Cô Ngân nghe tôi nói vậy thì mỉm cười gật đầu.
- Cảm ơn cô. Tôi mong rằng cô sẽ hỗ trợ nó thật tốt. Bây giờ tôi phải đi đây, có việc gì thì cứ gọi tôi, đây là số của tôi. Bà bầu cũng đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần chăm sóc chồng thật tốt là được, hằng tuần tôi thấy cái gì bổ thì tôi lại gửi.
Tôi nhận lấy tấm danh thiếp trên tay cô Ngân rồi đáp:
- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô nhiều.
Tôi tiễn cô Ngân ra cửa, cô bước vào chiếc xe đen bóng rồi rời đi. Đến khi chiếc xe biến mất dạng lúc tôi thở phào một cách nhẹ nhõm. Không ngờ cuộc trò chuyện lại có thể giản đơn tới mức ấy, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tạo áp lực cho tôi cơ. Thật may quá, gánh nặng trong lòng tôi cũng đã được trút bỏ. Tuy tôi và cô ấy chưa thể gần gũi nhau nhiều nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ khiến mối quan hệ giữa chúng tôi sát lại gần nhau hơn.
Tôi mỉm cười thỏa mãn rồi lại chạy vào bếp nấu ăn cùng cái Thu, cái Thu thấy vậy mà cứ trêu tôi.
- Chị sướng nhé, eo ôi, em cũng mong lấy được tấm chồng đại gia, mẹ chồng chiều như thế.
- Thôi nỡm đi cô ạ! Luộc rau để nó chín vàng rồi kìa.
- Ơ dạ dạ.
Cái Thu đáp lời xong lại vội chạy đi vớt rau ra ngoài khiến tôi cười.
__________________
Đến đêm tối, khi chúng tôi cùng chung giường, tôi ôm anh thủ thỉ:
- Anh này, 5 ngày nữa là đến tết rồi, tết này, anh dẫn em về nhà anh với nhé.
Anh vuốt tóc tôi, hơi ngạc nhiên khi tôi chủ động sang nhà anh. Bởi lẽ, mỗi lần nhắc đến gia đình anh tôi lại thấy tự ti và sợ.
- Dĩ nhiên là anh phải đưa vợ về ra mắt gia đình rồi, nhưng sao em trông có vẻ hào hứng thế?
- Hihi, hôm nay em gặp mẹ anh đấy!
Nói tới đây, tay anh hơi khựng lại, đôi mắt tràn đầy âu lo nhìn tôi:
- Mẹ anh đã nói gì à? Bà...
Anh chưa kịp nói hết thì đã bị tôi chặn lời:
- Không, bà không làm khó em đâu. Bà còn mua rất nhiều đồ bồi bổ cho em nữa. Bà bảo thỉnh thoảng em sang chơi nè. Vui lắm...
Nghe tôi nói vậy, hai đầu lông mày của anh mới chịu giãn ra.
- Em nói thật không đó?
- Thật. Bà không cấm chúng mình nữa đâu. Mà... anh Phong này, em nghe bà nói, bà rất thương anh lắm đấy. Thực ra hồi anh ở bên Pháp bà đã luôn lo lắng và cho người theo dõi anh. Bà chưa bao giờ hết quan tâm anh cả, ngay cả khi anh lựa chọn con đường riêng của mình. Tấm lòng của người làm mẹ, ai cũng muốn lựa chọn cho con con đường tốt nhất. Bà chỉ muốn cuộc sống của anh sau này không phải khổ. Thế nên anh Phong à...
Tôi chủ động đưa tay lên mái tóc của anh, xoa nhẹ.
- Anh có thể nghĩ về gia đình mình nhiều hơn một chút được không? Em biết anh rất buồn vì từ thời thanh thiếu niên đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Em cũng biết bà như vậy là dậy con sai cách, nhưng anh có thể hiểu cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ mà buông bỏ quá khứ, tha thứ cho họ và về nhà nhiều hơn được không anh?
Ánh mắt Đình Phong trở nên phức tạp khi nghe tôi nói vậy. Anh trầm mặc nhìn tôi thật lâu không nói gì, sau đó tôi chủ động vươn tay ra ôm cổ anh nũng nịu:
- Em vẫn đang cố gắng yêu anh nhiều hơn mỗi ngày đó, bởi em thương anh vì quá khứ của anh đã chịu nhiều đau khổ. Em thương anh nhiều cực kỳ luôn á, em đang nỗ lực từng ngày để chứng minh điều đó này. Em mong rằng anh cũng yêu thương gia đình mình nữa ^^.
Cuối cùng, Đình Phong cũng chịu nở một nụ cười hiền, anh đưa tay véo má tôi:
- Vợ anh đã bắt đầu học cách nịnh nọt ở đâu thế?
- Ứ phải nịnh nha, đây là lời nói xuất phát từ tâm của em. Em chỉ muốn anh luôn luôn hạnh phúc thôi. Yêu anh nhiềuuuuuuuuuuuuuuuuuuu
Cuối cùng, anh Phong cũng chịu nở một nụ cười với tôi.
- Được rồi. Thực ra, nghĩ về quá khứ, anh thấy mình cũng sai một phần khi đã quá ngang bướng, giá mà lúc đó anh chịu nói cho họ và giải thích nhiều hơn. Trong quá khứ, ai cũng có lỗi sai cả, từ lâu, anh đã quên đi chuyện đó và tha thứ cho ba mẹ mình rồi. Anh sẽ về thăm nhà nhiều hơn, cảm ơn em nhiều.
Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi ôm anh thật chặt.
- Chồng ngoan, yêu anh!
- Cảm ơn em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời anh khi anh gặp bế tắc, khi anh mất niềm tin với tất cả.
- Em cũng cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em, vì đã cứu vớt em ra khỏi địa ngục, vì đã trở thành người đàn ông em yêu nhất, cảm ơn anh vì đã yêu em nhiều đến thế!
_________________
30 tết.
Thật không may khi hôm nay anh Phong phải có lịch trực và một ca phẫu thuật đột xuất quan trọng. Giúp việc thì đã về quê từ sớm nên chỉ còn mình tôi loay hoay với mâm cúng giao thừa. Anh Phong đã nói với tôi rằng dù 30 có bận đến mấy anh cũng sẽ sắp xếp về nhà. Sau đó mồng 1 chúng tôi sẽ sang nhà anh chơi.
Sau khi làm mấy việc lặt vặt chuẩn bị trong đêm giao thừa xong thì tôi ngồi trên ghế sofa xem tivi. Hôm nay có chương trình Táo Quân vô cùng đặc sắc mà năm nào tôi cũng xem. Bỗng dưng, tôi nhớ tới lại quá khứ đau buồn năm xưa. Cứ tết đến, mẹ và em tôi sẽ xem Táo Quân còn tôi thì phải làm mọi thứ trong nhà. Mọi người đến chơi ăn mâm cơm thì mẹ tôi bảo tôi ốm không cho tôi lên nhà ăn, chỉ để phần duy nhất cái đùi gà đã lấm tấm vết bẩn.
Nghĩ về quá khứ, tôi vội vàng xua tay và nở một nụ cười, tết năm nay tôi có anh, có tất cả, những chuyện cũ hãy cứ để gió cuốn đi. Tôi sắp có một gia đình với anh, một tổ ấm nhỏ, là nơi để anh trở về, thế nên tôi không được phép nhớ lại chuyện cũ nữa.
Đồng hồ điểm 10 giờ đêm.
Tôi vẫn ngồi trên cái ghế sofa lạnh lẽo, căn nhà này đẹp, rộng, nhưng thật buồn khi chỉ có một mình tôi ở lại đây. Nỗi trống vắng lại dâng lên trong lòng, tôi thở dài liên tục nhìn đồng hồ rồi tự trấn an mình. Anh ấy đang có việc, có thể là đang trong một ca mổ quan trọng nào đó, vậy nên tôi phải thông cảm cho công việc của anh ấy, không được phép ích kỷ. Mười giờ rồi, anh đang bận lắm sao? Nếu anh không về kịp thì làm sao nhỉ? Nghĩ gì thì nghĩ, nếu giao thừa năm nay không có anh thì thật trống vắng...
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lại bấm điều khiển tiếp tục chuyển kênh.
Mười một giờ.
Tôi trăn trở đi đi lại lại trong nhà, không hiểu sao tôi có một dự cảm không lành làm sao đó. Tôi lo cho anh, muốn mở điện thoại gọi điện hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền anh. Tôi nén tất cả tâm tư của mình vào trong mà nhìn lên bầu trời tối đêm. Sáng nay trước khi rời nhà, anh đã hứa là sẽ về. Mười một giờ rồi, sao mà tôi thấp thỏm và lo âu quá... Mười một giờ rồi, nếu anh không về vào lúc này thì không kịp mất :(, chúng tôi sẽ không thể xem bắn pháo hoa cùng nhau... Nghĩ vậy, lòng tôi chùng xuống rất nhiều. Tôi chỉ biết chắp tay cầu nguyện anh sẽ mau về nhà. Hy vọng rằng không có chuyện gì xảy ra.
Mười một giờ ba mươi, lòng tôi thấp thỏm như có hàng vạn con kiến đang bò cào. Đợi mãi điện thoại của tôi cuối cùng điện thoại tôi cũng reo chuông, số gọi đến là anh. Tôi liền lập tức bắt máy.
- Alo, anh à, anh đang...
- Chị có phải là người nhà của anh Vũ Đình Phong không ạ?
Một giọng nam vang lên bên tai khiến tôi giật thót mình. Tại sao người đàn ông này lại cầm máy của anh Phong? Là đồng nghiệp ư? Hay có chuyện gì đó đang xảy ra mà tôi không biết?
- Vâng... ai đấy ạ?
- Tôi là người đi đường thôi, anh Vũ Đình Phong vừa gặp tai nạn chảy rất nhiều máu. Mời chị đến đường X.