Bựa Nhân Sát Vách

Chương 126




- Trước tiên, tôi muốn xin lỗi cậu về chuyện của anh Đình Phong, tôi đã thích anh ấy từ rất lâu rồi. Sau khi phát hiện cậu là hàng xóm của anh Phong, tôi đã rất ghen tỵ. Cậu còn nhớ chứ? Cái lần mà tôi phát hiện ra cậu biết yêu ấy... Lúc ấy, tôi cũng phát hiện ra mình yêu anh Phong, khi ấy tôi đã rất ghen tỵ với cậu. Ghen tỵ vì cậu được ở gần anh ấy, được anh ấy đối xử tốt, đổi lại, tôi chỉ cảm nhận được sự thờ ơ của anh ấy. Dù tôi có dùng mọi cách để lấy lòng mẹ anh Phong thì mãi mãi tôi không thể có được trái tim của anh Phong... Tôi thực sự xin lỗi, trong cơn ghen mù quáng, tôi đã không kiểm soát được bản thân mà làm ra những hành động sai trái, tôi thực sự mong cậu tha lỗi cho tôi..

Lời nói của CMH thật sự khiến tôi cảm động, nhưng tôi vẫn giữ trong lòng một sự đề phòng nhất định. CMH là kẻ chơi trò tâm lý rất tốt. Tôi im lặng không nói gì, biết đâu chỉ một vài giây nữa thôi là cô ta lại kể lể để tôi thương hại, rồi nói rằng cái thai trong bụng cô ta là thai của anh Đình Phong thì sao? Xong rồi sử dụng lại chiêu trò tâm lý thì thôi nhé! Tôi chỉ tin anh Phong của tôi thôi, anh ấy đã nói không có chuyện gì với cô ta là không có!

Ngoài dự định của tôi, Mỹ Hạnh không hề chơi trò tâm lý, cô ta bắt đầu tỏ ra tiếc nuối.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng sụt sùi, Mỹ Hạnh bắt đầu khóc thút thít.

- Tôi thực sự biết lỗi rồi, đáng lẽ ra tôi không nên như thế, tôi thực sự tiếc nuối về tình bạn giữa tôi và cậu...tôi...

Tôi hít sâu một hơi rồi thở dài.

- Mỹ Hạnh, mọi chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, sắp tới năm mới, tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Ai đúng ai sai trong lòng khắc rõ. Giờ đây tôi chỉ muốn yên bình với anh Đình Phong mà thôi.


Đầu bên kia đột ngột im ắng, chờ một vài phút nhưng không thấy Mỹ Hạnh đáp lại, tôi định cúp máy thì cô ta nói tiếp:

- Xin lỗi, tớ làm phiền cậu quá phải không? Tớ... chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi, cậu tha thứ cho tớ nhé?

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp.

- Ừ, chuyện cũng qua rồi, tôi không tính toán nữa.

- Chúng ta... liệu có thể?

- Gương đã vỡ thì không thể lành lại được nữa.

Tôi ngẩng mặt, nhìn qua cửa sổ, bầu trời đang trở nên tối đen, báo hiệu sắp có một cơn bão đang ập đến.

- Mối quan hệ của chúng ta không thể lành lại như lúc trước được nữa, lòng tin đã mất, mãi mãi không thể lấy lại được.

Làm sao tôi có thể tha thứ cho một người dồn tôi vào chỗ chết? Làm sao tôi có thể tha thứ cho một người hết lần này đến lần khác hãm hại tôi, tất cả chỉ vì tình yêu ích kỷ? Tha thứ? Sự tin tưởng tôi dành cho CMH đã chấm dứt thật rồi, tha thứ để rồi cô ta quay lại đâm sau lưng tôi vài nhát nữa? Không thể... CMH không còn có thể tin tưởng được nữa.

CMH lại im lặng một lúc rất lâu, mãi về sau cậu ta mới đáp lại:

- Mình hiểu rồi... thực sự xin lỗi cậu...

- Ừ, vậy tôi cúp máy đây.

- Khoan đã! Tôi... còn có chuyện muốn nói.

Hai đầu lông mày tôi nhíu chặt lại, cuối cùng là CMH Đang muốn gì?

- Chuyện của công ty gia đình tôi... cậu có thể nể tình chúng ta đã từng là bạn, nói giúp với anh Đình Phong một câu...

Khóe môi tôi nhếch lên, vòng vo mãi một hồi, tôi tưởng CMH chỉ muốn nói xin lỗi, hóa ra là vì chuyện này. Kể từ cái lần gặp nhau ở khu trung tâm thương mại, tôi vẫn chưa hỏi anh về chuyện của CMH.

- Tôi thực sự không rõ chuyện này, thương trường thì khốc liệt, tôi nghĩ mình khó có thể can thiệp. Tôi sẽ nói với anh ấy khi có dịp, nhưng tôi không hứa trước. Với lại tôi nghe chị Vy nói gia đình cậu không giữ chữ tín, một số công ty hợp tác cùng gia đình cậu đều bị lật lọng. Có lẽ cậu nên thay đổi từ phía mình trước.

Mỹ Hạnh lại im lặng vài phút rồi mới đáp:

- Chỉ cần cậu nói lại giúp mình là được rồi, cảm ơn.

- Ừm.

- Liệu tớ có thể mời cậu một ly cafe không? Coi như là lần cuối...

- Xin lỗi, anh Đình Phong không cho phép tôi tự ý ra ngoài.

- Chỉ là một cuộc gặp...

Mỹ Hạnh chưa nói hết đã bị tôi chen vào:

- Mỹ Hạnh, việc cậu nhờ tôi đã nhận lời, tôi nghĩ chúng ta dù có gặp nhau cũng không có vấn đề gì để nói cả. Mong cậu tôn trọng quyết định của tôi.