Tình cảm trước giờ vốn là chuyện nhất thời, hôn nhân là cả một chặng đường dài của trách nhiệm và tình nghĩa. Hôn nhân có lúc hạnh phúc, có lúc sóng gió… Buông tay thì dễ, nắm tay nhau vượt qua mới khó.
Nhưng đứng trước sự phảm bội, liệu con người ta có thể đủ tỉnh táo và mạnh mẽ để vượt qua không?
------
'Bốp' một tiếng chói tay vang lên khắp quán cà phê, người con gái bị tát kia mặt đỏ ửng, mắt đã rưng rưng nước.
“Lâm Giai Kì ,cô làm cái gì thế hả ?” người đàn ông bên cạnh thấy vậy liền lớn tiếng nói.
‘Bốp' một cái tát giáng thẳng vào mặt người đàn ông kia, anh ta sững người, hai mắt trừng trừng nhìn cô.
“Vân Hi, tôi mới nên hỏi anh cùng con hồ ly này đang làm cái gì, ngoại tình cũng nên kín đáo một chút, anh làm vậy mặt mũi tôi để đi đâu?” cô gái tức giận hét lên.
Người đàn ông tên Vân Hi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt có chút lúng túng.
Xung quanh bắt đầu vang lê những tiếng xì xào
“Thời buổi nào rồi mà làm ra cái trò này…”
“Thật là đê tiện, có vợ rồi mà vẫn ra ngoài ong bướm...”
“Aizaa...nhìn có đến lỗi nào đâu…bỉ ổi quá!”
“Nhiều đàn ông như vậy…sao cứ thích bâu vào người đã có gia đình?”
“Đúng là hồ ly tinh!”
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn, sự chú ý của mọi người đều dồn hết về phía cô gái bị đánh kia. Cô ta ôm mặt khóc nức nở, thoạt rồi quay người chạy ra khỏi quán.
Người đàn ông kia bừng bừng tức giận, anh ta đứng bật lên, nói:
“Mẹ nó! Tôi sẽ ly hôn với thứ đàn bà chanh chua như cô..”
“Không phải là anh ly hôn tôi, mà là tôi sẽ ly hôn anh. Giấy ly hôn tôi đã chuẩn bị sẵn, tôi không cần loại đàn ông như anh!” cô gái kia vung tay, vứt tờ đơn ly hôn vào mặt anh ta, sau đó ung dung rời đi......
Bên ngoài, đường phố tấp nập đông đúc…
“Giai Kì…..cậu ổn không?”
Người con gái có vóc người cao gầy đứng bên cạnh Lâm Giai Kì bấy giờ mới lên tiềng. Cô mặc một chiếc váy cotton thoải mái và sạch sẽ, tóc được buộc lên tùy ý nhưng vô cùng gọn gàng, vài sợi tóc rơi xuống cần cổ trắng ngần, đôi mắt ngọc có chút buồn bã rũ xuống, dù vậy cũng không che nổi được khí chất thanh cao vốn có.
“Tiểu Thanh à…. Tớ… tớ thấy mình thật thảm hại…. haha” Lâm Giai Kì đột nhiên cười to nói nhìn cô bạn thân Tố Thanh Thanh của mình.
Tố Thanh Thanh thấy vậy có chút đau lòng, nhất thời chưa biết phải an ủi Lâm Giai Kỳ thế nào, chỉ khẽ lên tiếng:
“Không sao đâu, hay là tối nay cậu sang nhà tớ đi.”
“Thôi, cậu về trước đi, còn đi đón bé Zi và Bo nữa chứ. Để tớ rủ Cẩn Mai đi nhậu, coi như là dịp ăn mừng tớ trở về cuộc sống độc thân.”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu, thoạt rồi dặn dò: “Uống ít thôi, sức khỏe mới là quan trọng.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Mặc dù Lâm Giai Kì đang cười cười nhìn cô, nhưng Tố Thanh Thanh biết, hiện tại có lẽ cô ấy đang rất buồn. Mặc dù muốn dẫn cô ấy đi cho khuây khỏa nhưng Tố Thanh Thanh lại không thể, bởi lẽ bây giờ cô còn phải đi đón hai con nữa.
“Vậy tớ về trước nhé...” Tố Thanh Thanh có chút lưỡng lự, thoạt rồi lên tiếng hỏi: “Maicậu vẫn đi làm chứ?”
“Tất nhiên, chỉ là ly hôn thôi mà....có gì to tát đâu chứ?” Lâm Giai Kì cười rồi bắt taxi đi mất.
Sau khi Lâm Giai Kì rời đi, Tố Thanh Thanh cũng lên xe buýt về nhà.
Vừa mở cửa, hai tiểu thiên thần đã lao ra ôm lấy cô, Tố Thanh Thanh khẽ cười, vòng tay ôm chặt hai con vào lòng.
“Mẹ đã về rồi...” Zi hôn má cô nói.
“Ừ...Zi ở nhà bà nội có vui hay không?” Tố Thanh Thanh cười hôn lại con.
“Dạ vui.... Mà ba về rồi đấy mẹ ơi” Zi cười đáp.
“Bo…..cũng muốn được mẹ hôn…..giống như chị Zi.”
Bo thấy mẹ ôm chị Zi liền kiễng kiễng chân, đưa hai tay lên đòi bế. Tố Thanh Thanh hạnh phúc cười cười, thoạt rồi liền bế nhóc con lên hôn thật kêu.
“Anh về rồi hả?” Tố Thanh Thanh hướng về người đàn ông đang từ trong phòng đi ra, khuôn mặt ôn nhu toát lên dáng vẻ thư sinh. Đó là chồng của cô, Sở Đông Quân, anh lớn hơn cô ba tuổi, là giám đốc của một công ty xây dựng có tiếng. Tính tình vô cùng ôn hòa phù hợp với dáng vẻ lịch sự, nho nhã của anh. Đối với người khác, anh luôn khiêm tốn, giữ lễ nghĩa, hơn nữa tướng mạo cũng không tệ, có đầy đủ khí chất phong độ của một trí thức.
Là một người tuyệt vời, là một người ba hết mực yêu thương các con.
“Muốn về sớm, tạo cho vợ bất ngờ.” Sở Đông Quân vẫn luôn là một người đàn ông chu đáo như vậy.
Anh đi tới, thoạt rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Dù cả hai đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng trước những hành động thân mật như thế này, Tố Thanh Thanh vẫn không khỏi có chút e thẹn ngại ngùng.
“Vậy anh chơi với các con, còn em đi chuẩn bị cơm tối”. Cô khẽ cười với anh, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Trên bàn ăn,
“Công việc của anh gần đây thế nào? Bình thường anh hay về trễ, vậy mà hôm nay lại nói muốn tạo cho em bất ngờ?” Tố Thanh Thanh khẽ cười lên tiếng hỏi.
“Tất cả đều ổn cả.” Sở Đông Quân gắp thức ăn vào bát cho cô, nhẹ nhàng nói, “Xong sớm nên được về sớm mà..sao nay em về muộn thế?”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu, nghĩ tới những chuyện xảy ra với cô bạn Lâm Giai Kì, cô không khỏi thở dài một tiếng.
“Chồng Giai Kỳ ngoại tình, bị em và Giai Kỳ bắt tại trận.” cô khó chịu kể lại cho anh. Thoạt rồi không nhịn được cục tức trong lòng mà khẽ than, “Đàn ông đã có vợ, sao lại cứ thích ngoại tình nhỉ?”
Chồng cô nghe vậy thì khẽ cười, đùa cợt nói:
“Nếu....anh như thế thì em định thế nào?”
Tố Thanh Thanh nghe anh nói mà đơ người lại. Trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
“Sẽ tha cho anh...nhưng chỉ một lần thôi.”
“Vợ anh rộng lượng nhỉ?” anh cười nói.
Tố Thanh Thanh giận hờn nhìn anh, ngữ điệu trách móc:
“Anh đùa chẳng vui xíu nào. Cứ thử đi ...rồi sẽ biết tay em..”.
Anh cười cười không nói gì nữa...nhưng tận đáy lòng của Tố Thanh Thanh cơ hồ dấy lên cảm giác lo lắng.
Cô và Sở Đông Quân yêu nhau và lấy nhau đã được gần 7 năm rồi, nếu như anh có ‘người khác' ở bên ngoài thì thực sự cô không biết bản thân nên làm gì.
—————
Bên ngoài, ánh trăng chiếu rọi qua rèm cửa sổ, cơ hồ tạo thành những chiếc bóng đổ dài trên mặt tường.
Đang trong cơn mơ màng, Tố Thanh Thanh bỗng nghe có tiếng thì thầm nho nhỏ… cô khẽ mở mắt ra, trong bóng tối là thân hình cao gầy của Sở Đông Quân. Anh đang đứng ngoài ban công... Hình như đang nói chuyện điện thoại.
Thấy Tố Thanh Thanh ngồi dậy, Sở Đông Quân nhanh chóng tắt máy rồi vào trong phòng.
“Làm em thức hả?” anh nằm xuống bên cạnh cô, thoạt rồi vòng tay ôm lấy cô khẽ hỏi.
“Ừm,..anh làm gì mà giờ vẫn nghe điện thoại ...khuya rồi mà.”
“Bạn lâu ngày không gặp ấy mà...Ngủ thôi.” anh hôn vào trán cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Tố Thanh Thanh thấy trong lòng cứ bồn chồn, trở mình mãi cũng không ngủ nổi.
Đúng lúc này, điện thoại anh bất ngờ rung lên, có lẽ vì đã vào giấc nên anh không nhận ra.
Không nghĩ gì nhiều, Tố Thanh Thanh liền nhoài người lên, với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên mặt tủ, màn hình hiện nên ba con số ‘520’.
Tố Thanh Thanh nhấc máy, bên kia là giọng nữ vang lên ngọt ngào:
“……Anh chưa ngủ hả...em tưởng anh ngủ rồi cơ...”
Tố Thanh Thanh nhất thời bất động, không khí xung quanh dường như ngừng lại, cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt lên lời.
“..Anh này, dạo này tự nhiên em thèm ăn hải sản, mai chúng ta đi ăn nhé....sao anh không đáp thế...ha ha, anh lại ngủ quên trong lúc chúng ta nói chuyện rồi! Vậy anh ngủ ngon nhé..moaz” Người con gái khẽ cười lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nghe vậy, cảm thấy thế giới phút chốc bỗng tối kịt lại, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tâm trạng như lạc vào một màn sương mù mỏng manh.....
Liệu cô có nên hỏi trực tiếp anh? Hay phải xem như không có chuyện gì?
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy lòng mình trĩu nặng lại, cô tự trấn an bản thân rằng; Có phải cô vừa gặp ác mộng không? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ! Phải, là cô mơ phải ác mộng rồi! Có lẽ chuyện của Giai Kì đã khiến cô sinh ra ảo giác…
Sở Đông Quân là người như thế nào, không ai rõ hơn anh ngoài cô, anh tuyệt đối sẽ không phản bội cô, tuyệt đối sẽ không bị mê hoặc bởi những nhười khác.
Đem suy nghĩ mơ hồ đó, Tố Thanh Thanh cũng dần chìm vào giấc ngủ trong nỗi bất an.
****************
Sáng hôm sau khi đang ăn sáng Sở Đông Quân bỗng hỏi cô:
“Tối qua lúc anh ngủ rồi có ai gọi đến không hả em?”
“Có ...nhưng em nghe thì không thấy ai trả lời...là ai vậy anh?” Tố Thanh Thanh lắc đầu, giả bộ không biết, cô hỏi ngược lại.
Thì ra đó không phải là mơ, không phải là do cô nghĩ quá nhiều…
“À...là đồng nghiệp chắc hỏi han anh công trình thôi...tối nay anh đi dự tiệc bên đối tác, em và các con cứ ăn trước đi không cần đợi anh” Sở Đông Quân cười nói.
Nụ cười của anh khiến lòng Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên lạnh lẽo.....đồng nghiệp? Con số ‘520’ ai lại lưu số đồng nghiệp như vậy chứ?