Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 42: Cậu Yêu Tôi Tôi Biết, Chỉ Có Tôi Yêu Cậu Là Cậu Không Biết






Hai người ôm nhau một lúc rồi Lý Hiển nói: "Cảm ơn cậu đã chịu nói ra tình cảm của mình dành cho tôi, cậu có biết tôi đợi ngày này lâu lắm rồi không" nói rồi hôn lên trán Liên Thành một cái. (1)

Liên Thành hoang mang hỏi: "Cậu biết tôi thích cậu? Từ bao giờ?"

Lý Hiền đắt ý đáp: "Đương nhiên, tôi biết cậu thích tôi từ cái thời cấp ba"

Liên Thành ngồi dậy nhìn Lý Hiên hỏi: "Sao cậu có thể biết được, tôi đã dấu rất kỹ mà, với lại cậu biết sao cậu không nói mà phải đợi tôi chủ động" (3)

Lý Hiên mân mê gương mặt ấy đáp: "Vì tôi muốn cậu xác nhận lại với chính bản thân mình rằng cậu thật sự thích tôi chứ không phải là cảm xúc nhất thời"

Liên Thành hất tay Lý Hiên ra mặt có chút giận quay đi chỗ khác Lý Hiên kéo mặt cậu lại nói tiếp: "Lúc cậu có ý định hôn tôi ở nhà cậu, lúc cậu hôn tôi trong ngày sinh nhật tôi đều biết hết"

Liên Thành giật mình hỏi lại: "Cậu còn biết tôi hôn trộm cậu nữa á?" (1

Lý Hiên thích thú với gương mặt vừa bất ngờ vừa ngại ngùng ấy, cậu ngồi dậy kê sát mặt mình vào mặt Liên Thành đáp: "Tôi biết hết, kể cả việc cậu có ý đồ đó với tôi tôi cũng biết, chỉ là không nói ra thôi" (T)

Liên Thành nghe cậu ta nói vậy mặt ửng đỏ, ngại ngùng lại chui mình vào chăn, Lý Hiên nhìn dáng vẻ đó cười thành tiếng, Liên Thành bên trong chăn quát: "Cậu có thôi đi không, có tin tôi tổng cậu ra ngoài kia không" (7)

Lý Hiên nghe vậy cũng chui vào trong chăn ôm chặt cậu nói: "Tin! Cậu nói gì tôi cũng tin"

Lý Hiên như một đứa trẻ nằm ngọn ngàng trên bầu ngực Liên Thành nũng nịu nói tiếp: "Thôi mà đừng giận nữa mà, người ta biết lỗi rồi mà" (2)

Liên Thành thấy hành động làm nũng của cậu ta đơ ra vài giây rồi nói: "Cậu có thấy cậu đang nằm sai vị trí không?"

Lý Hiên cười lên vài cái, rồi nằm xuống bên cạnh tay đưa ra để Liên Thành nằm lên, cậu ôm Liên Thành vào lòng hôn lên tóc xuống trán rồi lại môi, cậu nhìn vào đôi mắt đỏ trực ấy của Liên Thành nói: "Chúng ta hãy ở cạnh nhau mãi như thế này nhé, hứa với tôi dù có chuyện gì sảy ra cũng không được đuổi tôi đi như trước đây nhé. Thành Thành, tôi yêu cậu" (2)

Liên Thành cười hạnh phúc đáp: "Hiên Hiên tôi cũng yêu cậu, yêu rất nhiều" cậu hôn Lý Hiên một cái rồi ngại ngùng nằm xuống ngực cậu ta.

Trong màng đêm hai người trong phòng thầm thì to nhỏ, vui vẻ hạnh phúc khi nói ra hết tình cảm mình với nhau. Bên ngoài thì tiếng gáy to ngút trời của hai tên say rượu kia.

Hôm sau tỉnh dậy Liên Thành nằm nhìn ngắm người nằm bên cạnh, vuốt ve mái tóc rồi gương mặt ấy, hôn lên sống mũi cậu ta, hành động lần này còn không nhìn lén hay hôn trộm nữa, mà công khai một cách tự hào. Hành động của cậu làm Lý Hiên thức giấc, cậu ta hôn trán Liên Thành nói: "Đêm qua ngủ muộn sao nay dậy sớm vậy" (-)



Liên Thành chui vào vòng tay Lý Hiên đáp: "Tôi chỉ muốn xác nhận lại đây có phải là thật hay chỉ là mơ"

Lý Hiên hôn môi cậu đáp: "Vậy cậu thấy nó là thật hay mơ?"

Liên Thành im lặng không đáp, nằm trong vòng tay Lý Hiên một lúc rồi hỏi: "Tại sao cậu thích tôi lâu như vậy rồi mà không nói"

Lý Hiên vẫn giữ tư thế đó đáp: "Tôi từng nói với cậu rồi còn gì"

Liên Thành có chút hoang mang hỏi: "Từng nói? Khi nào?"

Lý Hiên mân mê gương mặt ấy đáp: "Trước khi tôi đi Mỹ, trong đoạn nhắn tôi gửi cho cậu"

Liên Thành phản đối nói: "Làm gì có, lúc đó tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu suốt máy ngày liền, làm gì có câu nào cậu nói thích tôi"

Lý Hiên cười đáp: "Ồ cậu nhớ tôi đến mỗi đọc đi dọc lại tin nhắn tôi gửi u?"

Liên Thành đẩy Lý Hiên ra nhăn mặt đáp: "Nghiêm túc đi, không đùa đâu. Trả lời đi, cậu nói thích tôi bao giờ?"

Lý Hiên kéo cậu nằm xuống thầm thì bên tai: "Pẩm chóp khun"

Liên Thành giật mình nhớ lại câu nói cuối cùng trong đoạn tin nhắn rồi hỏi: "Nó có nghĩa là gì? Cậu có biết vì câu nói này mà tôi thao thức máy đêm liền không?"

Lý Hiền cười đáp: "Nó là gì giờ không quan trọng nữa, không phải bây giờ ta đã ở bên nhau rồi sao"

Liên Thành hầm hực nói: "Tôi muốn biết, không thể để nó làm tôi bận tâm được, cậu nói đi nó có ý nghĩa gì?"

Lý Hiên lại cười vỗ nhẹ lên sống mũi cậu nói: "Tôi thích cậu"

Liên Thành mặt khó chịu nói: "Tôi biết cậu thích tôi rồi, cái tôi muốn biết là câu nói đó có ý nghĩ gì"

Lý Hiên cười thành tiếng đáp: "Cậu bị ngốc à, ý tôi câu nói đó có nghĩa là Tôi Thích Cậu"



Liên Thành nghe vậy, thẹn thùng đáp: "Vậy sao không nói ngay từ đậu, làm tôi thức máy đêm liền"

Lý Hiên xoa tóc cậu nói: "Cậu đã đuổi tôi đi còn gì, lời muốn nói cũng chẳng thể nói được"

Liên Thành nằm im một lúc rồi hỏi: "Hiên Hiên, cậu có nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta không? Mối quan hệ anh em đó liệu có ảnh hưởng đến tôi và cậu không?" (1)

Lý Hiên nghe vậy cũng trầm tư một lúc rồi đáp: "Dù sao tôi với cậu cũng đâu cùng huyết thống, chúng ta chỉ cơ bản là gọi cùng một người là mẹ"

Liên Thành lo lắng nói: "Nhưng liệu bà ấy có chấp nhận mối quan hệ này không? Tôi sợ....

Lý Hiên hôn trán cậu an ủi: "Không sao, chuyện của sau này sau này hẳn tính, chúng ta tìm cơ hội nói với mẹ sau vậy"

Hai người lại ôm nhau nằm cuộn mình trong chăn, mãi đến khi bên ngoài có người gọi cả hai mới chịu ngồi dậy. Trong lúc ngồi nhâm nhi ly cà ở phòng khách Nhất Đinh vô tình phát hiện cổ Liên Thành có vết đỏ, cậu nhích mình về phía trước nhìn vào vết đỏ ở cổ hỏi:

"Liên Thành cổ cậu bị sao vậy?"

Liên Thành giật mình đưa tay lên che vết đỏ ở cổ ngại ngùng đáp: "Ờ ùm muỗi căn"

Nhất Đinh ánh mắt nghi ngờ nhân sinh nói: "Muỗi cắn?"

Chu Tử Hạ vừa nhấp một ngụm cà phê hỏi: "Lý Hiên trở thành con muỗi từ lúc nào vậy?"

Cậu ta hỏi một cách vu vơ nhưng lại làm Tuyết Lạc và Hân Vy bị sặc, hai người họ lên vài tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Hân Vy nhìn về phía Chu Tử Hạ nói: "Anh vừa nói cái gì vậy"

Chu Tử Hạ nhìn mọi người đáp: "Sao vậy? không phải à, tôi chỉ muốn hỏi thôi mà"

Lý Hiên cười nhẹ nhưng phát ra tiếng, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía cậu ta và Liên Thành. Ánh mắt của sự hào hứng có, bất ngờ có, mong đợi có.

Lý Hiên nhìn họ nói: "Tôi và Liên Thành ở bên nhau rồi" nói xong nhìn Liên Thành một cách âu yếm.

Tuyết Lạc và Hân Vy vui sướng ra mặt hai người thích thú tự tưởng tượng ra cảnh hai người đã làm gì để có vết đỏ ở cổ đó, hai người còn lại thì vẫn còn mơ hồ, chưa phản ứng kịp, Liên Thành ngại ngùng nắm tay Lý Hiên cười mỉm.

Sau lần này họ đã chính thức là một cặp đôi. Tuyết Lạc quay lại cuộc sống của mình trả lại không gian riêng cho hai người, căn phòng của Lý Hiên cũng từ đó mà bỏ trống. Tính đến thời điểm hiện tại họ ở bên nhau cũng đã được năm năm, sau khi tốt nghiệp hai người vẫn sống trong căn nhà đó, căn nhà chứa đựng những kỷ niệm vui buồn của cả hai.