mang thai…nhưng Tố Thanh Thanh không thể….cô không muốn cô ấy lo lắng hơn nữa….
Tố Thanh Thanh khóc, Cẩn Mai cũng ôm Tố Thanh Thanh khóc theo….
———
Hơn 7h sáng, sau khi đưa hai thiên thần đến trường, Tố Thanh Thanh liền trở về nhà để chuẩn bị đi làm.
Lúc đang sắp xếp lại tài liệu thì chuông cửa bỗng kêu. Thấy vậy, Tố Thanh Thanh nhanh chóng ra ngoài mở cửa.
Thì ra là anh. Tố Thanh Thanh để anh vào nhà, rồi rót nước cho anh..
“Thanh Thanh…” Sở Đông Quân cân nhắc lên tiếng.
“Anh đến vì chuyện của Hạ Tuyết sao?’' Tố Thanh Thanh ngồi đối diện anh cười lạnh hỏi.
“Thanh Thanh, cô ấy sau này sẽ khó có thể mang thai!”
Cả người Tố Thanh Thanh lạnh cả đi. Tin này thật sự là quá động trời….
Sở Đông Quân cúi mặt, tay vò vò mái tóc rối của mình….
“Em xin lỗi!” Tố Thanh Thanh nói rất nhẹ. Nếu như cô không đồng ý cùng cô ta nói chuyện thì mọi chuyện có phải sẽ khác đi hay không?
“Thanh Thanh… anh không biết bây giờ mình nên làm gì….” Sở Đông Quân chợt hỏi cô.
“…..vậy kết thúc mọi chuyện đi….” Tố Thanh Thanh nhìn anh nói.
Anh không đáp lời, một lúc sau anh chỉ nhìn Tố Thanh Thanh chăm chú…
“Vậy, chúng ta ly hôn đi.” Sở Đông Quân nói rất nhẹ, vậy mà Tố Thanh Thanh nghe lại thấy nhức tai, đáng lẽ Tố Thanh Thanh nên thoải mái mới đúng….nhưng bây giờ sao cô cảm thấy lòng quặn lại thế này…liệu vì yêu hay vì còn luyến tiếc đây?
“Được!” Tố Thanh Thanh cười nói.
Mọi lần, khi Tố Thanh Thanh nói ly hôn, anh vẫn nhất định không đồng ý…vậy hôm nay thì sao?
Cuối cùng vẫn là vì cô ta mà anh chính miệng nói ly hôn với cô….. Cô có nên nhận mình là người phụ nữ thất bại hay không?
“Anh muốn gặp các con.”
“Tụi nhỏ đến trường rồi…” Tố Thanh Thanh đáp.
Sở Đông Quân cười ngượng ngạo nhìn cô.
“Ừ….giờ này tụi nhỏ đang học.”
Tố Thanh Thanh nhìn anh, bàn tay bất giác đặt nhẹ nên bụng…
“Đông Quân…liệu đã bao giờ anh muốn kết thúc mối quan hệ với cô ta mà trở về với mẹ con em không ?”
“Anh….”
Sở Đông Quân ấp úng nhìn cô, thấy vậy, Tố Thanh Thanh cũng chỉ biết cười trừ…..
Vậy là cuối cùng thì hôn nhân của cô đã kết thúc!
Trước khi ra về Sở Đông Quân có nói…
“Đợi Bo 18 tuổi anh sẽ đón Bo về, còn giờ hai con là của em, anh sẽ chu cấp mọi phí sinh hoạt của tụi nhỏ.”
Tố Thanh Thanh gật đầu, bóng anh khuất dần sau cánh cửa….
Tố Thanh Thanh nhớ rất lâu trước đây, khi mang thai Bo Tố Thanh Thanh thường có thói quen đọc tiểu thuyết. Lúc đó cô có hỏi anh:
“Sau này…nếu anh và em ly hôn, anh có cướp hai con của em đi không?”
Sở Đông Quân gõ nhẹ vào chán cô, đầy cưng chiều mà trách móc:
“Em nói tinh tinh gì đó? Đại tiểu thư, em đọc ít mấy thể loại này lại.”
Tố Thanh Thanh nghiêm túc đến lạ nhìn anh: “Trả lời em mau, anh có cướp các con không?”
Anh ôm Tố Thanh Thanh vào lòng…
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu…nếu có thì các con vẫn mãi là của em…” anh nói.
“Anh hứa đi!”
“Hứa! Nhưng với một điều kiện..” Sở Đông Quân ngập ngừng.
“Điều kiện gì?” Tố Thanh Thanh nhíu mày nhìn anh.
“Khi Bo 18 tuổi sẽ về ở với anh!”
Câu nói ấy đã rất lâu rồi….vậy mà đến giờ anh vẫn nhớ. Tố Thanh Thanh nên vui hay nên buồn đây?
Cuộc hôn nhân này của cô, đến tột cùng cũng không thể giữ được nữa…..