Thật buồn khi hôm nay Hạnh không đến trường, nhìn chỗ bên cạnh trống không mà lòng tôi nặng trĩu, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi? Mỹ Hạnh là một cô gái ngây thơ, hoạt bát, chỉ là, tôi không ngờ rằng cô ấy lại dành tình cảm sâu nặng cho Vũ Đình Phong đến thế. Tôi thở dài thườn thượt, dù thầy Trung giảng rất hay và cuốn nhưng tôi không thể ngấm nổi. Cả tiết học tôi chỉ nghĩ về Hạnh, tôi mở facebook lên xem trang cá nhân của cô ấy thấy mấy hôm rồi cô ấy không đăng tải hoạt động gì mới. Tôi định nhắn tin cho cậu ấy, nhưng lại thôi, tôi làm gì có tư cách ấy. Có lẽ Hạnh chưa nguôi vết thương lòng, tôi không nên làm phiền cậu ấy, nếu muốn cậu ấy sẽ tự nói. Với lại, bây giờ tôi cũng chẳng xứng đáng làm bạn thân Hạnh. Tất cả những gì tôi cố gắng là làm cho cậu ấy có thể thoát khỏi mối tình này, tôi không muốn cô ấy bị dày vò giống như tôi. Vũ Đình Phong không phải là người tốt, cậu ấy hoàn toàn xứng đáng có một người tốt hơn...
Người bạn tồi như tôi cũng không nên tiếp tục làm phiền cậu ấy, có lẽ sau vụ việc này, tôi sẽ dần dần tách khỏi mối quan hệ bạn thân với Hạnh. Cậu ấy đã giúp tôi nhiều như vậy, thế mà tôi...
Xin lỗi Hạnh nhiều...
Tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, tôi lững thững ra về, vừa bước ra cổng trường lại tiếp tục gặp thầy Trung, như thể thầy đang cố ý chờ tôi.
- Hôm nay Uyển Hạnh có thể mời tôi bữa trưa không?
Tôi hơi ngạc nhiên, tôi có cảm giác như thầy Trung đang cố ý tiếp cận tôi, với một đứa ngay thẳng như tôi thì rất dễ nhận ra điều ấy. Thầy Trung là tuýp người dễ khiến con gái đổ gục. Ở trong trường có biết bao nhiêu sinh viên nữ muốn tán tỉnh thầy, vậy mà tại sao thầy lại để ý tới một đứa quê mùa như tôi? Lần đầu tiên gặp có thể là do trùng hợp thầy muốn giúp tôi, nhưng lần thứ hai rồi lần thứ ba... tôi cảm thấy đó không phải là ngẫu nhiên. Nhưng lúc nào lời nói của thầy cũng như chặn đầu tôi, ngăn không cho tôi từ chối. Thầy luôn nói "tôi mời" thì làm sao tôi có thể từ chối được.
Vậy là tôi lại phải "mời thầy" đi ăn. Trước khi lên xe thầy, một chiếc oto màu trắng quen thuộc vút qua tầm mắt tôi khiến tôi rùng mình. Chắc có lẽ là tôi hoa mắt thôi...
Bước vào một nhà hàng sang trọng, nhìn giá tiền từng món ăn trên menu mà tôi giật mình nuốt nước bọt. Ôi mẹ ơi, chỉ một món ăn ở đây thôi mà cũng bằng cả tháng lương của tôi rồi. Không biết có phải thầy Trung gài bẫy tôi hay không mà thầy liên tục gọi bao nhiêu thức ăn bày kín cả mặt bàn. Còn tôi thì ngồi tính nhẩm sơ sơ cũng phải đến vài chục triệu...
Thầy thấy tôi nghệt cái mặt ra thì bật cười.
- Cứ ăn đi, tôi trả.
Tôi cắn môi ái ngại nhìn thầy, tôi biết thầy là người tốt nhưng mà... dẫn một cô bé sinh viên nghèo khổ đi ăn một bữa ăn mấy chục triệu như thế này có phải hơi quá không? Chẳng lẽ... thầy có ý với tôi thật? Người ngoài có ngu nhìn vào cũng biết thầy rõ ràng đang có ý đồ nào đó với tôi, chẳng ai đi mời một đứa con gái nhan sắc thuộc dạng bình thường, không có gì nổi trội như tôi đi ăn.
- Không phải ngại đâu Uyển Hạnh, cứ ăn đi.
Thầy vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát, tôi rất muốn làm "anh hùng" nói tôi trả, nhưng nhìn giá tiền của những món ăn này, miệng lưỡi tôi cứ cứng hết cả lại.
Tôi cúi mặt xuống lí nhí nói cảm ơn thầy rồi thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trước mặt. Trong lúc ăn, thầy Trung hỏi tôi:
- Hạnh này, em có bạn trai chưa.