- Nhưng mà...
- Hừm, ngược lại, nếu anh không thể cứu em khỏi tay của CMH, khiến em chịu tổn thương anh mới là kẻ có lỗi. Em là người bị hại, chứ đâu phải là em cố tình? Đúng không nào? Vậy tại sao em phải cho rằng mình mang tội chứ. Ngốc thế hả trời?
Tôi... thực sự không thể cãi được anh nữa rồi. Có lẽ, anh là bác sĩ thần kinh kiêm nhà triết lý gia. Tôi lại tiếp tục lắng nghe anh giải thích.
- Nếu em bị người khác hãm hại, ngược lại, anh phải thương em nhiều hơn, phải bù đắp lại cho em chứ? Tại sao lại có thể trách em được?
- Còn nữa, anh cũng không yêu cầu phụ nữ đến với anh phải còn nguyên, thật sự, trong đời anh chưa gặp người nào còn... Ngoài em đấy! Giờ phụ nữ và đàn ông bình đẳng như nhau rồi. Thế nên em đừng có giữ cái tư tưởng ấy nữa. Biết chưa?
Anh vừa nói, vừa cốc yêu một cái vào trán tôi. Tôi quên mất, anh đi du học phương Tây, tiếp xúc nền văn hóa hiện đại nên tư tưởng của anh cũng rộng mở, không giống tôi, lúc nào tôi cũng luôn cố giữ mình và mong muốn rằng "chuyện ấy" phải được làm trong đêm tân hôn.
- Vậy... anh không vui khi em còn nguyên tem cho anh à?
- Vui chứ, khi biết điều ấy anh hạnh phúc cực kỳ luôn. Cảm ơn em vì đã dành điều tuyệt vời nhất cho anh. Yêu em nhiều.
- Nhưng vừa nãy anh bảo là anh không quan trọng mà?
- Ừ thì... đúng là như vậy, ý anh là dù em mất hay còn thì anh vẫn yêu em nhiều như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, anh đã từng rất hạnh phúc khi biết lần đầu em dành cho anh. Lần đó anh có tức giận, có hận là vì anh biết em là một cô gái giữ gìn và chỉ dành điều đó cho người mình yêu. Vậy nên khi em bán để lấy tiền... Anh đã để những suy nghĩ tiêu cực quẩn quanh trong đầu mình. Em hiểu mà... anh cảm thấy rất có lỗi về điều đó, anh đã xin em tha thứ rồi.
- Em hiểu... em không còn giận anh lần đó nữa.
Anh gật đầu nhìn tôi rồi nói tiếp:
- Nữa là, em dành điều tuyệt vời nhất cho anh thì anh mới là người có trách nhiệm gìn giữ nó cho em, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì đó là do anh, em không cần phải tự trách mình một cách ngốc nghếch như thế. Anh sẽ rất buồn, em hiểu chứ? Em là tất cả đối với anh. Em không được phép dày vò và tự hạ nhục bản thân mình, hãy nhớ rằng, trong bất kỳ hoản cảnh nào, đối với anh, em luôn là cô gái đẹp nhất, trong trắng nhất. Anh nhất định sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá. Thế nên đừng khóc và đừng nghĩ tiêu cực nữa nhé. Anh luôn ở bên em, mình sẽ luôn ở cạnh nhau. Đừng cảm thấy buồn hay tổn thương về chuyện đó. Ngược lại, anh mới là kẻ phải cầu xin em tha thứ vì đã không có nhiều thời gian ở bên em, để em gặp nguy hiểm. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra... thì tất cả đó là lỗi của anh!
Tôi nghe anh nói mà rưng rưng mắt cảm động. Anh dẻo mỏ thật đấy! Lúc nào cũng nói những lời khiến người khác muốn khóc thôi!
Tôi đưa tay quệt nước mắt mình. Trong lòng thầm cảm tạ ông trời vì đã đưa anh đến bên đời tôi. Người đàn ông đáng yêu như thế này tại sao ngày trước tôi có thể ruồng bỏ, hiểu lầm anh được nhỉ?
Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu xuẩn quá đi mất!
Tôi lại tiếp tục vòng tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt. Tôi muốn hít hết cái hương thơm ngọt ngào từ người anh quá đi.
Ôm nhau được một lúc, bỗng dưng, anh đưa tay vòng ra sau lưng tôi, tháo chiếc chăn ra.
Nhận thấy sự nguy hiểm, tôi lập tức buông anh, lùi lại về phía sau, nhìn anh bằng đôi mắt phòng bị:
- Em... em đang không mặc gì đâu.
- Thì sao chứ, anh đang muốn kiểm tra cơ thể của vợ anh xem có thật như Cao Mỹ Hạnh nói không chứ? Anh là bác sĩ mà. Anh phải kiểm tra xem có dấu vết của người khác trên người vợ anh không.
Lời lẽ của anh quá mức đanh thép đi :((, tôi thấy có lý lắm, hay do lúc này tôi yếu lòng nên nghe anh nói gì cũng thấy đúng nhỉ? Nhưng dù sao thì CMH không đáng tin, nhỡ đâu cô ta chỉ nói vậy để anh tha thứ cho cô ta thì sao? Dù không muốn nhưng tôi đành phải nghe theo lời anh, để anh gỡ chăn ra. Toàn bộ cơ thể của tôi đều bài lộ trước mặt anh. Anh đưa mắt nhìn chăm chú cơ thể của tôi từ đỉnh đầu đến tận ngón chân, sau đó, anh đưa tay đến vùng cô bé nhạy cảm, tôi liền lập tức co chân lại phản đối:
- Anh!!! Đừng có dở trò gì nhé!
Đôi mắt và cái vật đang lớn ở quần anh đang phá vỡ vẻ điềm tĩnh của anh rồi kìa. Tôi không tin là anh đang trong sáng.
Hai đầu lông mày rậm rạp của anh nhíu chặt hết cả lại, anh nói:
- Anh kiểm tra cũng không được sao? Nơi nào của em anh cũng xem hết rồi mà. Vùng này quan trọng lắm đó. Để anh kiểm tra nào.
- Nhưng...
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã đưa tay vuốt ve cô bé nhạy cảm của tôi, thậm chí anh còn đưa hai ngón tay vào dò xét tận sâu bên trong.
- Anh Phong, anh đang làm cái gì đó... anh quá đáng rồi...ưm...
Tôi giật thót mình, vội đưa tay che lại cái miệng vừa đang bán đứng mình kia!
Anh thấy tôi như vậy thì bật cười, còn cố đẩy ngón tay vào sâu hơn nữa.
- Hm, sạch sẽ, khít chặt, không có vấn đề gì. Một ngón tay đã cảm thấy chặt chẽ lắm rồi, mỗi lần cho vào thật khó khăn...
Biến thái! Thực sự là biến thái!
Tôi gắt lên:
- Anh... Phong!!!!!!...ưm...
Tôi thực sự không chịu nổi với cái kiểu khiêu khích này của anh nữa :((. Anh nói kiểm tra mà anh đang làm cái gì thế này. Thực sự quá đáng!
- Anh thích nó lắm!
Lần nào cũng vậy, trong khi tôi đang xấu hổ thì anh lại buông ra những lời khen ngợi khiến hai má tôi cứ đỏ phừng phừng cả lên.
Lời vừa nói xong, anh liền anh đưa gương mặt lại gần rồi đặt một nụ hôn nhỏ vụn lên cô bé. Anh ấy... lại làm chuyện đó nữa rồi! Tôi phải ngăn lại... nhưng mà... không kịp nữa!
- Phong!!!
- Anh nhớ nó.
- Anh bảo kiểm tra mà...
- Anh không cần kiểm tra cũng biết cơ thể em sạch sẽ, luôn luôn sạch.
Dù biết mình vừa bị lừa nhưng tôi không tài nào phản kháng nổi. Tôi bắt đầu thở dốc vì những ngón tay hư hỏng của anh, tôi dựa vào thành giường, lồng ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
- Ưm... Phong...
Anh đưa bàn tay bao bọc lấy một bên ng.ực của tôi, bóp một cách thỏa mãn.
- Anh thực sự mê đắm em.
Lời nói và hành động của anh như khiến tôi rơi vào một áng mây bồng bềnh, cảm giác sung sướng và ngứa ngáy như đang truyền khắp toàn thân. hai chân tôi không ngừng giãy giụa.
- Phong....
Khi anh nói câu đó, tôi hạnh phúc kinh khủng. Anh đẹp, anh có ngoại hình, anh giàu có, tính cách lại vô cùng ấm áp dịu dàng. Vậy mà anh chỉ yêu tôi và chung thủy với tôi. Có phải tôi là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi hay không?
Trong cơn kịch tính, tôi vòng tay qua cổ anh ôm thật chặt mà nói:
- Em hạnh phúc lắm, cảm ơn anh vì đã chọn em là người cùng anh đi đến hết con đường.
- Không phải, anh mới là người hạnh phúc, hạnh phúc khi có em, em là người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời anh. Đừng rời bỏ anh nhé.
Tôi nghẹn ngào, chủ động hôn lên môi của anh, ngậm lấy đôi môi mềm mỏng của anh, hai chiếc lưỡi đan vào nhau. Dư vị ngọt ngảo lan tỏa khắp khoang miệng. Anh vừa hôn tôi, vừa đưa tay bóp lấy một bên ngực.
Chúng tôi hôn nhau đến khi không thở được nữa mới chịu buông ra. Tôi thở hổn hển nhìn anh, anh lại tiếp tục trườn xuống đặt những nụ hôn lên cằm, cổ, ngực... Từng tấc da của tôi anh đều rất trân trọng.
- Anh thực sự đã rất lo lắng đấy Uyển Hạnh. Không tìm được em... anh chết mất.
Cuối cùng, anh cũng chịu thổ lộ điều anh đang lo lắng cho tôi, đáy mắt của anh tràn ngập vẻ lo âu. Thì ra, anh lo lắng cho tôi tới vậy
- Em cũng rất sợ, nếu em không còn thuộc về anh nữa... Em thậm chí đã nghĩ đến cái ch...
- Uyển Hạnh!
Anh lập tức chặn miệng tôi, giống như thể anh biết tôi chuẩn bị nói gì.
- Anh không cho phép đâu nhé, có thế nào cũng không rời xa nhau. Mình đã hứa rồi mà.
Tôi mím môi rồi lặng lẽ gật đầu.
- Vâng...
- Anh mới phải là người xin lỗi em vì đã để em vướng phải những rắc rối không đáng có. Đáng lẽ ra anh không nên giao du với CMH, anh không nên để cho em thấy hình ảnh đó. Xin lỗi em... Tin anh được không? anh chỉ một lòng hướng về em.
- Em tin anh!
Anh mỉm cười hạnh phúc rồi cởi bỏ quần áo trên cơ thể ra, vật to lớn giữa hai chân đập vào mắt tôi khiến hai má tôi nóng rực. Lần nào nhìn thấy nó tôi cũng cảm thấy sợ hãi vì kích thước và sức lực của nó. Tôi đỏ mặt nhìn sang phía khác, anh đưa cự vật lại gần cô bé ướt át rồi đ.âm sâu vào trong đó, từng lần thúc mạnh mẽ đều kèm với những âm thanh dục vọng mê người.
- Anh yêu em, nhớ em, anh thực sự mê em và không thể rời xa được em.
Cảm xúc trên gương mặt tôi được anh thu vào tầm mắt mình. Anh làm rất nhẹ nhàng và để ý tới từng chi tiết trên gương mặt tôi. Những cú thúc vào đều khiến tôi chìm vào hoan ái, cho đến khi anh gửi gắm tận sâu vào cơ thể tôi những tinh túy của đàn ông, tôi đưa tay ôm chặt anh, không ngừng nói:
- Em yêu anh nhiều lắm, Vũ Đình Phong!