Anh đi tới hiện trường phát sinh sự cố, thấy hiện trường là một mảnh đống hỗn độn. Tuyến sản xuất có rất nhiều cơ khí đã bị phá hỏng, bọn họ phải thay đổi một số cơ khí, còn phải thu thập tàn cuộc, đoán chừng phải mất nửa tháng mới có thể làm việc trở lại.
” Kĩ sư công trình đâu?” Lâm Lập Phong đi tới hỏi.
Một người đàn ông cao gầy đi tới, hướng Lâm Lập Phong gật đầu cung kính: ” Tôi là kĩ sư công trình, tổng tài.”
” Cho tôi biết tình huống rốt cuộc thế nào?” Ánh mắt sắc nhọn của Lâm Lập Phong nhìn hắn, làm hắn cảm thấy một lực áp bách vô hình.
” Do gần đây đẩy nhanh tốc độ sản xuất, nên mới xảy ra sự cố .” Anh ta trả lời.
Ánh mắt Lâm Lập Phong bén nhọn trực tiếp nhìn mặt hắn, ” Có thể do con người cố ý tạo ra không?”
Tên đàn ông cao gầy lắc đầu: ” Không phải.”
Lâm Lâm Phong đánh giá người trước mắt này hơi xa lạ. Trong trí nhớ của anh, lần trước tới thị sát thì công trình sư hình như không phải người này .
” Anh là kĩ sư công trình?” Mặt Lâm Lập Phong tràn đầy nghi ngờ.
” Đúng vậy. Tôi mới vào làm được một tháng, tổng tài.”
Một tháng? Trong lòng Lâm Lập Phong cảm giác người kĩ sư công trình này… cảm giác không yên lòng. Anh nhìn thật kĩ lưỡng người xưng là kĩ sư công trình rồi chuyển mắt nhìn quản lý Nghiêm: ” Trong thời gian này ta có đơn hàng nào bị thúc dục nộp không?”
” Có! Có một xí nghiệp nước ngoài, bọn họ đặt mười vạn hàng, tháng sau phải giao hàng.” Quản lý Nghiêm rất khẩn trương.
” Có thể kéo dài thời hạn không?”
” Chúng ta mới vừa gặp bọn họ thương lượng, từ chối sản xuất, bọn họ không đáp ứng. Nếu chúng ta không trao kịp hàng, bọn họ muốn bắt ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Quản lý Nghiêm vừa nói vừa lau mồ hôi.
” Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”
” Một trăm ngàn vạn.” Quản lý Nghiêm cũng cảm thấy kinh hãi. Một trăm ngàn vạn a! Bọn họ lấy đâu ra một trăm ngàn vạn bồi thường cho người ta?
” Phân xưởng ta không phải là có 3 tuyến sản xuất sao?” Giọng Lâm Lập Phong trầm ổn hỏi quản lý Nghiêm.
” Vâng. Hiện tại hỏng một tuyến sản xuất, còn có hai tuyến sản xuất vẫn đang hoạt động. Nhưng một tháng giao mười vạn hàng, hai tuyến sản xuất không thể làm đủ.” Quản lý Nghiêm khổ não.
” Ra ngoài tìm cách giúp chúng ta gia công.” Lâm Lập Phong nhắc nhở quản lý Nghiêm.
” Đó là một khoản không phí dụng không nhỏ.”
” Tận lực đẩy chi phí xuống mức thấp nhất. Anh tính toán kĩ luõng đi!” Lâm Lập Phong bỗng nhiên nhìn phía cách đó không xa có khói trắng chưa tan hết, anh đi qua đó xem.
” Tổng tài, không nên đi qua! Nguy hiểm……” Quản lý Nghiêm nhìn Lâm Lập Phong đến gần khói trắng, lập tức chạy theo ngăn cản, nhưng hắn còn chưa kịp nói, trong phòng lại lần nữa phát ra tiếng nổ ” ùng ùng” khổng lồ! Tiếng nổ vang tai nhức óc, nhà xưởng chỉ một thoáng trở thành biển lửa……
——————–oOo——————-
Ở một chỗ rất yên lặng vây quanh núi cao có một tòa kiến trúc khổng lồ đứng vững vàng trong ‘thanh sơn lục thủy’, đây là một trại an dưỡng cao nhã tôn quý. Cha của Lâm Lập Phong – Lâm Thế Hiên ở nơi này trị liệu.
20 năm trước, ông trải qua một tai nạn xe cộ trở thành liệt nửa người, qua hơn mười năm trị liệu, hiện giờ ông mới có thể ngồi trên xe lăn, nhưng hai chân không thể đi lại được.
Kể từ khi xảy ra tai nạn xe, ông ở trại an dưỡng sống ròng rã suốt 20 năm dài, ngăn cách với bên ngoài. Trái tim ông cũng từ sự kiện 20 năm trước chậm rãi rời bỏ ông. Bây giờ ông trở nên vô dục vô cầu. Chỉ hi vọng con trai Lâm Lập Phong có thể sống tốt, trái tim ông cũng không vướng bận.
Vì sự kiện 20 năm trước, con trai Lập Phong cùng người vợ Bạch Lệ Như hận ông tận xương. Cho nên 20 năm ông ở đây, họ cũng rất ít khi đến thăm. Đặc biệt là Lập Phong, số lần nó đến có thể đếm trên đầu ngón tay.
Một thân già cô đơn ngồi cạnh cửa sổ, cách tầng thủy tinh nhìn ra non xanh nước biếc xa xôi. Ánh mắt ông như dại ra. Cứ vậy nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài, vượt qua 20 năm dòng.
Có khi, ông không biết mình còn sống trên đời này làm gì? Vợ con không để ý tới, người tình và một đứa con khác đã mất tích 20 năm, biệt vô âm tín. Không biết nhiều năm như vậy mẹ con họ sống ra sao?
Bất kể là đối với người vợ Bạch Lệ Như hay với người tình Phù Y, trong lòng ông cũng tràn ngập áy náy.
” Tin tức đặc biệt, buổi sáng hôm nay viện khoa học kỹ thuật tập đoàn Lâm Lập xảy ra vụ nổ lớn……” TV trên đỉnh đầu Lâm Thế Hiên đang thông báo tin tức khẩn cấp.
Ông vừa nghe tới tập đoàn Lâm Lập lập tức ngẩng đầu mở to mắt nhìn TV, tập đoàn Lâm Lập xảy ra sự cố.
Trong lòng ông cả kinh!
” Sau khi tổng tài Lâm Lập Phong của tập đoàn Lâm Lập đến hiện trường thị sát, hiện trường lại lần nữa có vụ nổ, tổng tài Lâm Lập Phong bị thương nặng, bây giờ còn đang trong bệnh viện chữa trị, tình huống chưa rõ……”
Lâm Thế Hiên cả người phát run! Lập Phong xảy ra chuyện! Bị thương do vụ nổ hiện trường?! Trời ạ! Ông lập tức lấy điện thoại gọi cho con, nhưng ngón tay lại run rẩy đến nỗi không ấn được điện thoại.
Một … không … điện thoại trong tay trượt xuống. Ông muốn nhặt lên nhưng khoảng cách quá xa. Lúc này, ông nghe có tiếng bước chân vững vàng từ xa tiến lại.
Ông ngẩng đầu nhìn hướng đó, chỉ thấy mái tóc uốn lượn óng ánh trên không trung tung bay, một người con trai mặc âu phục màu trắng trẻ tuổi từ xa lại gần.
Khi hắn đi tới trước mặt Lâm Thế Hiên, ánh mắt Lâm Thế Hiên nhìn chằm chằm mê mẩn, đánh giá người con trai trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này. Người này rất cao to, tuấn tú, tóc vàng, mắt màu lục, trên mặt là nụ cười có như không, ông đâu quen biết người nào như thế?
Trong lúc Lâm Thế Hiên còn đang nghi ngờ, người con trai tóc vàng cúi người xuống nhặt điện thoại trên mặt đất lên, cao cao tại thượng đứng bên cạnh Lâm Thế Hiên, liếc nhìn ông: ” Muốn gọi điện cho đứa con tốt của ông—— Lâm Lập Phong?”
Cái này, Lâm Thế Hiên lại càng mê hoặc. Người con trai này chẳng lẽ biết Lập Phong?
” Cậu là ai?” Lâm Thế Hiên chất vấn.
Người con trai tóc vàng mân miệng, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt: ” Ông dĩ nhiên không biết tôi là ai? Trong lòng ông cũng chỉ có Lâm Lập Phong là con.”
” Cậu rốt cuộc muốn gì?” Lâm Thế Hiên ngưng mắt nhìn người con trai trước mặt. Thấy lâu, ông có cảm giác quen thuộc. Nhưng rõ ràng ông không nhận ra người tóc vàng trước mắt……
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chris lộ ra nụ cười khổ lãnh tuyệt. Chuyện bi thương nhất thế giới, còn gì hơn chuyện này? Đứng trước mặt cha mình, ông lại không nhận ra!
” Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn gì?” Lâm Ánh mắt Thế Hiên tàn bạo nhìn chằm chằm chất vấn.
” Tôi là ai, ông không cần biết. Bất quá, tôi cho ông biết, con trai ông Lâm Lập Phong sắp không qua được nữa rồi.” Đôi môi mỏng của Chris khẽ câu khởi, lãnh khốc cười.
” Cậu……!” Lâm Thế Hiên giận đến suýt phun ra khói.
Chris ngồi xuống cạnh Lâm Thế Hiên lạnh lẽo trầm thấp nói: ” Lần này cho dù không chết, lần sau cũng sẽ không may mắn như vậy.”
” Cậu! Cậu rốt cuộc là ai?!” Lâm Thế Hiên vỗ mạnh vào xe lăn. Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ lần này Lập Phong gặp sự ngoài ý muốn do hắn một tay tạo thành?
” Cậu nói cho tôi biết, vụ nổ này có phải do cậu gây nên không?” Lâm Thế Hiên cuồng nộ nhìn chăm chú hắn.
Chris ngửa đầu cười ngạo mạn, lộ ra tròng mắt bi thương hung hăng nhìn ông ta: ” Đúng vậy! Là tôi hại hắn! Tôi đúng là muốn hắn chết! Hắn chết là đúng!”
” Cậu! Rốt cuộc cậu là ai? Đồ ác ma này!” Lâm Thế Hiên giận đến nỗi cả người phát run.
Mặt Chris từ trên nhìn xuống, tiến tới gần mặt ông, tiếng nói trầm thấp cợt nhả: ” Tôi mà là ma quỷ, vậy ông là cái gì? Lâm Thế Hiên? Ông vứt bỏ mẹ con tôi, để chúng tôi tự sanh tự diệt mà miệng nói dối sẽ rời bọn họ để cùng đi với chúng tôi? Lời hứa của ông quả thực không đáng một đồng! Ma quỷ ư, ông mới thật sự là ma quỷ!”
Lâm Thế Hiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người! Cả người ông cứng ngắc nhìn lên người con trai tóc vàng trước mắt này, ông cái gì? Ông vứt bỏ mẹ con họ?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là Khoa Tư Đốn?! Là cậu con trai đã mất tích 20 năm—— Khoa Tư Đốn?
Sắc mặt ông như đen như đất, gắt gao nhìn gương mặt người con trai trẻ tuổi tuấn tú mà lãnh khốc trước mắt, muốn từ trên mặt hắn tìm kiếm chút bóng dáng của Khoa Tư Đốn.
” Ông còn nhớ rõ cái này không?” Chris lấy ra một khối ngọc phỉ thúy trong suốt đưa tới trước mắt ông.
Ánh mắt Lâm Thế Hiên lúc nhìn thấy ngọc phỉ thúy trước mắt hiện đầy tơ máu, thoáng chốc sợ ngây người. Miếng ngọc phỉ thúy này làm sao ông lại không nhớ rõ chứ? Đó chính là tận tay ông đưa cho Khoa Tư Đốn lúc 7 tuổi làm quà sinh nhật. Khoa Tư Đốn chính là con trai của ông và người tình Phù Y.
Một lúc lâu, ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập nước mắt, thanh âm run rẩy hỏi: ” Cậu, cậu thật sự là Khoa Tư Đốn?”
Người con trai trẻ tuổi trước mặt này chính là người con thất lạc 20 năm Khoa Tư Đốn? Ông quả thực không thể tin được!
Chris bi thương cười khổ: ” Thật xúc động, ông còn nhớ rõ người con bị vứt bỏ này.”
” Khoa Tư Đốn.” Lâm Thế Hiên tay run run kéo tay hắn. Chris vung tay đẩy bàn tay già nua của ông ta ra.
” Đừng chạm vào tôi! Từ khi ông vứt bỏ mẹ con tôi ở sân bay, ông đã không còn tư cách động đến tôi nữa!” Mặt Chris tràn đầy hận ý. Qua nhiều năm như vậy, lúc hắn và mẹ ở bên ngoài gặp phải bão tố phong ba thì ông ta ở đâu? Vì muốn hắn có thể quên quá khứ, mẹ hắn đã cố ý đổi tên từ “Khoa Tư Đốn” sửa thành ” Chris” . Từ đó trở đi, hắn không có cha. Đứa trẻ có cái tên Khoa Tư Đốn trước kia đã chết.
” Ta không có! Ta không vứt bỏ con và Phù Y! Người mà ta vứt bỏ là vợ mình và Lập Phong!” Ông tràn ngập áy náy kích động.
” Ông nói láo! Tôi không tin!” Chris tức giận gào thét, đến tình trạng này rồi mà ông ta còn muốn lừa gạt hắn?
Trong mắt Lâm Thế Hiên tràn ngập nước mắt: ” Ta không nói láo! Ngày đó ta bảo hai mẹ con ở sân bay chờ ta, ta về xử lý chuyện nhà rồi cùng hai người ra nước ngoài định cư. Nhưng trên đường đi tới sân bay, ta xảy ra tai nạn giao thông. Hôn mê nửa năm, sau đó bị liệt nửa người phải nằm trên giường. Cho đến tận bây giờ ta cũng không thể xuống đất bước đi được.”
Chris nghe ông nói vậy, cả kinh lùi về sau mấy bước. Sắc mặt tái nhợt một mảnh!
” Tôi không tin! Tôi không tin! Ông không cần nói dối nữa!” Hắn lắc đầu, không thể tin được.