Bựa Nhân Sát Vách

Chương 124




- Thực sự là... em không sao mà... chuyện qua rồi...

Tôi chưa kịp nói xong thì anh đã chặn họng tôi.

- Chuyện qua rồi? Em bảo thế mà là qua được à? Hai mẹ con họ sỉ nhục em bằng những lời lẽ khó nghe, anh nghe xong mà cũng không thể kìm nén được cảm xúc trong mình, mà em vẫn đứng đó nghe xong còn bị nó tát cho nữa.

- Nhưng mà... em cũng phản kháng mà!

- Anh không quan tâm, nói chung là cả gia phả nhà nó sau 24 giờ ngày hôm nay xác định, không thể làm ăn nổi trên cái đất này nữa.

Tôi nghe anh nói mà da gà da vịt nổi hết cả lên, cái gì mà nghiêm trọng vậy... chỉ là một cái tát thôi mà.

Tôi ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, dù CMH thâm hiểm thật đấy nhưng không đến mức như thế chứ. Tôi nghĩ cùng lắm anh cũng chỉ ra mặt nói vài câu dọa dẫm nó, ai ngờ anh lại định triệt đường làm ăn nhà nó thì hơi quá rồi...


- Đình Phong à... em thực sự không sao mà, mọi chuyện qua rồi. Anh đừng giận mà, em không thế nữa đâu, em hứa mà...

- Xin lỗi, lời hứa của em đã không còn giá trị! Lần trước em cũng hứa nhưng lần này em vẫn có ý định giấu anh. Anh không thích em giấu anh từ việc nhỏ nhất.

Rõ ràng tôi là nạn nhân trong chuyện này, giờ lại biến thành phạm nhân bị anh tra khảo là sao:(( cứ như người mắc tội vậy. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn phải dịu giọng xuống để an ủi anh, tôi biết anh vì lo cho tôi nên mới vậy. Nhìn gương mặt anh nãy giờ vẫn nhăn nhó mà chưa giãn ra kìa.

- Đình Phong... em thực sự xin lỗi mà, tha lỗi cho em đi... Em yêu anh mà... Chỉ là, em không muốn anh lo lắng thôi.

- Ừ, em không muốn anh lo lắng, nhưng hậu quả là thế này đây.

- Đình Phong...

Tôi liền nhanh chóng áp gương mặt mình vào lồng ngực của anh, bỗng dưng bên tai tôi truyền đến tiếng tim đập rất mãnh liệt. Tôi vội vàng vòng tay qua cổ anh ôm chặt. Lần đầu tiên làm cô gái nũng nịu bánh bèo nên có phần ngốc nghếk :((.

- Đình Phong, đừng giận em nữa, em sai rồi, sau này cái gì em cũng sẽ nói cho anh. Đừng giận em nữa nhé... yêu anh nhiều...

Lời nói phải kết hợp với hành động, tôi chủ động đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Ai ngờ, lúc rời ra thì lại bị anh giữ tay rồi đè xuống giường. Tình thế bị đảo ngược, nãy giờ tôi nằm trên người anh lại biến thành anh nằm trên người tôi. Hai mắt anh sáng rực đăm chiêu nhìn tôi, sợ quá đi!

Mà hình như, vật to lớn nào đó đang nổi cộm lên, chạm vào đùi tôi...

- Bây giờ anh đang mất niềm tin vào em rồi. Em nghĩ xem, em phải làm gì đi.

Tôi nhíu mày, cảm giác như mình vừa bị đưa vào một cái bẫy rất sâu do anh tạo ra. Tôi cũng không phải ngốc, tôi thừa hiểu anh đang có ý định bắt tôi "chủ động" quyến rũ anh.

Tôi cắn môi, nghĩ nghĩ một hồi tôi lại đưa tay cuốn lấy cổ anh, hành động này thật vô liêm sỉ đi :(( giống như cánh tay bạch tuộc của mấy tiểu tam trong truyện vậy. Nhưng thôi bây giờ anh đang giận, tôi phải cố gắng dung hòa ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong người anh. Mà tại sao tôi phải khiến anh nguôi giận chứ? Người giận anh đáng lẽ phải là tôi cơ mà :((, vừa bị Tuesday của anh chửi, lại cho ăn bạt tai. Vậy mà giờ lại bị anh bắt nạt. Huhu :(( bất công.

- Đình Phong... bất công quá, em rõ ràng chịu thiệt thòi như vậy mà. Sao anh nỡ bắt nạt em thế.

Tôi cho chút ủy khuất vào giọng nói của mình, trước lời nói của tôi. Anh thực sự bị đánh gục, đôi mắt nghiêm túc vừa nãy cũng hóa thành dịu dàng. Anh chủ động đưa tay vuốt tóc tôi, rồi cầm một lọn tóc dày đưa lên mũi hít một hơi sâu.

- Anh nhớ em... xin lỗi vì đã khiến em phải chịu thiệt thòi. Xin lỗi vì đã thất hứa.

Anh đâu có thất hứa, tại vì tôi giấu anh nên anh mới vậy. Tự dưng anh xin lỗi khiến tôi áy náy vô cùng.

- Không, việc này không được tính là thất hứa. Xí xóa nhé, là do em thất hứa.

- Thế thì em bù đắp lại cho anh đi.

Sặc! Tôi lại bị anh lừa rồi đúng không :((, chơi với người IQ cao như anh thật khó quá đi. Lại bị anh cho vào tròng nữa rồi, nãy giờ còn tưởng anh hối lỗi, ai ngờ... anh là cừu hóa sói!

Tôi bĩu môi bất phục, còn chưa kịp nói thì đã bị đôi môi của anh phủ lên môi của tôi, hai tay tôi chống lên lồng ngực anh. Vì anh hôn quá bất ngờ nên tôi chỉ kịp đáp lại một cách vũng về. Dần dần, tôi đưa lưỡi đáp trả lại anh, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau đầy si mê, tôi vòng tay qua cổ anh, dần dần trườn xuống tấm lưng rộng lớn của anh vuốt ve.

Được sự cổ vũ của tôi, đôi tay anh thừa dịp xông lên luồn vào áo tôi, tháo bỏ lớp áo ngực rào cản mà bao bọc lấy bộ ngực của tôi nắn bóp, những ngón tay ma thuật điêu luyện tìm đến nơi nhạy cảm nhất thuần thục vân vê...

Tự dưng tôi thấy hơi kỳ kỳ, rõ ràng chúng tôi đang tranh luận, anh thì rất giận... nhưng sao bây giờ lại chuyển thành làm chuyện xxx rồi?

Nhưng tôi không giữ được lý trí để nghĩ nữa, tâm trí của tôi bây giờ đã trôi dạt đến nơi nào đó mất rồi. Nụ hôn nồng cháy của chúng tôi giống như một liều thuốc chữa trị tâm hồn tổn thương của cả tôi và anh. Lưỡi của anh càn quét trong khoang miệng tôi, chúng tôi hôn nhau đến khi không thở nổi nữa anh mới chịu buông tôi ra.