Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 46: Em Ấy Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi




Liên Thành dường như không còn sức chống trả nữa, cậu sợ hãi khóc không thành tiếng, vô vọng cầu cứu nhưng mọi người có mặt ở đó dường như không ai để mắt đến. Vu Tử Ân liên tục kê sát mặt mình vào người Liên Thành, thậm chí còn muốn chạm vào môi cậu, Liên Thành cố giắng chống trả, giằng co tránh đi chỗ khác nhưng bị Vu Tử Ân dữ lại, anh ta đẩy Liên Thành xuống ghế hơi thở nóng trực phà vào người Liên Thành.

Anh ta nói: "Tiểu Mạc, anh thích em thích từ cái hồi mới gặp em ở câu lạc bộ, tại sao em lại né tránh anh chứ?" nói rồi anh ta cố hôn vào cổ Liên Thành lại bị cậu chống trả.

Liên Thành khóc lóc giọng cầu xin nói: "Vu Tử Ân dừng lại đi, em cầu xin anh đó, đừng làm thế với em"

Nhưng anh ta nào để tâm lời Liên Thành nói, anh ta để ngoài tai những lời cầu xin đó và vẫn muốn cưỡng bức Liên Thành. Khi cậu sắp không thể chống trả được nữa thì lúc này có một lực nào đó rất mạnh đã kéo Vu Tử Ân ra khỏi người cậu ném xuống đất. Cậu mở mắt ra nhìn là Lý Hiên cậu ta đến rồi.

Khi thấy Lý Hiên, Liên Thành ôm chầm lấy cậu ngã ngục trên vai hơi thở yếu ớt sợ hãi nói: "Lý Hiên anh đến rồi" (D)

Vu Tử Ân say lướt khướt đứng dậy hỏi: "Cậu là ai? Sao lại muốn giành em ấy với tôi?" (1,Lý Hiên nhờ Mộng Thanh giữ lấy Liên Thành mặt căm phẫn tức giận đấm anh ta một cái ngã xuống sàn sau đó nắm lấy cổ áo anh ta nói: "Mở to con mắt của anh ta nhìn xem tôi là ai. Thằng khốn ai cho anh cái quyền động vào em ấy, ai cho phép anh dám có ý đồ đó với em ấy. Hả!!" (7

Vu Tử Ân ợ lên một cái rồi cố giắng nhìn sau đó anh ta đáp: "Tôi nhớ ra cậu rồi, ợ... cậu là bạn của Tiểu Mạc đây mà. Không sao bạn của em ấy cũng là bạn của tôi, thêm người thêm vui nào uống với chúng tôi đi"

Lý Hiên tức giận đấm thêm cho anh ta vài cái tay vẫn nắm cổ áo nói tiếp: "Ai là bạn của anh, anh đừng đêm cái cớ là đàn anh cũ ra đây để nói chuyện với tôi rồi lấy cớ tiếp cận em ấy. Anh là cái thá gì chứ"

Vu Tư Ân ợ lên vài cái rồi nói tiếp: "Tiểu Mạc là đàn em của tôi cũng là cấp dưới của tôi nhiều đó cũng đủ để tôi thân thiết với em ấy chưa"

Lý Hiên căm phẫn nói: "Đừng gọi em ấy là Tiểu Mạc, Tiểu Mạc không phải để một tên như anh gọi. Cũng đừng tỏ vẻ thân thiết ở đây"



Vu Tử Ân cười cợt nói: "Cậu tức giận cái gì chứ, cậu cũng chỉ là bạn của Tiểu Mạc thôi lấy tư cách gì chăng vào cuộc sống của em ấy"Lý Hiên nhíu mày đáp: "Vậy để tôi nói cho anh biết tôi là ai mà lại có quyền đó. Anh nghe cho kỹ đây. Mạc Liên Thành là của tôi, em ấy thuộc quyền sở hữu của tôi"

Vu Tử Ân trong cơn say không kiềm chế bản thân mà nói ra những lời rất khó nghe, anh ta nhếch mép cười cợt nói: "Vậy cậu chơi em ấy rồi đúng không? Chắc sướng lắm nhỉ? Cơ thể ngon thế cơ mà"

Nghe những lời này Lý Hiên càng thêm tức giận cậu như phát điên đấm liên tục vào anh ta nói: "Thằng chó mày có im đi không, mày có tin tao giết mày ngay và luôn không?" (D)

Vu Tử Ân dù bị đánh nhưng ý nghĩ trong đầu của anh ta với Liên Thành vẫn còn anh ta kéo Lý Hiên lại nói nhỏ: "Nào chơi chán rồi cho tôi nhé, tôi không chê đồ bỏ đi đâu" (T

Anh ta càng nói càng khiến Lý Hiên phát điên, cậu dường như muốn giết người đến nơi rồi, nếu lúc đó cậu cầm được một thứ gì có để đánh chết người có lẽ cậu đã giết chết anh ta rồi. (D)

Lý Hiên đứng dậy giẫm lên tay anh ta đạp mạnh như đang nghiền nát một cái gì đó nghiến răng nói: "Thứ rác rưởi như anh đéo có tư cách, bàn tay thối mát này vứt đi là vừa"Lý Hiên định đấm cho anh ta máy phát nữa thì bên này cậu nghe Liên Thành đang gọi mình, cậu dừng lạ động tác đang làm đi lại phía Liên Thành lo lắng hỏi: "Thành Thành anh ở đây. Em đừng sợ?"

Liên Thành tựa đầu vào Lý Hiên nói: "Em muốn về nhà, chúng ta về thôi"

Lý Hiên liếc nhìn anh ta một cái rồi nhìn đám đồng nghiệp nhiều chuyện đang hóng chuyện gần đó rồi nhờ chị Mộng Thanh lấy giúp đồ của Liên Thành rồi bế cậu rời đi. Sắc mặt của mọi người có mặt ở đó đều rất sợ hãi khi lần đầu thấy Lý Hiến hành sử như vậy.

Ra đến xe Liên Thành đã tỉnh một chút cậu cuối mặt không nói lời nào, Lý Hiên biết cậu vẫn còn sợ nắm tay an ủi, nước mắt trên mặt Liên Thành rơi xuống tay Lý Hiên, cậu ôm Liên Thành nói: "Thành Thành đừng sợ không sao rồi anh ở đây rồi, không còn phải sợ nữa. Ngoan đừng khóc nữa"

Liên Thành liên tục xin lỗi, cậu nhận lỗi về mình vì đã không giữ lời, đã nói sẽ giữ khoảng cách nhưng vẫn để anh ta lại gân.



Lý Hiên vỗ lưng cậu an ủi: "Anh không trách em, tại anh có việc không đón sớm, là lỗi tại anh để em chịu thiệt rồi"Liên Thành nức nở nói: "Không đều tại em, tại em không biết cách từ chối, tại em không biết tự bảo vệ bản thân mình, tại em liên tục để anh phải lo lắng. Hiên Hiên em xin lỗi" (D)

Lý Hiên vỗ về cậu đáp: "Thành Thành anh nói rồi anh không trách em"

Sau một lúc an ủi tâm trạng Liên Thành bình tĩnh hơn một chút cậu mới hỏi: "Tin nhắn em gửi anh nhận được không? Lúc em gửi đi chưa biết anh đã nhận được chưa thì đồng nghiệp đã lấy mất điện thoại của em rồi"

Lý Hiên nhìn cậu đáp: "Anh không nhận được tin nhắn nào cả. Sau khi xong việc anh đã gọi cho em rất nhiều nhưng không thấy em trả lời. Không hiểu sao trong lòng có chút bất an nên đã gọi cho chị Mộng Thanh thì mới biết công ty em có tiệc, sau đó anh đã đến theo địa chỉ mà chị Mộng Thanh gửi"

Liên Thành trầm mặt nói: "Em xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi"

Lý Hiên nắm tay cậu nói: "Đừng chỉ biết xin lỗi như thế, anh đã nói là không phải lỗi của em rồi" - cậu sửa lại ghế ngã ra sau một tí rồi vuốt ve gương mặt cậu nói tiếp: "Em ngủ một chút đi, khi nào đến nhà anh gọi em dậy"

Liên Thành giật đầu cố giắng nằm nghỉ một chút, khi về đến nhà Lý Hiên không gọi cậu dậy, cứ thế bế cậu vào phòng.

Đặt cậu xuống giường Lý Hiên ân cần nói: "Nếu hôm nay anh không đến kịp thì không biết em sẽ sảy ra chuyện gì nữa?

Thành Thành anh xin lỗi chắc lúc đó em sợ hãi và tuyệt vọng lắm đúng không?" dứt lời cậu hôn lên trán Liên Thành rồi vào phòng tắm.

Vài phút sau Liên Thành tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường mà Lý Hiên thì lại không thấy đâu, cậu vẫn còn sợ hãi lo lắng tìm kiếm Lý Hiên, cậu nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm liền trèo xuống giường rồi đi lại nhìn, đứng bên ngoài nhìn vào trong thông qua lớp kính trong suốt đã bị hơi nước phủ kín, cậu thấy bóng dáng Lý Hiên ở trong đó. Chần chừ một lúc rồi cậu cũng cỡ sạch đồ trên người mình rồi bước vào bên trong. (2)