Bựa Nhân Sát Vách

Chương 154: Ngoại truyện : Tình địch người yêu cũ xuất hiện. 4




Nghe anh nói tôi hạnh phúc lắm. Nhưng mà không hiểu sao mỗi lần nghe về quá khứ của anh tôi lại thấy thương, thương nhiều hơn là ghen. Tôi vòng tay qua hông anh ôm chặt thì thầm.

- Dù có thế nào đi chăng nữa, dù anh không còn tiền thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Em đến với anh không phải vì tiền, nhớ nhé!

Anh nghe tôi nói vậy thì mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều.

- Anh nhớ rồi, anh tin em mà.

- Ngủ sớm đi vợ yêu, anh yêu em nhiều.

Nói xong, anh hôn lên trán tôi chụt một cái rồi đưa tay tắt đèn. Chúng tôi nằm ôm nhau rồi chìm vào một giấc ngủ sâu.

___________________

Những ngày về sau, bà Ánh và cái Ngọc không còn gây ra rắc rối nào nữa. Cái Ngọc cũng khá bận rộn cho việc đi học ở trường, thỉnh thoảng có chạm mặt thì cũng chỉ chào qua loa tôi rồi đi. Dạo gần đây nó cũng khá chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa và bắt đầu học việc từ cái Thu, nó cũng không thể hiện bất mãn gì với tôi, nói chung nó đã ngoan hơn đợt về đây nhiều rồi. Bà Ánh mỗi lần thấy tôi đều bày tỏ thái độ niềm nở, còn mua rất nhiều trái cây về cho tôi ăn. Cái Ngọc lúc rảnh cũng chịu khó nói chuyện với tôi, nó hỏi tôi về cách chăm sóc da mặt rồi kinh nghiệm làm đẹp. Thấy đứa em mình cũng có vẻ tìm tòi nên có gì tôi cũng chia sẻ với nó. Mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách bình lặng cho đến một tối nọ.

Chồng tôi sau khi làm việc xong thì về nhà, hôm nay anh thực hiện nhiều ca mổ nên khá mệt. Anh vừa về nhà đã nằm bẹp trên giường rồi quay sang tâm sự với tôi.

- Hôm nay anh lại gặp cái K.A nữa vợ ạ.

Tôi đang bóp vai cho anh mà cũng không nhịn được tò mò mà nói:

- Ầy, tình cũ không rủ mà tới. Lại định cua lại chồng mình à?

Chồng tôi nghe đến đó thì nhíu mày dẩu môi lên nói:

- Thôi! Thôi! Chịu! Chịu! Anh đã nhất quyết không giúp rồi mà con bé cứ năn nỉ, không được còn suýt cởi áo khỏa thân. Không dụ được bằng tiền thì dụ bằng nhan sắc... Hmmm.


Sặc! Lời chồng tôi nói như sét đánh ngang tai, tôi nghe mà chân tay rụng rời cả ra. Khỏa Thân? Tình cũ dám lấy sắc đệ gạ chồng tôi? Sợ quá, tôi còn đang mang bầu tám tháng, chồng tôi liệu có mủi lòng không?

- Anh bảo "suýt" thôi, gì mà vợ căng thẳng ghê thế? Ở đó còn có điều dưỡng của anh cơ mà, cô ta không dám làm gì đâu. Anh bảo điều dưỡng từ nay cứ thấy cô ta thì khỏi cho vào rồi, mệt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có chồng đẹp trai cũng mệt thật, suốt ngày phải đi ghen với người con gái khác, hmm. May mà chồng mình nổi tiếng chung thủy, không là khổ. Nhưng mà cũng không thể không đề phòng, tuy chưa gặp K.A bao giờ nhưng tôi có cảm giác cô gái này có lòng tham, không biết cô ta có định dở trò gì để cướp chồng tôi không nhỉ :((.

Một lần nữa, chồng tôi nắm bắt được suy nghĩ của tôi mà nói:

- Xời! Vợ coi thường anh đấy à. Anh diệt Tuesday hơi giỏi đấy, anh biết chừng mực mà vợ ơi. Anh tránh Tuesday như tránh tà luôn. Vợ yên tâm, đừng lo, không phải lo nghĩ đâu.

- Biết đâu đấy, người ta chuốc thuốc anh thì sao, sợ lắm.

- Em lại quên, anh là bác sĩ cơ mà?

Tôi bĩu môi nói:

- Vâng, thôi anh là nhất rồi.

- Này nhớ, anh còn bảo cô ta là anh không có hứng thú với cơ thể của người phụ nữ phản bội, anh chỉ hứng thú với cơ thể vợ anh thôi.

- Rồi thế cô ta bảo sao?

- Cô ta hỏi vợ anh là ai.

- Tiếp xem nào? Vừa nói vừa dử thế à?

- Thì anh bảo vợ ở trên đầu anh, vợ anh là công chúa của anh, là mẹ của các con anh. Hơn nữa vợ anh còn sạch sẽ, còn 'nhỏ', không như ai kia...

Tôi nghe tới đây thì không nhịn được cười bảo:

- Eo, anh vô duyên thế, nói không biết ngượng à, anh là bác sĩ đấyyy.

- Kệ. Nói cho con Tuesday nó chạy mất dép.

- Hihi.

- Lại đây anh hôn cái nào, đi làm về nhớ quá.

Chẳng cần tôi đáp lại anh liền kéo tôi lại gần rồi vòng tay ôm tôi chặt, tôi nhắm mắt đón nhận nụ hôn ngọt ngào của anh. Đang môi chạm môi rồi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cộc! Cộc! Cộc!

Chồng tôi chẳng quan tâm tới tiếng gõ cửa, anh đưa lưỡi vào dò xét khoang miệng tôi. Dường như chúng tôi chẳng bao giờ chán khi hôn nhau, mỗi lần đều có cảm giác như lần đầu tiên vậy, dư vị ngọt ngào từ miệng anh như lấp đầy cuống họng tôi, đang hôn nhau say mê thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đôi tay của chồng tôi bắt đầu chạy khắp người tôi, anh không để tâm tới tiếng động bên ngoài, nhưng vì tiếng cửa phòng cứ vang nên tôi đành phải đẩy anh ra nói:

- Kìa, có người gõ cửa, anh ra mở đi.

Chồng tôi rời môi tôi, ánh mắt còn tràn ngập vẻ lưu luyến, đôi mày rậm rạp của anh nhíu chặt lại và nói:

- Đêm khuya thanh vắng, chắc cái Thu nó lại làm hỏng cái gì nên bảo đấy mà. Kệ nó, nó gõ chán rồi lại bỏ đi ấy mà, nó cũng phải biết ý chứ, đêm rồi vợ chồng mình còn tâm sự với nhau.

Vừa nói, anh lại vừa tiến tới quàng tay vào người tôi ôm, tiếng gõ cửa cứ vang lên không dứt nên tôi đành phải nói:

- Thôi, anh ra mở cửa đi.

- Hừm, tuk thực sự. Được mỗi buổi tối về chơi với vợ mà cứ bị người khác phá, có khi mai anh phải làm ra cái nội quy.

Anh khó chịu vớ lấy cái áo mặc vào rồi bước xuống giường, xỏ dép đi ra mở cửa. Tôi nằm trên giường đành lắc đầu cười vì hành động của anh.

Thật bất ngờ, trước cửa không phải là cái Thu mà là cái Ngọc!

- Xin lỗi, em làm phiền hai anh chị rồi ạ, cái điều hòa của phòng em bị hỏng, em... em...

Chồng tôi đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn của anh che lấp cái vóc dáng nhỏ nhắn của Ngọc nên tôi chỉ thấy gương mặt bối rối của em ấy.

- Điều hòa hỏng à? Thế để sáng mai anh bảo thợ sửa, bây giờ đêm rồi cũng chẳng ai sang sửa được. Vậy nhé, chúc ngủ ngon...

Chồng tôi cầm tay nắm cửa đang định đóng lại thì cái Ngọc nói:

- Nhưng... nhưng mà...

Cái Ngọc nghe vậy thì cuống quít hết cả lên, nó như vậy cũng khiến tôi phải bật dậy xem. Hôm nay thời tiết đang nóng nực, tôi còn phải bật 25 độ, mà lại đang giờ đi ngủ nữa. Có lẽ Ngọc nó nằm điều hòa quen rồi không chịu được nóng nên muốn nhờ chồng tôi sửa hộ. Thấy vậy, tôi nói vọng ra:

- Anh biết sửa thì sang xem hộ em nó một tý, nặng quá không sửa được thì mai mình thuê thợ vậy, đêm rồi cũng nóng ấy.

Chồng tôi nghe tôi nói vậy thì quay mặt ra nhìn tôi với đôi mắt "em mua việc cho anh đấy à?" Còn cái ngọc ở cạnh thì vui vẻ ra mặt, nó tíu tít nói:

- Cảm ơn chị Hạnh ạ, hihi. Điều hòa sửa được thì chị sang phòng em ngủ nhé.

- Thôi thôi! Anh nằm với vợ anh quen rồi, đêm thiếu hơi vợ anh không ngủ được. Thôi đi sang xem nhanh để anh còn về với vợ.

Không hiểu sao khi nghe thấy chồng tôi nói vậy, con bé tiu nghỉu đến lạ. Chồng tôi vừa bước ra cửa một bước thì quay ra hỏi tôi:

- Em muốn đi cùng không?

Tôi lắc đầu bảo:

- Thôi anh đi rồi về nhanh với em.

Chồng tôi nghe vậy thì gật đầu rồi bước sang phòng cái Ngọc. Phòng Ngọc chỉ cách phòng tôi một cái phòng kho lớn. Tôi nằm lướt điện thoại một lúc, mười lăm phút trôi qua, có lẽ anh đang sửa cái điều hòa ấy rồi, nếu không sửa được thì anh sẽ về luôn. Nhìn thời gian trôi qua nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác lo lắng.

Tôi định bụng bước xuống giường sang xem thế nào thì nghe thấy tiếng hét của cái Ngọc.

- Aaaaaaaaaaaaaaa!

Tôi giật mình, vội bật dậy, bước xuống giường xỏ đôi dép rồi đi ra ngoài. Bầu to rồi nên bước chân cũng nặng hẳn, di chuyển cũng lâu.

Không biết có chuyện gì xảy ra mà cái Ngọc nó hét lên vậy nhỉ?

Trong đầu tôi nghĩ ra nhiều lý do khác nhau, có lẽ nó sợ côn trùng nên hét vậy, nhưng thứ tôi không thể ngờ đó là...

Khi tôi bước đến phòng nó, đứng ở cửa, tôi thấy chồng tôi đang nằm ở dưới đất, cái Ngọc thì đè lên trên, nó mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang khoe chọn đường cong trên cơ thể. Cái váy mỏng đến nỗi tôi thậm chí còn nhìn thấy tấm lưng trắng muốt của nó.