Bựa Nhân Sát Vách

Chương 23: Đau!




Ngày hôm sau, tôi có lịch học và lịch làm thêm dày kín đến tận mười rưỡi tối mới về. Tôi mệt mỏi rời khỏi chỗ làm thêm rồi cưỡi trên con bạch mã đi về nhà, đang đi trên đường thì điện thoại tôi rung lên, tôi phải tấp vào lề đường nghe máy.

- Alo mẹ ạ?

- Ừ Hạnh à, mẹ bảo này, dạo này mẹ túng thiếu quá, tiền phòng... chắc là mẹ không gửi lên cho con được đâu.

Tôi tái mặt, run rẩy hỏi lại mẹ:

- Sao lại thế hả mẹ? Nhà khó khăn quá hay sao hả mẹ? Có điều gì mẹ giấu con ạ?

Nói tới đây, mẹ tôi bắt đầu lắp bắp, giọng lạc hẳn đi:

-Ừ...ừ, thôi mẹ xoay xở được con ạ. Tạm...tạm thời, con có 300 ngàn ở đấy không? Cho mẹ vay... mẹ hết sạch tiền rồi.

Tiền học mẹ không gửi lên, rồi tiền phòng cũng không gửi, nay còn vay tôi 300 nữa... Thực sự, tôi biết xoay đâu ra tiền đây? Trong túi tôi giờ này cũng chỉ còn 300 ngàn cầm cố đến cuối tháng.

- Con chỉ còn 300 ngàn để ăn đến cuối tháng thôi mẹ ạ.

- Con cố vay tạm ai được không? Trong túi mẹ giờ không còn một nghìn nào.

Tôi buồn rầu, thở dài thườn thượt, cuối cùng nghĩ cho gia đình, tôi đành cúi mặt xuống lí nhí nói:

- Vâng, vậy ngày mai con gửi cho mẹ ạ.

- Ừ, mẹ cảm ơn.

Nói xong câu đó, mẹ tôi cũng cúp máy một cách lạnh lùng, chẳng để tôi hỏi thêm bất cứ một câu gì.

Tôi bất lực, nhét cái điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục lái xe, trong đầu tràn ngập nỗi lo âu về tiền bạc... Không biết tháng này, tôi có thể xin ông chú khất tiền phí thuê nhà không?

Đang mải suy nghĩ thì cái con xe cà tàng của tôi tự dưng bấp bênh rung rung. Tôi dừng xe rồi xuống kiểm tra xem nó bị làm sao, ai ngờ nhìn thấy lốp sau xẹp đi.

- Mẹ! Đen thế cơ chứ, thủng săm rồi.

Tôi bực mình, đá cái xe một cái rồi lại tự ôm chân mình vì đau. Nhìn xung quanh, còn xa lắm tôi mới về được đến nhà, mà bây giờ đã là mười một giờ rồi làm gì có hàng sửa xe nào mở vào giờ này chứ?

Tôi thở dài một cách bất lực, không còn cách nào khác, đành tiếp tục dắt bộ xe đi về phía trước. Vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa số mình sao lại đen thế, nhất định về nhà tôi sẽ ngồi một góc giường mà khóc huhu.

Xung quanh hai bên đường, nhà nhà đã tắt đèn và chìm trong giấc ngủ yên bình. Bóng tối bao phủ lấy toàn bộ con đường ở đây, người vắng, khung cảnh hiu quạnh cộng thêm làn gió đông về đêm khiến tôi trở nên lạnh cóng. Mũi tôi bắt đầu sụt sịt, hình như là bị cảm lạnh rồi.

Càng lúc, nhiệt độ như càng giảm đi, tôi cố gắng giữ cho cơ thể mình không run rẩy mà dắt xe đi về phía trước, vừa dắt vừa thấy tủi thân. Chỉ muốn bỏ xe đấy mà khóc òa lên giữa đường thôi.

Cũng chẳng hiểu sao, hình ảnh mặt chú cứ hiện lên chình ình trong đầu tôi. Không biết bây giờ chú đã về nhà chưa? Không thấy tôi về, chú có lo lắng cho tôi không nhỉ?

Nghĩ tới đây tôi lại bật cười, dạo này mức độ ảo tưởng của tôi cao lắm rồi. Tôi hay suy đoán cảm giác của chú khi nghĩ về tôi. Nghĩ lại mới thấy cuộc đời của tôi thật nhạt nhẽo, sự hiện diện của tôi được ít người biết đến, ngay cả gia đình cũng vậy, kể từ khi tôi lên thành phố học tập, mẹ tôi ít quan tâm tới tôi hơn. Trên trường thì mọi người chỉ biết đến Hạnh hot girl. Chỉ mỗi chú, là người duy nhất quan tâm tới tôi, người duy nhất hỏi thăm tôi khi tôi ốm, hỏi tôi khi tôi gặp chuyện...

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy được an ủi thêm phần nào, tôi muốn được về nhà nhanh, được chú quan tâm hỏi han tại sao lại đi về muộn, được nhìn thấy gương mặt ghen tuông méo xệch của chú. Ôi thôi! tôi lại bắt đầu ảo tưởng rồi. Tôi tiếp tục đi về phía trước dù con đường còn rất dài.

Bỗng, giữa con đường tối om, một thứ ánh sáng mạnh mẽ hắt vào mặt tôi. Đẩy xe thêm một chút nữa, tôi nhìn thấy một cái khách sạn sang trọng ở ngay cuối đường, nó khác hẳn với sự u tối của con đường này. Khách sạn đó được thiết kế đẹp kinh khủng, tôi chưa từng nhìn thấy cái khách sạn nào đẹp như thế, giống như hoàng gia vậy. Ngủ một đêm ở đó, chắc phải mất tới hàng ngàn đô. Nghĩ về thân phận mình và bộ đồ sinh viên thấm đẫm mồ hôi này, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể với tới những thứ sang trọng và đắt tiền như thế.

Tôi đẩy xe nhanh hơn một chút để ngắm cái khách sạn đó kỹ hơn, tôi thấy một chiếc xe Porsche màu trắng quen thuộc tiến tới sảnh khách sạn. Lúc đó, có rất nhiều nhân viên khách sạn ra chào đón chiếc xe đó, hình như đó là một vị khách quý.

Tôi hơi tò mò, dừng chân một lát, khoảnh khắc cánh xe mở ra, cả người tôi như chết lặng. Người vừa bước ra mặc một bộ vest trắng sang trọng, gương mặt khôi ngô tuấn tú chẳng ai khác chính là người chú của tôi. Chú xuống xe, rồi lịch thiệp vòng qua cửa đối diện mở cửa cho một người nào đó.

Càng lúc, trái tim của tôi như bị một ai đó bóp nghẹn, đau đến không thở được.

Từ trong xe bước ra, một cô gái với thân hình lộng lẫy và kiêu sa, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, khác hẳn gương mặt mộc mạc giản dị trên trường... Cô ấy chính là: Cao Mỹ Hạnh.