Bựa Nhân Sát Vách

Chương 121




Chát!

Tôi chưa kịp nói xong thì bất chợt Cao Mỹ Hạnh vung một bạt tai vào mặt tôi, tốc độ của nó quá nhanh khiến tôi còn không kịp phản kháng mà ngã quỵ xuống, điện thoại đồng thời cũng bị văng ra sàn nhà.

- Mày là thứ bạn giẻ rách, thứ bạn chó má! Mày đã cướp chồng tao còn gọi điện cho anh ấy sỉ nhục tao à?

Cái tát bất ngờ của Cao Mỹ Hạnh khiến máu mũi tôi tuôn ra ồng ộc, tôi còn chưa kịp đứng dậy thì nó đã như một con điên lao vào định đánh tôi thêm vài cái nữa.

Cao Mỹ Hạnh khi bị dồn đến chân tường sẽ trở thành loại người kinh tởm như thế này ư? Sống lưng tôi lạnh ngắt, còn chưa kịp phản kháng thì chị Vy đã đứng ra can ngăn giúp tôi, chị ấy cầm chặt lấy hai cánh tay của Cao Mỹ Hạnh, ngăn không cho cô ta đánh tôi, ai ngờ Mỹ Hạnh không nể mặt chị Vy, nó không ngừng vùng vằng tay chân với chị ấy.

- Chị buông em ra, em phải đánh cho con đ.ĩ đấy một trận...

Tôi không còn nhận ra vẻ mặt xinh đẹp thanh cao của Mỹ Hạnh thường ngày nữa rồi, giờ đây đôi mắt nó trở nên tràn đầy hận thù , hàm răng nghiến lại phát ra tiếng kèn kẹt, tôi sợ đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Dừng lại trước khi tôi gọi người đến đây, Cao Mỹ Hạnh, hành động thì cũng phải suy nghĩ một chút. Tuy Uyển Hạnh và Vũ Đình Phong chưa chính thức trở thành vợ chồng nhưng cô thực sự mắc sai lầm rồi đấy. Cô có biết vị trí của Uyển Hạnh trong lòng Vũ Đình Phong lớn như thế nào không? Khi nãy tôi đã chứng kiến toàn bộ hành động của các người rồi, anh Vũ Đình Phong rất thương Uyển Hạnh, nếu cô muốn giữ cho cái nhà mình được yên ổn thì dừng ngay lại cho tôi.

Bà Hồng chỉ nghe tới đó thôi thì sợ hãi đến mức tay chân run rẩy luống cuống kéo con gái về.

- Thôi con ơi, mình về thôi, con đang mang thai, dễ bị kích thích, mẹ biết con đang rất nhẫn nhịn. Cùng lắm thì ba mẹ sẽ nuôi cháu, không cần một ai hết. Còn cái con hồ ly kia...

Bà ta vừa nhắc đến chữ này thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể hận muốn ăn tươi nuốt sống.

- Gieo nhân nào gặp quả đấy, rồi mày sẽ nhận được hậu quả cho việc làm hôm nay.

Tôi không hiểu là do bà Hồng quá chiều con nên mới một mực bênh Mỹ Hạnh hay là do tính cách của hai mẹ con nhà này vốn thế. Nhưng phải công nhận một điều là hai mẹ con Hồng Hạnh này phối hợp ăn khớp với nhau cực kỳ. Dù là bà Hồng chiều con đến mức sai lầm hay là bà Hồng và con Mỹ Hạnh cấu kết với nhau thì tôi cũng thấy hai con người này càng lúc càng mù quáng rồi. Đã vậy, tôi phải khiến hai người họ tỉnh ra.


Tôi đứng dậy, đưa tay quệt máu mũi đang chảy ròng ròng xuống môi mình rồi điềm nhiên nói với người ta.

- Hai mẹ con hôm nay nhớ về nhà soi gương cho kỹ nhé, cuộc đời vốn không trả cat-xe diễn xuất cho hai người đâu. Còn nữa, đừng có tự nói tự vả vào mồm nữa, dù có dùng sữa tắm đắt tiền cỡ nào cũng không tẩy được mùi ô uế bốc ra từ nhân cách của hai người đâu.

- Cái đm cái con ranh con này...

Trước lời nói của tôi, Bà Hồng không nhịn được mà định lao vào đánh tôi, ai ngờ bị hai anh bảo vệ với chị Vy ra can thiệp. Tới mức này, chị Vy dường như không chịu đựng khi thấy tôi bị bắt nạt nữa mà ra mặt hét vào hai mẹ con Hồng Hạnh.

- Hợp đồng thương mai giữa nhà tôi và nhà bà chính thức chấm dứt! Tôi sẽ không để chồng tôi ký kết bất kỳ một bản hợp đồng nào với bên công ty bà nữa. Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến: nhà họ Cao chỉ biết nói mà không biết làm, nói thì hay lắm nhưng không biết sự thật đúng bao nhiêu. Chồng tôi là doanh nhân, quan trọng nhất là chữ tín chứ không phải lời nói. Cảm phiền bà Hồng và cô Mỹ Hạnh đi trước khi có người đến đây.

Chị Vy như một vị thần đứng trước mặt đòi lại công bằng cho tôi. Tôi cứ tưởng chị ấy sở hữu tính cách nhí nhảnh hoạt bát, ai ngờ cũng có lúc chị ấy lại cứng rắn đến thế này, không hổ danh là vợ của anh Hoàng. Đúng rồi, chị ấy là một cô gái thông minh, chị ấy có mắt nhìn, biết quan sát chứ không phải kẻ ngu muội bị mẹ con nhà bà Hồng dắt mũi đâu?

- Cô... cô Vy à...

Bà Hồng nghe chị Vy nói chấm dứt hợp đồng thì thất thểu, hốc mắt trở nên trống rỗng.

- Mình đi thôi em!

Chị Vy quay lưng với hai người bọn họ, không một chút lưu tình nắm chặt tay tôi rồi kéo đi.

- Cô Vy à, cô nghe tôi giải thích đã... cô...

Chị Vy cứ vậy mà kéo tôi rời khỏi nơi đó, đám đông cũng khó hiểu mà tản dần không còn đứng hóng chuyện nữa. Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của bà Hồng và tiếng khóc lóc của Cao Mỹ Hạnh vẫn vang lên dai dẳng trong không gian. Tôi được chị Vy kéo ra ngoài khu trung tâm thương mại rồi chị ấy kéo tôi một mạch lên xe, lấy giấy ăn lau máu mũi cho tôi. Gương mặt chị Vy tràn đầy lo lắng:

- Em có sao không? Máu mũi chảy nhiều quá này.

Tôi nhạy cảm lắc đầu, lâu rồi chưa có người ngoài quan tâm tôi như thế này. Huống chi chị Vy chỉ gặp tôi có một lần duy nhất mà đã đứng ra bênh vực tôi... Tôi còn sợ rằng hôm nay đã dọa cho chị ấy sợ hãi rồi. Vậy mà chị ấy chỉ lo lắng cho tôi.

- Chị Vy, em xin lỗi vì buổi đi chơi ngày hôm nay... em...

- Suỵt!

Chị Vy nhíu mày ra hiệu tôi im lặng.

- Xin với lỗi cái gì, rõ ràng là bị người ta bắt nạt như thế mà vẫn kiên cường. Chị phục em lắm đấy, lúc bằng tuổi em, chị vẫn còn đang mếu máo khóc lóc giận dỗi anh Hoàng vì Tuesday nói cho một tràng mà không phản kháng đấy. Chị chứng kiến hết rồi, cô bé Uyển Hạnh rất là mạnh mẽ, chị học hỏi từ em nhiều lắm. Chị biết tại sao anh Đình Phong lại yêu em rồi, em mạnh mẽ đúng lúc, yếu đuối đúng chỗ.

Tôi ngạc nhiên nhìn chị Vy, không ngờ rằng chị ấy lại nói ra những lời tình cảm như vậy, tự dưng khóe mắt tôi rưng rưng...

- Em... em...

- Hehe, lần này thì anh Đình Phong chọn đúng người rồi. Nói thật cho em biết nhé, em là người con gái đầu tiên anh ấy công khai trước mặt bạn bè đấy. Bình thường chị không hay quan tâm đến đời sống của anh ấy lắm, nhưng chị để ý, những lần trước đây, khi đi cùng chồng chị và anh Phong, chị thấy anh ấy cô đơn lắm, tuy lúc nào anh ấy cũng mỉm cười vui vẻ nhưng chị luôn cảm nhận được tận sâu trong tim anh ấy là một sự thiếu thốn không thể bù đắp được. Anh Đình Phong trông vậy thôi nhưng lại là người đáng tin, anh ấy đã không nói thì thôi chứ một khi đã nói là anh ấy sẽ làm được. Còn nếu không chắc chắn thì anh ấy sẽ không nói ra mà âm thầm dùng hành động. Chị đã nghe về gia đình của anh Phong qua lời nói của anh Hoàng. Anh Phong thực sự rất cô đơn vì từ nhỏ đã chịu đựng sự thiếu thốn về mặt gia đình, chị thực sự hy vọng em sẽ tin tưởng và bù đắp lại những tổn thất lớn trong lòng anh ấy. Được chứ?

Tôi thực sự cảm động trước lời nói của chị Vy, điều chị ấy nói cũng là điều mà tôi nghĩ trong đầu. Người bạn như chị Hà Vy tôi nhất định sẽ trân trọng, đang muốn nói lời cảm ơn chị thì điện thoại chị Vy reo chuông.

- Chờ chị một lát.

Chị Vy nói vậy xong liền rút điện thoại từ túi quần ra, tôi nhìn rõ mồn một số trên màn hình là số của anh Phong. Bấy giờ tôi mới sực nhớ ra lúc nãy tôi bị Mỹ Hạnh tát lên điện thoại bị vỡ mất rồi...

- Đấy, vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo đến luôn, chắc anh ấy lo cho em đó, để chị nghe điện nhé.

- Dạ.

Nói đoạn, chị Vy áp điện thoại lên tai nghe.

- Vâng em nghe đây.

- Vâng, Uyển Hạnh đang ở chỗ em, vừa nãy xảy ra một vài sự cố...

Nghe đến đây, tôi liền đưa hai cánh tay múa may trong không trung ra hiệu chữ X, mong rằng chị Vy đừng nói ra, tôi sợ anh Đình Phong sẽ lo lắng cho tôi...

Chị Vy nhìn thấy tôi hành động như vậy thì cười mỉm đầy ẩn ý, cứ tưởng chị ấy sẽ đồng thuận với tôi, ai ngờ chị ấy kể hết một lèo sự việc lúc nãy cho anh Phong nghe.

- Vừa nãy ở trong khu trung tâm mua sắm em gặp lại tình nhân cũ của anh đấy, còn có cả mẹ của con bé đó nữa. Con bé đó còn tát Uyển Hạnh sưng hết cả một bên mặt rồi đây này. Anh ra đây mà xem, em nhìn mà vẫn thấy thương. Huhu, anh làm bác sĩ mà chăm vợ kiểu gì ấy, còn để cho tình nhân tát vợ máu mũi tuôn ồng ộc rồi đây này...

Ôi trời đất quỷ thần ơi! Tôi đã ra hiệu là chị ấy đừng nói ra chuyện đó, không ngờ chị ấy đã kể rồi lại còn thêm mắm thêm muối vào nữa. Tôi hốt hoảng nhìn qua gương chiếu hậu, mặt không sưng lên lắm đâu chỉ đỏ thôi mà... huhu...

Tôi liền níu tay chị giật giật, nói thầm với chị rằng chị đừng kể nữa...

- Ôi Uyển Hạnh nó đang không cho em nói đây này anh ơi, anh không biết đâu, ở đấy có bao nhiêu người nhé, giữa thanh thiên bạch nhật bà mẹ của con Mỹ Hạnh còn nói Uyển Hạnh không ra một cái gì cơ. Thôi những từ ngữ ấy em không muốn nhắc đến. Anh phải xem thế nào đi chứ ai lại để vợ chịu uất ức như thế. Mà em không thích đàn ông nói mồm đâu nhé, phải hành động. Đừng tưởng nói một hai câu an ủi vợ là xong. Đàn bà đang mang thai nhạy cảm và dễ bị tổn thương lắm đấy anh ơi... anh là bác sĩ anh rõ nhất mà...

Trời ơi!!! Trong lúc này tôi chỉ mong chị ấy kể đúng sự thật mà không thêm dầu vào lửa thôi... tôi không muốn thấy bộ mặt tức giận của anh Đình Phong đâu... nó thực sự là đáng sợ đấy!

Chị Vy quay sang tôi cười mỉm, rồi cố tình bật loa lên cho tôi nghe.

- Hai chị em đang ở đâu? anh qua luôn bây giờ đây. Gọi facetime cho anh xem mặt của Uyển Hạnh.

Ui! Tôi biết ngay mà, nghe giọng là biết anh ấy đang rất nóng lòng đến đây, không biết hợp đồng của hai người đã bàn xong chưa. Chị Vy nói vậy làm anh ấy lo lắng bỏ dở công việc rồi kìa :((.

- Thôi anh ei, vợ anh mà anh lo cũng chẳng xong, thế này thì dễ mất vợ lắm. Chán anh! Anh còn thua xa anh Hoàng nhé, ngày xưa anh Hoàng diệt Tuesday hơi bị chuẩn đấy, nếu anh không tin anh có thể hỏi tường tận người bạn đang ngồi đối diện anh ấy. Mà anh không phải đón đâu, đợi đấy để em đưa Uyển Hạnh về nhà, yên tâm là nguyên đai nguyện kiện cho anh.

- Thôi đừng đùa nữa, nói cho anh biết địa chỉ, anh đến ngay bây giờ đây. Anh gọi cho Uyển Hạnh mãi không được, không biết điện thoại của cô ấy bị làm sao nữa :((. Mà gọi video call cho dễ đi em...

- Thôi vậy nhé, anh cứ về nhà trước đi, để em đưa Uyển Hạnh về, khỏi cần gọi video call.

- Hà Vy!!! Em có nể mặt anh không đấy? Anh thực sự cáu rồi nhé, đêm hôm hai đứa con gái đi về anh thực sự lo. Vết thương của Uyển Hạnh sao rồi, em làm gì biết băng bó vết thương, mau gọi video call để anh xem mặt Uyển Hạnh đi :((.

Nghe giọng của anh Đình Phong là biết anh ấy đang lo lắng đến mức nào rồi, tôi vội vội vàng vàng tiến đến nói vào trong điện thoại.

- Anh đừng lo, em không sao mà.

Chị Vy thấy thế liền ẩn tôi ra, không cho tôi nói nữa.

- Anh đã bảo có chuyện gì là phải nói cho anh mà, sao cứ giấu thế, em nói không sao nhưng anh tự biết là có sao. Em đang ở đâu? anh đến luôn.

- Thôi, em còn chưa nói chuyện xong với Uyển Hạnh cơ mà. Quyết thế nhé, lo cho vợ thì về nhà đi, em đưa Uyển Hạnh về đây, đừng ngăn cản giây phút đẹp đẽ giữa em và em ấy. Vợ không lo được thì để em lo cho. Giờ đây em đã tìm được hạnh phúc mới, chân lý mới, em sẵn sàng bỏ anh Hoàng để cưới Uyển Hạnh, vậy nhá!