Tôi có chút chột dạ đối với lời nói của chú, tự dưng đầu trống rỗng, không biết phải đáp lời thế nào... Tại sao chú lại chắc chắn như vậy chứ? Chú lại tiếp tục hỏi như không cho tôi thời gian suy nghĩ:
- Tại sao phải nói dối?
Tôi né tránh đôi mắt thâm sâu của chú, miệng ấp úng nói:
- Tôi... tôi việc gì phải nói dối chú, chú mau cút ra.
- Em mới quen Đăng được một tuần, với tính cách của em, việc có bạn trai mới nhanh như vậy là không thể.
Tôi kinh ngạc, chú hiểu rõ tôi như vậy sao? Tôi cố tình bịa ra một cái lý do nào đó:
- Anh ấy là crush hồi cấp ba của tôi, chúng tôi gặp lại nhau và thích nhau, đơn giản thế thôi.
- Em lại nói dối, em có bạn trai nhưng bạn trai em lại để em ốm sốt rồi tự nấu mỳ một mình ở nhà như thế này? Là bạn trai mà lại không quan tâm tới người yêu?
Những câu nói của chú hệt như đang tra tấn tinh thần tôi, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, miệng lưỡi cứng đờ, trái tim như bị xé rách. Lời nói của chú chạm vào điểm yếu trong tôi khiến tôi tủi thân vô cùng.
- Anh ấy... anh ấy bận! Tin hay không tùy chú, tôi không quan tâm, giờ cút ra để đi ngủ.
Chú cậy sức lực của mình, đẩy hẳn cánh cửa ra rồi len vào bên trong, sức của một đứa ốm yếu như tôi không thể thắng nổi chú. Khi tôi còn chưa kịp ngăn chú lại thì chú đã ngay lập tức đẩy tôi vào tường. Sau đó áp sát người tôi, hai tay chống lên tường để ngăn tôi chạy thoát. Trước tình thế ấy, tôi vô cùng kinh sợ. Gương mặt chú tràn đầy sát khí, đôi mắt hướng thẳng vào tôi như không để tôi tránh né.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Tôi...tôi..
Tôi bị cái nhìn của chú kìm hãm mà không thể bật ra bất cứ câu nào, tôi, tôi phải làm gì trước tình thế này đây? Tại sao tôi cố gắng xua đuổi chú nhưng chú lại cứ tiến đến và nhìn tôi bằng đôi mắt thế này. Thực sự tôi rất sợ... rất rất sợ! Tình thế hiện giờ khiến lồng ngực tôi phập phồng như muốn nổ tung.
Thế rồi, mặc cho tôi ấp úng, chú chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống... nhắm mắt lại, đôi môi của chú càng lúc càng gần môi tôi. Cả người tôi đờ ra như khúc gỗ, trong khoảnh khắc đó, tôi ý thức được chú định làm gì mình. Cảnh tưởng chú hôn lên mu bàn tay của Cao Mỹ Hạnh trước khách sạn lại hiện lên trong đầu tôi khiến trái tim tôi tan nát. Với người đẹp và cao quý như vậy, không đời nào chú cư xử với cô ấy một cách ép buộc như thế này. Tình thế này giúp tôi nhận ra, bấy lâu nay, tôi chỉ là một con mồi, một lựa chọn, một phương pháp dự phòng không hơn không kém. Mỗi khi tôi muốn cự tuyệt, chú sẽ dùng cách này để quyến rũ và khiến tôi yêu chú thêm sâu đậm, dần dần... tôi sẽ không thoát được khỏi thứ tình cảm này.
Bỗng, tôi thấy tủi thân vô cùng, tại sao tôi quen phải loại người như chú? Tại sao tôi lại thích một gã đàn ông đốn mạt như chú? Cao Mỹ Hạnh vẫn chưa đủ sao? Cô ấy tốt như vậy mà chú còn thích đi dây dưa với những người khác. Tại sao chú có thể giẫm đạp lên trái tim trong sáng của Mỹ Hạnh như vậy? Đó là niềm vui của chú sao? Tôi không còn ngây ngốc như lúc trước để rồi rơi vào bẫy của chú nữa. Trong khoảnh khắc đau khổ nhất, tôi dùng hết toàn bộ sức lực để đẩy chú ra ngoài rồi hét lên:
- Chú đừng làm mấy cái trò đấy nữa, tuyệt đối đừng động bàn tay giơ bẩn ấy vào người tôi. Chú là loại người kiểu gì vậy?
Chú trơ mắt trước sự cự tuyệt của tôi, như không tin nổi tôi có thể cưỡng lại và dứt khoát với chú như thế.
Tôi không còn do dự, tôi nhìn thẳng vào mắt chú mà nói:
- Tôi không phải kiểu con gái như những người mà chú từng quen, từng tán tỉnh.. tôi không phải họ, thế nên đừng tìm cách tiếp cận tôi chỉ vì tôi là con mồi gây hứng thú đối với chú. Từ bây giờ, tôi có sống chết như thế nào thì xin chú đừng quan tâm tới tôi. Đừng bao giờ tiếp cận hay muốn động chạm vào người tôi. Chú không biết được đâu, kẻ phông bạt như chú chẳng bao giờ hiểu nổi. Chú chỉ làm những thứ chú cho là thích và cuối cùng cũng chỉ để phục vụ ham muốn của bản thân. Nhưng chú không biết rằng... chú đang giẫm đạp lên trái tim của những cô gái khác. Xin chú đấy, xin chú hãy yêu họ một cách nghiêm túc, được chứ? Tôi... đã từng rất quý chú vì chúng ta là bạn, nhưng giờ thì không. Làm ơn, tránh xa tôi ra, làm ơn đừng chạm vào tôi nữa.
Nói xong tôi cũng đóng sầm cửa lại một cách dứt khoát, để lại chú đứng như trời trồng trước cửa. Cánh cửa đóng lại, tôi lập tức lao vào chiếc giường của mình rồi chùm chăn kín đầu. Thời gian trôi qua một cách nặng nề, tôi không còn nghe thấy bất cứ thứ âm thanh nào ngoài kia, rồi mãi về sau tôi mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Chú... chẳng bao giờ hiểu được chú đã khiến cõi lòng tôi tan nát như thế nào đâu...
Chú... mãi mãi không hiểu được!