Từ vụ tôi bị CMH bắt cóc, anh có ý kiến muốn tôi bảo lưu việc học một năm để ở nhà dưỡng thai. Cái thai đang lớn dần và trong quá trình mang thai sức khỏe của tôi yếu đi. Tôi dù phân vân một thời gian nhưng cũng đành phải nghe theo lời anh bởi người tôi xanh xao lại hay ốm nghén nên anh rất lo. Mỗi lần nhìn cặp mắt tràn đầy lo âu của anh là tôi lại mủi lòng. Bởi, tôi thấy anh bận bịu nhiều việc, lại còn lo cho nhiều người thế nên tôi không muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Ở nhà, tôi vẫn tự mình học tập và tìm hiểu cùng chị Vy, thỉnh thoảng chị ấy hay sang nhà chơi cùng tôi, chị còn giới thiệu cho tôi chị Trang, bạn thân chị Vy nữa. Chúng tôi giống như gặp cạ, gặp nhau lần đầu thôi mà tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời. Chị Trang, chị Vy biết tôi ở nhà một mình nên cũng chăm rủ tôi đi mua quần áo và mỹ phẩm này nọ.
Anh Đình Phong chăm sóc tôi kỹ lắm, lần nào đi về nhà anh ấy cũng sẽ mua cho tôi thứ gì đó: mỹ phẩm, quần áo,... Từ đây tôi lại thích tìm tòi trong lĩnh vực làm đẹp. Hằng ngày tôi hay lên mạng và tìm kiếm những video làm đẹp, chăm sóc da, trang điểm của mấy chị youtuber triệu view. Trước đây tôi không bao giờ trang điểm nhưng xem nhiều lại thấy nó hay hay, tôi lại tập trang điểm trên gương mặt mình nhiều hơn. Phần vì tôi là con gái mà đã là con gái thì ai cũng thích làm đẹp, phần là chị Vy và chị Trang cứ tiêm vào đầu tôi mấy cái thương hiệu làm đẹp, tôi không biết gì thì cũng quê nên chủ động tìm hiểu một chút. Nữa là tôi muốn mình đẹp để ra ngoài được anh Phong được hãnh diện ^^. Thế nào mà bây giờ tôi lại trở thành đam mê luôn rồi.
Có lần, chị Trang còn trêu tôi:
- Dạo này tao để ý mày hay bôi son trát phấn lắm đấy nhé. Hay là mày đầu tư một kênh youtube đi, tiền chồng mày đâu có thiếu.
Tôi nghe thế thì trố mắt nhìn chị Trang.
- Thôi đi, chị ế quá nên bị hâm à. Mấy chị youtuber làm đẹp xinh như thế, em làm gì có cửa. Với cả em ngại lắm.
- Ơ cái con này, mày phải tự tin lên chứ. Nhìn mày cũng xinh đáo để đấy chứ, da cũng đẹp nữa. Thế mà chẳng biết tận dụng thời cơ, tao mà là mày tao làm luôn ý.
Chị Trang nói như vậy tôi cũng chỉ biết cười trừ, mà công nhận dạo này tôi "điệu" hẳn lên rồi ấy. Mọi người hay nói nên tôi cũng để ý. Với lại tôi cũng được sự ủng hộ từ chồng lên tôi làm đẹp nhiệt tình lắm. Thỉnh thoảng hay đi spa, và biết cách chăm sóc da tại nhà rồi chứ không mù mờ như ngày xưa nên nhan sắc lên đời bao nhiêu. Mỗi sáng da ngắm mình trong gương thấy xinh lên nên càng lúc càng thích chăm sóc da hơn. Người ta bảo bầu sẽ xấu hơn nhưng các chị toàn khen tôi xinh ra nên tôi vui lắm. ^^
Hơn nữa, chồng tôi chiều tôi lắm, riêng việc chăm sóc da và mỹ phẩm linh tinh, một tháng chồng tôi đã phải chi cho tôi vài chục triệu :((. Tôi nhìn hóa đơn mà cũng xót, nhưng chồng tôi bảo chẳng có vấn đề gì mà đấy chỉ là đống tiền lẻ của anh. Anh còn bảo tôi phá nhiệt tình đi anh ủng hộ, tiền anh làm cả đời tiêu không hết, cứ phải chắt bót tiết kiệm làm gì, rồi lúc chết có mang xuống dưới âm phủ được đâu, cứ tiêu nhiệt tình sống một đời an nhàn hạnh phúc là anh vui. Vì chồng tôi quá chiều nên :(( tôi cũng sinh hư, cứ tìm hiểu cái nào hay hay là tôi lại đặt mua. Thậm chí, anh Đình Phong còn bảo, nếu thích thì mở luôn một cái spa ở nhà cũng được, anh ấy sẽ bảo bạn anh ấy làm bác sĩ da liễu tư vấn cho tôi, hoặc là mời chị ấy về làm luôn cũng được. Tôi nghe mà sướng run người, cảm giác như mình làm gì cũng được chồng ủng hộ, lại còn chiều chuộng nữa. Có chồng là hậu phương vững chắc nên tôi chẳng lo.
Vào những ngày cận tết, chị Vy và chị Trang đến thăm tôi nhiều hơn, cái bụng cũng nhô ra một chút vì đã được 8 tuần rồi. Chị Vy sang nhà tôi chơi, mua cho tôi một chút hoa quả rồi tám chuyện.
- Mà này, em còn nhớ cái con CMH không?
Nghe chị Vy nhắc đến cô ta, tôi bỗng dưng chột dạ.
- Vâng, sao vậy hả chị?
- Ờ, chị vừa hóng được vài tin tức từ chồng thôi. Nghe đâu công ty nhà nó làm ăn thất bát quá nên phá sản chuyển vào Nam rồi. Mà công ty nhà nó nợ đến vài tỷ cơ, bố nó trốn rồi bỏ lại hai mẹ con nó nương tựa vào nhau. Vì ở đất Bắc này làm ăn không được nên chuyển vào Nam sống. Mà... chị còn nghe phong phanh được là con CMH phải đi làm gái kiếm tiền đấy.
Tôi nghe mà dựng hết cả tóc gáy lên, thật không ngờ có ngày cô ta thân bại danh liệt đến mức này. Nghe vậy tôi chẳng cảm thấy hả hê chút nào mà chỉ thấy thương xót thôi. Không biết có phải do anh Đình Phong can thiệp vào không nữa, tôi bất giác thở dài. Chị Vy cắn miếng táo, nhìn tôi nặng nề thì chép miệng bảo:
- Ui xời ơi, đến giờ này mày còn xót thương cho cái con tiểu tam như vậy được à? Nó hại mày không biết bao nhiêu lần rồi đấy.
- Haizzz, em không biết tại sao nữa, nhưng cảm thấy thương và tội như thế nào ấy... Nếu gặp lại thì em vẫn không tha thứ đâu, nhưng mà... trong lòng cứ có cảm giác làm sao đó.
- Ngốc quá, em nghĩ đơn giản thôi. Con người sống hay khổ là do suy nghĩ của mình. Em làm sao thay đổi được cách nghĩ của nó. Nó không chịu thay đổi thì chỉ có mãi mãi khổ thôi. Nó làm bao nhiêu điều sai trái hại người, ích kỷ và nhỏ nhen như vậy thì làm sao mà tích đức cho con cho cháu được? Coi như là nghiệp quật đi. Loại người như thế tốt nhất không nên xót thương, thương nó rồi nó lại có cơ hội đâm sau lưng mình cho đấy. Việc của mình lo chưa xong còn đi lo việc người khác, hâm!
- Vâng ạ.
Ngoài mặt đáp chị Vy là vậy nhưng tôi vẫn thấy canh cánh trong lòng một nỗi buồn.