Bức Màn Hôn Nhân

Chương 16: Chuyện không lường trước




Sắp đến giờ nghỉ trưa, khi Tố Thanh Thanh vẫn còn đang trong giờ làm việc thì một người con gái lạ mặt tìm gặp, cô ta hẹn cô đi uống nước.

Nhìn người con gái trước mặt, Tố Thanh Thanh không khỏi lấy làm khó hiểu.

“Cô là Tố Thanh Thanh?’' Cô ta hỏi, sắc mặt tỏ ra vô cùng chán ghét mà nhìn cô.

Tố Thanh Thanh cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

“Tôi không phải người rảnh rỗi nên không muốn tốn thời gian với cô.” Cô ta vừa nói, vừa đan hai bàn tay vào nhau. Ngón tay thon dài không biết vô tình hay cố ý mà xoay nhẹ chiếc nhẫn kim cương đang đeo ở ngón giáp út, “Tôi là vợ chưa cưới của Cố Nguỵ. Hẹn cô ra đây chính là để cảnh báo cô, tốt nhất đừng có lởn vởn cạnh anh ấy, kiểu người như cô, tôi đã gặp nhiều rồi.” Khoé môi cô ta nhếch lên, ánh mắt không giấu nổi coi thường.

Tố Thanh Thanh chỉ thấy thật buồn cười, tự thấy, người không rảnh ngồi đây nghe cô ta nói nhảm là cô mới phải.

Vợ chưa cưới ư? Liên quan gì đến cô chứ!

Tố Thanh Thanh cười lạnh, không nhanh không chậm đáp: “Theo cô, thế nào mới không gọi là lởn vởn? Tôi không biết cô đã hiểm lầm gì nhưng tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả.” Nói tới đây cô dừng lại một chút, thoạt rồi bổ sung thêm: “…Nếu có, cũng chỉ là mối quan hệ thư ký với cấp trên mà thôi.”

“Thư ký? Nghe thật lực cười! Đi lên đi xuống xe riêng của Tổng Giám Đốc mà nói là không có gì?” Người con gái tức giận lên tiếng, “Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi, loại người nham hiểm vì tiền mà có thể lột sạch đồ bất cứ lúc nào như cô thì có gì mà không dám làm.”

Tố Thanh Thanh cười lạnh, đây chẳng phải là mấy lời thoại cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình hay sao. Đáng tiếc hiện tại cô lại không phải vai nữ chính mà là một ác nữ đang bị chính thất dằn mặt.

Nghe nhũng lời sỉ nhục ấy, Tố Thanh Thanh cũng chẳng buồn đôi co thêm. Bởi lẽ đối với cô ta, cho dù bây giờ cô có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là nguỵ biện, là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

“Nếu cô đã nói vậy, thì chắc là vậy rồi.” Tố Thanh Thanh cười nhạt, thoạt rồi giễu cợt nhìn cô ta: “Nếu sợ mất như vậy thì tôi khuyên cô, tốt nhất hãy quản lí chồng chưa cưới của mình cho tốt. Nói gì thì nói, tôi cũng không có hứng với đồ của người khác đâu.”

Không lường trước được người phụ nữ trước mặt sẽ nói ra những lời này, sắc mặt cô ta liền tối sầm lại, tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Hai ly caffe cô ta gọi trước đó cũng vì thế mà sánh lên.

Đúng lúc này điện thoại trong túi sách cô ta rung lên, cô ta liếc qua điện thoại rồi ‘hừ’ nhẹ một tiếng.

“Cô…. Cứ đợi đó!” Cô ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Tố Thanh Thanh, rồi hung hăng đá ghế đứng lên, sau đó không chút lưỡng lự mà quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của người con gái, Tố Thanh Thanh còn tưởng cô ta sẽ quậy tới cùng, sẽ không chút kiêng dè mà làm ầm ĩ. Nào ngờ cô ta chỉ tức giận bỏ đi, lại còn không thanh toán tiền uống caffe.

Nghĩ lại thì, cô ta đâu mất gì. Còn cô, không những mất thời gian, đến cả đồ mình không đụng tới vẫn phải thanh toán!

Trở về công ty, giờ này mọi người cũng đều đã đi ăn trưa hết. Tố Thanh Thanh cứ vậy mà quay về vị trí, tiếp tục làm tiếp công việc dở dang. Bởi ngay lúc này đây, Tố Thanh Thanh nào còn tâm trạng mà ăn trưa nữa…cảm giác khó chịu và mệt mỏi đã khiến bụng cô đầy cả rồi.

“Sao lại làm việc vào giờ này? Em ăn cơm chưa?” Cố Nguỵ chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước bàn làm việc của Tố Thanh Thanh, hắn gõ tay xuống mặt bàn hỏi.

Cô không đáp, tiếp tục làm việc.

“Tôi có mua cho em một phần cơm, đợi chút tôi vào lấy cho em.”

Cố Nguỵ vừa định quay người rời đi, lúc này Tố Thanh Thanh mới ngẩng lên nhìn hắn.

“Không cần đâu.” Cô khẽ cười lên tiếng, “Cảm ơn tổng giám đốc Cố, nhưng sau này phiền anh đừng làm những việc như thế, tôi thấy không thoải mái.”

Cố Nguỵ nghe cô nói vậy, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Sao? Tôi ở gần khiến em không thoải mái?”

“Vô cùng không thoải mái!” Tố Thanh Thanh không nóng không lạnh đáp.

“Rốt cuộc Lâm Nhu đã nói gì với em?”

Hoá ra người con gái đó tên Lâm Nhu, cô không nói gì, chỉ ngạc nhiên ‘à’ một tiếng.

“Cô ta chọc tức em? Tiểu Thanh, em yên tâm, sẽ không có lần sau đâu…” Nói đến đây, khoé môi Cố Nguỵ chợt cong lên: “Hay em đang ghen?”

Tố Thanh Thanh nghe Cố Nguỵ nói vậy thì khẽ cau mày. Ghen? Vì lý do gì?

Điệu bộ trêu đùa của hắn bây giờ…thật sự chẳng thích chút nào!

“Tôi không muốn tự chuốc thêm phiền phức vào mình!” Tố Thanh Thanh đứng lên, căn bản là không muốn tiếp tục câu chuyện với hắn.

Thấy cô có ý định rời đi, Cố Nguỵ liền kéo tay cô lại.

“Tình cảm của tôi khiến em thấy phiền như vậy à?”

Tố Thanh Thanh nhìn hắn, thoạt rồi gật đầu, dõng dạc nói: “Phải! Vậy nên, mong anh sau này hãy coi như tôi và anh không quen biết đi.”

Dứt lời, Tố Thanh Thanh liền gỡ tay Cố Nguỵ ra, sau đó rời đi.

Có những thứ đã mất, những chuyện đã qua, hiển nhiên mãi mãi không thể trở lại như cũ….và chuyện giữa cô và Cố Nguỵ cũng chính là như vậy….

Lúc tan làm, Sở Đông Quân có gọi điện nói tối nay sẽ sang ăn cơm với các con, Tố Thanh Thanh không nói nhiều, chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi tắt máy.

Dù sao anh cũng là ba của tụi nhỏ và cô cũng không thể ngăn tụi nhỏ gặp ba của mình được.

—————

Trên đường về nhà Tố Thanh Thanh lại bất ngờ gặp một người không nên gặp.

“Chị có thể đi uống nước với tôi một chút được không?” Hạ Tuyết từ đâu đi ra đứng trước mặt cô, nét mặt tưới cười nói.

“Tôi còn phải về nhà, xin lỗi cô.” Tố Thanh Thanh thẳng thừng từ chối, tự hỏi rốt cuộc hôm nay là ngày gì không biết...

“Tôi có việc muốn nói, làm ơn chỉ mười phút thôi.” Hạ Tuyết kéo tay cô lại giọng điệu van nài: “…Không thì 5 phút.”

Thấy cô ta gáp gáp như vậy, dù không muốn nhưng Tố Thanh Thanh vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Ngay sau đó Hạ Tuyết liền kéo cô vào một quán nước bên đường.

“Cô muốn nói gì, thì nói đi.’' Cô ngồi xuống ghế đối diện với cô ta, không chút vòng vo mà vào thẳng vấn đề.

“Chị bao giờ mới chịu ly hôn với anh Quân?” Hạ Tuyết đột nhiên hỏi, sau đó đặt tay xuống bụng, khoé môi cong lên: “Chị biết không, tôi có thể chờ được hai người ly hôn…nhưng con của chúng tôi e là không chờ được, bác sĩ bảo là con trai!”

Thì ra đây mới là lý do cô ta muốn nói chuyện với cô.

Nghe người đàn bà mang tiếng kẻ thứ ba chính miệng nói với mình rằng cô ta có con với chồng mình quả nhiên là không có từ ngữ nào miêu tả được cảm xúc của cô lúc này…

Nếu nói không kinh ngạc thì tất nhiên là cô đang nói dối…. Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi sâu, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh nhất có thể, xem như bản thân không hề để tâm tới chuyện của cô ta.

“Vậy….. tôi chúc mừng cô!” Tố Thanh Thanh cười, sau đó đứng lên: “Tôi phải về, không rảnh ngồi đây nghe cô tâm sự, còn việc ly hôn cô hãy hỏi chồng tôi.”

Tố Thanh Thanh thật sự rất muốn rời khỏi đây, bởi lẽ cô không muốn tiếp tục nhìn thấy mặt cô ta… Hơn nữa, cô thật sự không biết được bản thân có thể giữ được bình tĩnh tới khi nào nữa…

Khi Tố Thanh Thanh vừa định xoay người rời đi thì Hạ Tuyết bất ngờ kéo tay cô lại. Sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Chị ghen chứ gì, tôi biết chị không muốn anh Quân ly hôn, chị đừng làm bộ làm tịch nữa.”

Cổ tay bị cô ta giữ trở nên tê cứng, Tố Thanh Thanh khẽ cau mày:

“Cô làm cái gì thế, buông tôi ra.” Tố Thanh Thanh khó chịu, cố gỡ tay cô ta ra.

Lúc này, Hạ Tuyết bỗng mất đà.… Cô ta ngã xuống sàn, vẻ mặt đầy đau đớn, máu từ giữa hai chân liên tục chảy ra…

Tố Thanh Thanh bị cảnh tượng này doạ cho chết lặng, cả người như hoá đá nhìn vũng máu đang ngày một nhiều hơn…

“Chính chị…..chính chị đã hại con của tôi….” Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh, ngay sau đó liền hét lên....

Sự thay đổi nhanh chóng của Hạ Tuyết khiến Tố Thanh Thanh ngây cả người….cổ họng như bị ai đó bóp mạnh… không sao thốt lên lời.

Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh bắt đầu nháo nhào, xôn xao cả lên. Người gọi cấp cứu, người chỉ chỉ vào người con gái đang đứng ngây ra đó.

“Tuyết….” giọng Sở Đông Quân bất ngờ vang lên khiến Tố Thanh Thanh đang đơ người như bừng tỉnh lại.

Sở Đông Quân chẳng biết từ đâu chạy về phía Hạ Tuyết vội vàng đỡ lấy cô ta.

Tố Thanh Thanh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa thốt, Sở Đông Quân đã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Cho dù cô ấy nói gì….em cũng không nên đẩy cô ấy, cô ấy đang có thai em không biết sao?” Có trời mới biết lúc này Sở Đông Quân phải kìm giọng như thế nào.

Anh nhìn người con gái đang không ngừng chảy máu, rồi lại nhìn về phía cô.

“Quân…. Nếu như em nói đó là sự cố….thì anh có tin không?” Tố Thanh Thanh nhìn anh, có lẽ đây chính là câu hỏi mà cô mong chờ câu trả lời từ anh nhất….

Cho dù Tố Thanh Thanh có ghét, có hận Hạ Tuyết như thế nào đi nữa…thì việc ác độc đó làm sao cô có thể ra tay được chứ…. Cô cũng là mẹ mà…làm sao cô có thể hãm hại một đứa trẻ bé nhỏ, còn chưa kịp chào đời như vậy?

“Chính cô gái này hất tay cô ấy, làm cô ấy ngã, tôi nhìn thấy mà.” Một người trong đám đông chỉ vào cô, tức giận lên tiếng.

“Tôi cũng nhìn thấy…là cô ta đẩy ngã cô gái kia....”

“Đúng là ác quỷ mà!”

“………”

Tiếng xì xào liên tục nhắm vào Tố Thanh Thanh . Nghe những lời đó lòng cô càng thêm lạnh hơn…

“Thanh Thanh, bây giờ em muốn anh tin em thế nào đây?..” Sở Đông Quân bất lực nói, ngay sau đó liền bế Hạ Tuyết rời đi trước mặt cô…..

Giờ phút này, cuối cùng Tố Thanh Thanh cũng không còn cảm thấy đau đớn hay buồn bã nữa, nếu có, cũng chỉ là thấy tủi thân cho chính bản thân mà thôi. Bởi cô ngu ngốc nên mới tin người! Bị cô ta gài bẫy một cách dễ dàng, ngu ngốc tới mức nghĩ rằng Sở Đông Quân sẽ tin lời cô nói.

Tố Thanh Thanh bất lực cười tự giễu.

Bị người lạ mặt lên án và chỉ trích không đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là bị nghi ngờ bởi chính người thân thương….

Thế giới này đúng là thật đáng sợ.… Lòng dạ con người lại càng đáng sợ hơn…..

Lúc này, Tố Thanh Thanh cảm thấy đến cả thở cũng trở nên khó khăn, ngay sau đó cơn đau đầu bỗng ập tới, trời đất phút chốc tối sầm lại….