Bựa Nhân Sát Vách

Chương 39: Con đĩ (18+)




Chú thấy tôi khóc thì dừng lại rồi ngước lên nhìn, khoảnh khắc đó, hai ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm nhận được một tia đau đớn vụt qua nhưng ngay sau đó được ẩn giấu rất kỹ.

Chú trầm mặc không nói gì mà đứng dậy, dần dần cởi bỏ lớp quần áo trên người. Tôi không nhịn được nữa mà bật khóc như mưa. Dù cố dặn mình không khóc, dù mạnh mẽ đến thế nào rồi cuối cùng tôi vẫn phải bật khóc.

Lớp quần áo được cởi bỏ, giờ đây trước mặt tôi là thân hình của người đàn ông 35 tuổi, có thể tính là thân hình đẹp nhất tôi từng gặp.

Ngủ với người đàn ông mình yêu, dường như đó là việc cô gái nào cũng sẽ làm. Nhưng tôi không muốn thế này, khi mà chú mua tôi bằng tiền, khi mà chú với bạn thân của tôi yêu nhau. Tôi thực sự không muốn. Tôi gào lên trong uất ức.

- CUỐI CÙNG THÌ CHÚ LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ VẬY CHỨ? TẠI SAO KHÔNG CHỊU BUÔNG THA CHO TÔI? TẠI SAO? TẠI SAO CHÚ LẠI TỒI TỆ ĐẾN VẬY.!

- EM HÉT LÊN CÁI GÌ? EM BỰC TỨC CÁI GÌ? KHÔNG PHẢI LÀ CÓ TIỀN LÀ CÓ THỂ MUA ĐƯỢC EM SAO? VẬY THÌ TÔI TRẢ EM NHIỀU LẦN SO VỚI SỐ TIỀN MÀ GÃ ĐÀN ÔNG ĐÓ TRẢ EM. NHƯ VẬY CHƯA ĐỦ KHIẾN EM HÀI LÒNG SAO?

Chú vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được, tôi đau lòng tới mức nào... Tôi thà giữ lại sự tự tôn của mình còn hơn là ngủ cùng chú... người đàn ông tôi yêu vung tiền bỏ ra mua tôi...

- Chưa đủ đâu, bởi vì tôi ghét chú... ghét nhiều lắm...

Chú ngẩng mặt lên trời, thở ra một cách nặng nề rồi cười khinh.

- Haha, trên đời này, tôi chưa thấy loại người nào đáng ghét như em. Tôi rất ít khi nổi giận với phụ nữ, chúc mừng em vì hôm nay đã thành công khiến tôi tức giận. Em sẽ phải trả giá!


Dứt lời, chú xông vào kìm chặt tôi như con hổ đói, đôi tay giày vò hai bên ngực tôi, đôi môi không ngừng cắn mút cơ thể tôi. Mặc cho tôi van xin chú cũng không hề mảy may.

Đó là khoảnh khắc mà tôi đau nhất trên đời này, khoảnh khắc tôi đau đến kiệt quệ. Ông trời vốn dĩ không thương tôi...

Tại sao... tại sao chú lại đẩy tôi đến một con đường xấu xa thế này?

Tôi có đau đớn nhưng cũng cắn chặt răng mà không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi không ngừng giãy giụa, không ngừng tỏ ra bài xích nhưng sức lực của chú quá lớn mạnh, nó lấn át đi sự mềm yếu của tôi.

Chú đặt nụ hôn lên bầu ngực tôi, một chút tê dại, một chút thống hận, một chút đau đớn, một chút kích thích. Tất cả những cảm giác ấy như muốn cào nát lồng ngực của tôi.

Sau khi chơi chán bộ ngực của tôi, chú đưa dị vật tiến thẳng vào nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể tôi. Tôi gào lên trong nước mắt:

- Không! Xin đừng...

Nhưng chú vẫn ác độc, chú chiếm đi đời con gái của tôi một cách tàn nhẫn như vậy đấy...

Vật to lớn khảm sâu vào trong tôi, lần đầu tiên tôi biết đau đớn, lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác làm tình, đau như muốn xé toạc người tôi thành hai. Đau cả thể xác lẫn linh hồn. Có thể nói, từ giây phút này, có dùng bao nhiêu thời gian cũng chẳng thể chắp vá hay hàn gắn nổi vết thương trong trái tim tôi.

Đau! Đau chết mất...

Chú thúc rất mạnh, chú làm điên cuồng, điều đó khiến tôi đau tới cùng cực. Từng âm thanh nhục dục vang lên khắp không gian.

Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu thật nhiều Mỹ Hạnh...

Cả đời này, tớ nghĩ là tớ sẽ không tha thứ nổi cho bản thân mình...

Và... cho cả chú nữa!

Tôi ngẩng mặt lên trời than oán, những giọt nước mắt kia vẫn không ngừng rơi xuống. Linh hồn tôi như thể đã lìa khỏi thể xác, tránh khỏi sự đau đớn đang lan tỏa khắp thân mình kia...

Có trời mới thấu, tôi đã phải chịu đựng sự giằng xé này tới mức nào...

Chú không hề tha cho tôi, hết lần này tới lần khác, chú hành hạ tôi. Cơn đau đớn như xé da xé thịt nhưng tôi không hề cầu xin.

Bởi vì lúc này... tôi ghét chú rất nhiều!

Một hồi kịch liệt đi qua, trên ga giường nhăn nhúm, một thân thể với vô số vết tím bầm tựa như một xác chết vô hồn, mọi thứ đều hỗn loạn, đảo điên...

Chú mặc quần áo vào, lạnh lùng rút điếu thuốc lá ra hút, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy chú hút thuốc lá. Nhưng bây giờ, tôi không còn quan tâm nữa.

Tôi ngẩng đôi mắt vô hồn lên trần nhà, cổ tay vẫn bị chiếc caravat kia trói buộc.

- Em làm việc này bao nhiêu lần rồi?

Chú hỏi tôi, nhưng tôi không đáp lời...

Sau khi đã cướp đi sự trong trắng của tôi mà chú còn nói với tôi với giọng điệu khinh khỉnh như thế.

Thấy tôi im lặng, chú cười, một điệu cười pha lẫn đau đớn, tuyệt vọng và mỉa mai.

- Tôi tưởng em còn trinh trắng, tôi tưởng em nai tơ thế nào... Hóa ra là em đã làm việc này nhiều lần rồi à?

Tôi giật mình kinh hãi, chú đang nói cái gì thế? Lời nói của chú như lôi toàn bộ lý trí của tôi quay về. Ngay tức khắc, tôi ngóc đầu lên, nhìn xuống ga giường trắng tinh không thấy có một vết máu nào.

Sao... lại có thể?

- Ồ! Vậy là tôi đã đánh giá cao em rồi! Hóa ra, em là một con đĩ thật. Em đã hóa thành con nai tơ lừa tôi thành công rồi đấy. Em bán lần đầu cho ai? Em nói đi.

Tôi bần thần nhìn chú, tôi muốn nói ra những lời thanh minh. Nhưng những lời nói ấy chẳng thể nào bật ra khỏi miệng được. Thanh minh để rồi làm gì chứ? Trong lúc này, tôi hận chú, hận chú vô cùng...

Thế nên, cứ để chú hiểu nhầm như vậy, cứ để chú hiểu nhầm tôi là một kẻ đốn mạt, hãy cứ để chú ghét tôi... Có như thế, chú mới không thể giày vò tôi tiếp.

Tôi nén đau thương, dương đôi mắt thản nhiên nhìn chú:

- Nhiều quá, không nhớ.

Nghe tôi nói vậy, điếu thuốc lá trên tay chú rơi xuống sàn nhà, khoảnh khắc ấy khi nhìn vào đôi mắt chú, tôi cảm giác như chú gần như có thể giết tôi. Ấy vậy mà không, chú chỉ nhìn một hồi lâu rồi bật cười chua chát.

- Hahahahha.

Thế rồi, chú đút tay vào túi quần, móc ra một xấp tiền đô rồi ném thẳng lên giường. Tiền bay tứ tung trong không gian còn, thoang thoảng đâu đây còn có cả mùi tiền, nhưng nó tanh tưởi lắm... nó nhục nhã lắm... Hành động đó như kéo đi toàn bộ lòng tự tôn của một người con gái như tôi xuống địa ngục.

- Chúc mừng em, chúc mừng em đã thành công trở thành một con đĩ của tôi.