Bựa Nhân Sát Vách

Chương 79




- Đặng... Đặng Uyển Hạnh?

Tôi im bặt không nói gì, cổ tay tôi bị nắm chặt, đủ rồi, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa. Trong những ngày qua, tôi đã chịu đựng đủ đau khổ rồi, thì ra, người dồn tôi đến bước đường cùng chính là Cao Mỹ Hạnh, người cầm dao đâm sau lưng tôi, chính là cậu ấy. Tôi vô thức rơi nước mắt, nhưng ngay sau đó, chú đưa tay lên lau nước mắt cho tôi rồi thì thầm nói nhỏ vào tai tôi:

- Đừng khóc, đừng khiến cho kẻ thù nhìn thấy em yếu đuối. Nước mắt chỉ nên rơi trước mặt người quan trọng mà thôi.

Chỉ một câu nói như vậy cũng đủ khiến tâm hồn tan vỡ của tôi được lành lại, bỗng dưng, tôi ngừng chảy nước mắt và dường như được chú tiếp thêm dũng khí để trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

- Đặng Uyển Hạnh!

Cao Mỹ Hạnh bỗng gọi tên tôi, cô ta đứng phắt dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.

- Tại sao cậu lại đối xử như vậy với tôi? Tại sao cậu lại làm thế với tôi? Như vậy cậu vui lắm hả?

Tôi còn đang không hiểu cô ta đang nói cái gì nữa, hình như cô ta đang cố gắng đổi hết tội lỗi lên đầu tôi thì phải. Nhưng bây giờ, một chút lòng tin với cô ta tôi cũng không còn nữa. Thật không ngờ Cao Mỹ Hạnh lại là người như thế.

- Mình đi thôi, chắc em không muốn nghe con điên giả tạo này nó lẩm bẩm đâu nhỉ? Anh nghe mà đau hết cả đầu!

Tôi đang buồn, cố gắng nén khóc mà nghe cái câu này cũng phải bật cười. Công nhận chú ngầu thật.

- Anh! Anh nghe em nói, Đặng Uyển Hạnh không hề như anh nghĩ đâu, em bị oan! Em thực sự bị cô ta gài bẫy, cô ta là loại người đĩ thõa, lên giường với rất nhiều đàn...

Chát!

Bất ngờ, chú đưa tay tát thật mạnh vào mặt cô ta khiến khóe môi cô ta rỉ ra một giọt máu đỏ tươi. Tôi bần thần trước lời nói dối trá của Mỹ Hạnh, nhưng cũng hết sức kinh ngạc với hành động của chú.

- Tôi không muốn đánh phụ nữ đâu, nhưng mà con me nó! Cô đéo xứng đáng được coi là phụ nữ. Tôi nói cô không hiểu à? Uyển Hạnh là do tôi thèm cô ấy nên mới cưỡng hiếp, còn cái loại như cô có khỏa thân trước mặt tôi cũng không thể làm tôi cương được. Chính cô mới là đĩ! Đừng có gọi vợ tôi là đĩ! Đừng để tôi cho nhà cô mất cái đường làm ăn trên cái đất này.

Cao Mỹ Hạnh ôm một bên má sững sờ nhìn Vũ Đình Phong, đôi mắt cô ta đỏ ngầu không ngừng tiết ra nước mắt. Lúc này, tôi không còn cảm thấy xót thương nữa mà chỉ cảm thấy ghê tởm. Những thứ mà cô ta đang gánh chịu còn không bằng một phần nỗi đau của tôi.

Bị dồn vào con đường cùng, Mỹ Hạnh gào lên:

- Nó có cái gì mà anh thích nó? Loại thấp kém! Con nhà quê một màu, ăn mặc thì lôi thôi luộm thuộm, nhà thì nghèo rách nghèo nát, cái gì cũng không bằng em. Còn là loại không có ch...

- Cô im mồm trước khi tôi vả cô lệch hàm lần thứ hai, tôi là bác sĩ phẫu thuật thần kinh chứ không phải bác sĩ răng hàm mặt nên tôi không bảo hành được cho cái miệng của cô đâu. Nhưng nếu cô cần kiểm tra lại sóng não của mình thì có thể đến chỗ tôi.

- À, sửa lại một chút để cô bớt ảo tưởng nhé, cô ấy cái gì cũng hơn cô, tâm hồn đẹp hơn cô, xinh hơn cô, ngực to hơn cô, mông to hơn cô, não nhiều vết nhăn hơn cô, được chưa nào?

Tôi nắm chặt tay của chú, đáng chết, tại sao lại nói tôi như vậy chứ? Không để lại cho tôi chút liêm sỉ nào sao? Chỉ muốn kéo chú về rồi sỉ vả vào mặt chú thôi... Nhưng mà... hình như tôi cứ bị thích thích kiểu cool ngầu của chú thế nào ấy!

- Mình về nhé vợ yêu, không nghe con đĩ kể chuyện, về nhà anh nấu cháo bò bào ngư cho vợ tẩm bổ nhé.

Vừa nói, chú vừa cầm tay tôi lướt qua Cao Mỹ Hạnh, tôi vẫn im lặng không nói gì. Trong lòng cảm thấy vui vẻ sao ấy, tất cả gánh nặng trong lòng đều được gỡ bỏ, dễ thở vô cùng. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như thế này. Tuy trong lòng có chút buồn vì không thể tin được người bạn tôi tin tưởng và yêu mến là kẻ đứng sau cầm dao đâm tôi một nhát, thậm chí còn không mảy may dồn tôi vào chỗ chết. Trước khi đi, tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự căm hận khiến tôi rùng mình.