Bựa Nhân Sát Vách

Chương 70




Tôi mặc kệ tất cả mọi thứ, bỏ quên cả danh dự và lòng tự trọng của mình ở lại nơi đó mà cắm lao ra đường. Mặc kệ đi, chỉ cần rời khỏi nơi lạnh lẽo đó là được rồi... đầu tôi trống rỗng, tôi không biết phải đi về đâu, chẳng biết nơi nào dành cho tôi, chỉ biết cứ mà chạy về phía trước. Những lời nói của cô Ngân cứ vang bên tai tôi như một nỗi ám ảnh không chịu dứt, ánh mắt lạnh lùng của Cao Mỹ Hạnh cứ hiện lên mỗi lúc một rõ ràng trong đầu tôi.

- Tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con gái làm đĩ làm phò bước chân vào gia đình này.

- Đặng Uyển Hạnh, khi chúng ta chơi với nhau, tôi đã nghĩ, chúng ta cùng tên là Hạnh, giống như là một cái duyên. Tôi thích chơi với cậu vì cậu thoải mái, trong sáng, không toan tính, hóa ra tất cả chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài... À không, đúng rồi, không phải do cậu hóa trang quá kỹ, mà là do tôi quá ngu! Còn cậu thì quá giỏi, phải giỏi đến mức nào mới có thể trèo lên giường của Vũ Đình Phong được chứ... phải không?

- Cái thứ bạn trèo lên giường ngủ với người yêu của bạn thân người ta gọi là phò... là phò hiểu không?

- Chó người ta nuôi mấy năm không bao giờ cắn chủ, mày còn không bằng một con chó! Thứ bạn đĩ thõa leo lên giường của bạn thân! Thứ ăn cháo đá bát.

- Ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đĩ thõa ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.

- Không nói được hả? Thế để tôi nói cho em biết. Chính là loại người lên giường với đàn ông vì tiền đấy! Tôi nghĩ em thanh cao, tôi tưởng rằng em không như những người con gái khác. Nếu hôm nay không chứng kiến, tôi nhất định sẽ không tin đâu...

- Lão ta trả em bao nhiêu? Tôi trả em gấp đôi, gấp ba, thậm chí là gấp năm. Nếu em khiến tôi hài lòng.

- Em đúng là một con đĩ yêu nghề đấy!

Từng lời nói kia như hóa thành những mũi tên nhọn hoắt lao vun vút về phía tôi, tôi có chạy mãi chạy mãi cũng không thể trốn khỏi tầm ngắm của bọn chúng. Những mũi tên đó liên tục được bắn ra trong không trung với mục tiêu là tôi... Và từng mũi tên đều được tẩm thuốc độc, cứ một mũi tên được bắn trúng tôi, cắm vào da thịt tôi đều khiến tôi đau tới mức không thể chạy được nữa...

Cuối cùng, tôi vấp phải một hòn đá mà ngã sõng soài ra mặt đường để rồi người khác nhìn tôi chằm chằm...

Khi tôi ngã, những lời nói sắc bén và thâm độc như những mũi tên kia vẫn không hề dừng lại. Mẹ tôi, em ngọc, Cao Mỹ Hạnh, cô Ngân, chú Phong, những lời nói của họ vẫn bám riết lấy đầu tôi mà không buông tha cho tôi. Điều đó như khiến tôi phát điên lên, tôi không chịu nổi nữa mà đưa tay lên bứt tóc chính mình.

- Làm ơn... làm ơn ra khỏi đầu tôi!!!!!

Tôi không thể chịu được nữa rồi, làm ơn ra khỏi đầu tôi, làm ơn...

Tôi cứ lẩm bẩm như vậy giữa đường, người đi kẻ lại nhìn thấy tôi như vậy thì đứng lại xem rồi bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ. Mới đầu, tôi không để tâm đến những lời bàn tán đó, có lẽ họ nghĩ tôi đang bị điên mới hiếu kỳ đứng lại xem. Nhưng sau đó thì không phải, tôi nhận ra sự khác lạ, họ bắt đầu tụ tập ngày một đông xung quanh tôi, những lời thì thầm bàn tán bắt đầu phát ra.

- Này... có phải nó là con Tuesday đang nổi lềnh phềnh trên mạng không?

- Nhìn giống lắm!

- Uầy... Mỹ nhân tên H trong truyền thuyết à?

Nghe những lời nói châm biếm ấy mà cả người tôi như chết sững, hay là do tôi chột dạ nên sinh ra ảo tưởng? Hay là tôi bị điên rồi mới nghe thấy những lời nói này? Làm sao họ có thể?

Nhưng đoàn người bâu quanh tôi ngày một đông, họ như tạo thành một vòng vây không cho tôi thoát ra. Đám người đó không ai dám tiến lại gần tôi, họ chỉ đứng quan sát rồi thì thầm nói với nhau. Thế rồi, cuối cùng một người thanh niên chạc tuổi tôi tiến đến cười một cách mỉa mai rồi nói:

- Này! Chị có phải là chị H ngủ với chồng sắp cưới của bạn thân không chị?

Tôi trợn mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt, chính người đó đã mở đầu cho đám đông kia trỗi dậy, bọn chúng bắt đầu mạnh bạo hơn, xúm lại gần tôi và nói thật to:

- Đúng là nó rồi, nhìn biểu hiện trên mặt nó kìa.

- Eo ôi! Chị chị em em, bạn thân hai năm đi cướp chồng sắp cưới của người ta đéo biết nhục à!

- A! Mới hai mươi tuổi rồi đã tập tành làm phò hả em?

Một vài bà nội trợ đi ngang qua cũng dừng chân lại để nắng nghe, cả cơ thể tôi run lên vì sợ, tôi đứng dậy rồi như người điên mà lao ra khỏi đám đông. Tôi vùng vẫy, mặc kệ họ đang kéo tôi lại, nhưng tôi dùng hết sức lực của mình, gào thét và cựa quậy như một kẻ điên.

- Thôi, nó điên rồi, kệ nó đi!

Bịch! Bịch!

Có thứ gì đó vừa được ném vào đầu tôi, một thứ nhớp nháp và bốc mùi ghê tởm. Nó đang dần dần chảy xuống vai tôi.

- Ôi! thối quá! Là trứng thối, eo ôi, bà nào vừa ném đấy?

Vì quá bốc mùi nên bọn họ bắt đầu tản ra thành hai hàng, nhân cơ hội đó, tôi vụt chạy khỏi cái địa ngục ấy...

Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, dường như đối với tôi lúc này, nơi nào cũng lạnh lẽo hết, không ai còn tình người nữa, con người đang hóa thành những con quái vật khốn khiếp và đeo đuổi tôi rồi...

Tôi rất sợ, làm ơn, có ai đó... cứu tôi với...

Tôi khóc rất nhiều, tại sao bọn họ lại nói vậy với tôi, có phải đây là một giấc mơ không? Bố ơi, nói cho con biết đây có phải là một cơn ác mộng đúng không bố? Con muốn được tỉnh dậy... ngay lúc này... Bố ơi...