Bựa Nhân Sát Vách

Chương 18: Tôi nhìn thấy hết cơ thể của em rồi




Chú nắm lấy tay tôi kéo tôi đi khiến tôi ngại ngùng, trên đường rời khỏi bệnh viện, tôi thấy vài chị y tá và điều dưỡng cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt ghen tỵ. Thực ra, tôi cũng thấy một chút hãnh diện.

Trong đầu tôi lúc này có nhiều suy nghĩ mông lung khác nhau, tại sao chú khi khám bệnh và chú khi ở nhà khác nhau như thế ? Chẳng lẽ những người điều trị cho bệnh nhân có vấn đề về tâm lý thì thường đầu óc không được bình thường?

Bởi lẽ, tôi chú mới bựa như thế? Không kìm được tò mò, tôi hỏi chú.

- Bệnh nhân của chú... là những người có vấn đề về tâm lý à? Kiểu như mấy người bị tâm thần ấy...

Khi tôi hỏi câu này, chú khựng lại rồi phì cười.

- Ngốc ạ khoa em đang nghĩ đến là khoa tâm thần, còn tôi làm khoa ngoại thần kinh, chuyên mổ não, tuỷ.

- Ơ... sao lại thế? Tôi tưởng... thần kinh là liên quan đến những vấn đề về dây thần kinh chứ nhỉ? Kiểu mấy người bị chập cheng ấy. Sao lại liên quan đến mổ não được nhỉ? Nghe lạ thế? Dây thần kinh nằm ở não à?

Trước câu hỏi đầy "thông minh" của tôi, chú ngớ người rồi búng tay vào trán tôi rồi kiên trì giải thích:

- Những người có bệnh tâm lý, không có tổn thương thật sự ở não thì sẽ điều trị ở khoa tâm thần, còn những người có tổn thương thật sự ở não cần phải mổ thì sẽ phải vào khoa Ngoại Thần Kinh. "Ngoại" nghĩa là mổ xẻ, phẫu thuật, em hiểu chưa đồ ngốc?Tôi ngớ người, giờ tôi mới biết đấy, thật kỳ lạ, ngoại thần kinh lại là mổ não... Tôi gãi gãi cằm một hồi sau đó gật gù.

- Ồ!

- Với cái bộ não bé tí kia thì tôi nghĩ là em chưa hiểu đâu.

- Này nhé, chú đừng có khinh thường tôi.

Tôi vừa nói vừa giơ nắm đấm ra hua hua dọa chú, thấy tôi như vậy chú cũng chỉ cười không nói gì.

Chú đưa tôi đi ăn trên chiếc Audi màu trắng sang trọng, công nhận ngồi trên con xe này mà người tôi sang lên mấy phần. Quen chú hai năm mà bây giờ chú mới dẫn tôi đi ăn trưa, chú đi con xe sang thế này chắc chắn sẽ không bạc đãi tôi đâu, rồi chú sẽ dẫn tôi vào một nhà hàng sang trọng nào đó thôi. Nghĩ tới đây cái bụng của tôi lại réo lên.

Lại nghĩ về chuyện đêm qua, tôi bất giác hỏi chú:

- Chú này, Đăng và đồng bọn giờ ra sao?

- Ăn cơm tù rồi chứ sao nữa, riêng Đăng sẽ bị đuổi học, trường y sẽ không chấp nhận sinh viên có tiền án tiền sự.

Nghe chú nói mà sống lưng tôi lạnh cóng, mà cũng đúng thôi. Sau những gì hắn làm, hắn xứng đáng bị như vậy. Tốt nhất là để hắn vào tù, nếu không sẽ còn nhiều cô gái làm nạn nhân của hắn nữa. Nhìn thư sinh vậy mà làm vài ba cái trò biến thái để hủy hoại tương lai mình, có xứng đáng không?

Haizzzz, tôi khẽ thở dài. Là nạn nhân của hắn, tuy hận hắn, nhưng thấy hắn mang án tù, tôi cũng có chút xót thương...Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy chú đang tập trung lái xe, góc nào cũng đẹp mới chết chứ. Càng tập trung lại càng đẹp.

Tôi khẽ nuốt nước bọt, nhìn sang mình, trông kìa, đầu tóc thì lộn xộn, mặt mũi thì lem luốc, quần áo thì...

Ơ? Bộ quần áo ngày hôm qua của tôi đâu rồi?

Tôi giật mình nhìn lại bộ quần áo được thay ra trên người mình, nó là một chiếc váy màu hồng rất nhẹ nhàng, nhìn qua chất liệu là biết giá thành không hề rẻ. Một bộ váy đắt tiền như vậy tôi đâu có sở hữu... Chẳng lẽ...?

Tôi bất giác quay qua nhìn chú.

- Bộ quần áo ngày hôm qua của tôi đâu?

Ánh mắt chú vẫn tập trung nhìn về phía trước, chú điềm nhiên nói:- Nó bị bẩn, tôi thay ra rồi.

Đoàng!

Tự dưng trong đầu tôi lại có tiếng sét nổ tanh bành... Sao chú có thể nói chuyện một cách thản nhiên như thế? Mặt tôi đỏ như trái cà chua, cả người trở nên run rẩy.

- Có gì chứ? Người em có chỗ nào tôi chưa nhìn đâu? Tôi còn thông thuộc rõ số đo ba vòng của em đấy, 88-60-93. Vòng một khá đẹp, vòng ba cũng tương đối đầy đặn, da trắng, vỗ vào thấy rất đàn hồi và mẩy. Nhưng tôi vẫn thấy hơi nhão, em nên bổ sung nhiều protein và vitamin hơn bằng cách ăn nhiều ức gà và hoa quả. Tôi sẽ đưa cho em một thực đơn dinh dưỡng hằng ngày hợp lý. À, nữa là em nên chăm tập thể dục thể thao vào, dáng sẽ đẹp hơn đấy.

Tôi mở to mắt nhìn chú... cái lão dê già chết tiệt này, tại sao sau khi làm cái chuyện đó vẫn còn thản nhiên nói vậy chứ?

- Đồ... đồ biến thái!

Tôi định giơ tay đánh chú, còn chú như đoán trước được hành động của tôi nên giơ tay ra xua xua:

- Thôi, đừng gắt gỏng với anh như thế. Anh thay váy cho em ra vì anh sợ vết thương của em nhiễm trùng, với lại em bị đánh vào phần bụng, em lại mặc váy, anh bắt buộc phải kiểm tra chứ?Lại còn rửa vết thương nữa.

Tôi cắn môi, nhìn chú bằng đôi mắt đầy sát khí, mà cũng không hiểu sao tôi không còn thấy giận chú giai như ban đầu nữa. Kiểu như... tôi thấy quen rồi ấy. Với lại, tôi cũng không muốn giận dỗi người ân nhân đã cứu mạng tôi, thế nên nể tình chuyện ngày hôm qua, tôi tạm bỏ qua cho chú.