Bựa Nhân Sát Vách

Chương 13: Gặp nguy hiểm 1




- Da thịt của em mềm thế!

Tôi tái mặt, cả cơ thể run rẩy đẩy bàn tay của anh ra.

- Anh đang làm gì thế?

Mới buổi gặp mặt đầu tiên đã sờ soạng lung tung như vậy rồi, điều anh ta làm khiến tôi rất sợ...

- Làm việc những cặp tình nhân hay làm!

Tôi giật mình, dĩ nhiên tôi đã ngửi thấy mùi mờ ám trong giọng nói khàn đặc kia. Tôi sợ hãi đẩy tay anh ta ra.

- Chúng ta... chúng ta... chưa phải tình nhân, chúng...chúng...ta là bạn...Đây mới là...

Lời còn chưa nói hết, Đăng đã bật dậy rồi nhanh như cắt áp sát tôi vào tường, hai tay anh ta chống lên tường như ngăn cho tôi thoát ra, ánh mắt dịu hiền vừa nãy được thay thế bằng đôi mắt nguy hiểm.

- Không phải sao? Ăn mặc đẹp như vậy không phải là để anh thịt sao?

Tôi trợn trừng mắt nhìn Đăng đang thốt ra những lời nói vô sỉ, không thể tin nổi đây là lời nói của anh ta, ở trên mạng Đăng không bao giờ nói như thế này mà luôn giữ một thái độ lịch sự nhã nhặn với tôi.

Hóa ra, tất cả chỉ là lừa bịp! Đăng là một tên lưu manh.


Nhận ra ý đồ thực sự của Đăng, mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung!

Tôi tự trấn an mình, chắc là Đăng không đến mức độ như vậy đâu, anh ta học trường y kia mà? Anh ta không sợ đi tù sao?

Mà khoan, nhỡ đâu... toàn bộ thông tin cá nhân của Đăng cũng là giả thì sao?

Nghĩ tới đây, một tia đen tối vụt ra khỏi đầu tôi...

Không phải như thế chứ?

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.

- Không... không phải... em...

Dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không điều khiển được giọng nói đang run rẩy trong cổ họng mình.

Gương mặt Đăng sáp lại gần tôi, ánh mắt lóe lên vài tia nguy hiểm, còn tôi thì bị vẻ ngoài của Đăng dọa cho chết đứng, không dám động đậy tay chân.

Môi Đăng sượt qua sườn mặt của tôi, tìm đến tai tôi mà thì thầm:

- Không phải có ý mới anh mới cố tình ăn mặc như vậy sao? Đừng giả vờ nữa, anh không lạ những đứa con gái như em.

Đăng đang nói cái gì vậy chứ? Tôi đâu cố tình ăn mặc như vậy? Bộ váy này là tôi đã dùng cả tháng lương để mua vì nó đẹp, nó cũng không quá hở hang, anh ta... càng lúc càng ăn nói như một tên lưu manh!

Tôi dùng hết sức lực đẩy Đăng ra, nhất thời Đăng bị mất đà mà ngã nhào ra đất, nhân lúc hắn không phòng bị, tôi lập tức chạy ra cửa mở chốt, đồng thời tay giữ cái điện thoại. Cũng không hiểu tại sao trong lúc nguy hiểm, hình ảnh của chú lại vụt qua đầu tôi.

Lúc đó, tôi đánh liều nhắn một tin cho chú, nội dung tin nhắn là: cứu tôi.

Chốt cửa mãi tôi mới mở được, cửa phòng bật ra, tôi lập tức bước ra ngoài thì phát hiện có 2-3 người con trai đang chờ ở cửa, tôi ngước mắt nhìn lên nhìn bắt gặp ánh mắt gian tà của chúng.

Trong tôi dấy lên một dự cảm không lành!

Không kịp suy nghĩ, đôi chân của tôi lập tức không cần điều khiển mà cất bước tính chạy đi thì hai tên to cao sừng sững đứng trước mặt tôi.

- Này cô em, đi đâu thế!

Mặt tôi trở nên tái xanh, không ổn rồi...

Lúc này, Đăng ở trong phòng mới lồm cồm bò dậy, hắn ta vì tức giận mà gắt lên:

- Con mẹ nó, chúng mày bắt nó cho tao! Cái con khốn đấy vừa đẩy tao ngã đấy.

Tôi bất giác lùi về phía sau, mồ hôi tuôn ra như tắm, càng lùi càng thấy đường cùng, cho tới khi bờ vai tôi đập phải một cánh cửa của một căn phòng khác...

Hai tên to con kia như biết tôi không thể trốn thoát nên từ từ tiến đến, gương mặt tràn đầy vẻ gian mãnh, hẳn là hai tên này đang hưởng thụ sự sợ hãi của con mồi. Con mồi càng giãy chết, càng kích thích sự sung sướng trong hắn.

Tôi sợ hãi lập tức hét toáng lên:

- Cứu tôi! Cứu tôi với! Có ai không?

Đối diện với sự sợ hãi của tôi, hai tên kia chỉ nhìn nhau rồi cười một tràng hả hê:

- Cô em, quán này đã được bao trọn rồi, sẽ không có ai cứu cô em đâu. Ngoan ngoãn nằm dưới thân anh rên rỉ, có lẽ anh sẽ nhẹ nhàng hơn đó!

Hắn ta vừa nói vừa lại gần tôi, từng bước từng bước như một vị thần chết cầm lưỡi hái tước đoạt mạng sống của tôi.

Vào thời khắc nguy hiểm, điện thoại của tôi bỗng dưng rung trên tay tôi, chưa cần nhìn màn hình, chưa cần biết là ai gọi, tôi lập tức bắt máy hét vào loa:

- Cứu tôi với, tôi đang ở cafe phim đường Phạm Ngọc Thạch, cứu với!

Lời nói vừa dứt thì tôi bị hai tên to con kia giật mất điện thoại rồi ném xuống đất vỡ toang, gương mặt của hai tên đó bỗng dưng đỏ au và tràn đầy sát khí, giống như có thể giết chết tôi ngay lúc này vậy.

Tôi nuốt nước bọt, không biết người vừa gọi tôi có thể nghe thấy tôi nói gì không nhưng nó bớt làm tôi sợ hãi hơn.

Tên to con kia lập tức giật lấy tóc tôi, kéo mạnh xuống dưới rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng tôi.

- Mẹ con chó này!

Bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi ôm cái bụng đang quặn thắt của mình, cổ họng thì nghèn nghẹn như muốn nôn ra ngoài. Thế nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng, tôi liên tục kêu cứu, chỉ hy vọng có người nào đó tốt bụng có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Hắn liên tục đánh vào mặt vào bụng tôi, hắn không hề nể nang ai mà liên tục đánh tôi cho hả giận. Tôi như một bị thịt cho hắn, tôi bị đánh đến tím bầm, khóe miệng tràn ra đầy máu tươi.

- Thôi! Đánh nó vậy thôi, hàng ngon còn cho các anh em dùng dần chứ!

Đăng tiến đến vừa nói vừa cười.

Tôi bị đánh đến mức sắp mất đi lý trí, mắt hoa đi, cảnh vật mờ dần...

Bọn họ định làm tập thể...

Tôi ho ra một ngụm máu đỏ tươi, không ngờ bọn họ lại ác động đến như vậy. Mới đầu gặp mặt Đăng, anh ta trông thư sinh vô cùng, không nghĩ rằng anh ta lại bày ra trò này. Lại nhớ tới lần chú Phong từng nói với tôi không nên quen qua mạng vì bọn thanh niên bây giờ manh động.