Tôi cắn môi nhìn anh, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong trái tim. Thì ra, có chồng làm bác sĩ lại sung sướng nhiều như thế. Đúng thật là ở với anh, tôi chẳng cần phải lo gì. Hôm qua khi nghe anh nói tôi có thai, tôi tưởng mình phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt, rồi tìm hiểu loại sữa nào tốt cho con, rồi ăn gì để tốt, dùng bỉm hãng nào,... Nhưng chỉ một câu "anh là bác sĩ" của anh đã giải quyết hết tất cả. Anh thậm chí còn không để tôi động tay vào bất cứ việc gì, toàn bộ chế độ sinh hoạt của tôi đều đã được anh lo mất rồi.
Phong đưa tay vuốt tóc tôi, đôi mắt anh đem theo bao nhiêu là trìu mến và tình cảm. Tự dưng trong đầu tôi lại suy nghĩ linh tinh.
- Ngày hôm nay em vui chứ? Có điều gì thì nói cho anh biết.
Anh nói khiến tôi lại nghĩ đến cái việc đi học rồi kiếm tiền, tôi vội vàng kể cho anh điều tôi đang lo lắng, vì chúng tôi đã hứa với nhau là có điều gì đều không được giấu nhau rồi.
- Anh Phong, em có bầu như thế này... em sợ, khi bụng to lên... nó ảnh hưởng đến việc học.
Nói tới đây thì ngón tay anh đan trên tóc tôi khựng lại, anh nhìn tôi rồi nói:
- Em không cần phải đi học cũng được.
Tôi biết ngay anh lại nói thế rồi, tôi dịu giọng xuống nói với anh:
- Anh hâm à, ít ra cũng phải học hành có bằng xong đàng hoàng chứ. Em biết là anh giàu rồi nhưng em cũng phải tự lực, em không muốn dựa dẫm mãi vào anh đâu.
Anh nghe tôi nói vậy thì nhíu mày không hài lòng.
- Sao lại gọi là dựa dẫm? Đã là vợ chồng, tiền của anh sẽ là của em, anh là bác sĩ, bận bịu suốt ngày. Anh chỉ cần người phụ nữ của anh chăm lo cho tổ ấm và gia đình của mình mà thôi. Đối với anh, trong gia đình chỉ có một người đi làm thôi. Với lại, anh không bao giờ để em phải khổ, tiền của anh khi nào em tiêu hết đi rồi đi làm.
Tôi trố mắt vì những lời lẽ trên trời của anh, tôi từ nhỏ đã quen làm lụng vất vả rồi, làm sao tôi có thể để cho kiếm tiền mãi được. Rồi mẹ anh sẽ nói gì? Tôi không muốn bị người ta dòm ngó khinh ghét. Với lại, người không có tiền trong gia đình sẽ không có tiếng nói, tôi đã đọc rất nhiều bài báo như vậy nên tôi rất sợ. Giống như lúc này đây, anh đang cho mình là đúng và dùng cái lý lẽ có phần bảo thủ của mình để áp đặt lên tôi.
- Em biết là em kiếm tiền sẽ không nhiều bằng anh... nhưng mà em không muốn mang tiếng dựa dẫm chồng. Anh không nghĩ cho em à?
- Tại sao em cứ phải quan tâm lời nói của người khác thế nhỉ? Sao em không dùng thời gian kiếm tiền của mình để chăm lo và dạy dỗ con cho tốt. Em biết anh bận như thế nào mà, sao em không nghĩ đến con mình?
Cách anh nói khiến tôi cứ cảm giác như mình là một cái máy đẻ. Thời nào rồi mà phụ nữ còn chăm lo cho gia đình để đàn ông kiếm tiền như thế này nữa :((. Tôi biết anh có ý tốt muốn yêu chiều tôi, nhưng cái cảm giác bị phụ thuộc khiến tôi vô cùng khó chịu.
- Em đi học, đi làm thì vẫn có thể chăm con được, anh yên tâm đi mà.
- Yên tâm thế quái nào được, rồi em đến trường lại đi gặp thằng thầy đó chứ gì? Em tưởng anh không biết à?
Cái gì đây? Đang nói chuyện tự dưng thái độ anh trở nên gắt gỏng, mà... thầy anh đang nhắc đến chẳng lẽ là thầy Trung? Anh đang theo dõi tôi đấy à?
- Anh bị sao đấy? Thầy Trung là giúp đỡ chứ em và thầy ấy có liên quan gì đâu?
- Giúp đỡ? Giúp đỡ mà bao sinh viên tận mấy chục triệu tiền ăn à?
- Sao hôm nay anh quá đáng vậy? Thầy Trung có ý tốt đưa mẹ em vào viện, nên em trả ơn thầy bằng một bữa ăn... ai ngờ lúc đó thầy lại dẫn đi nhà hàng quá đỗi sang trọng... sự việc...
Chưa kịp nói xong, anh lập tức chặn họng tôi:
- Người ta dẫn đi đâu là em đi theo đó à? Thế người ta dẫn em đi nhà nghỉ em có đi không? Sao em dễ tin người thế?
- Anh!!! Quá quắt!!! Đang nói chuyện kiếm tiền thì anh nói sang thầy ấy. Em đã nói em với thầy ấy không có gì cả, sao anh không tin em vậy? Sao anh quá đáng vậy?
Tôi không chịu được nữa mà khoanh tay, xoay người nằm quay lưng với anh, thật không thể chịu nổi được người đàn ông này. Những cử chỉ ấm áp sáng nay tan biến sạch, hóa ra anh đang muốn chi phối tôi, anh muốn giam tôi trong cái căn nhà này đấy à? Yêu nhau là phải tôn trọng nhau, tôi không muốn trở thành búp bê trong lồng kính, tôi muốn được tự do và làm những thứ mình muốn. Mà hơn nữa, hình như anh đang ghen một cách mù quáng đấy.
Tôi nghe thấy tiếng thở ra thở vào một cách nặng nề của anh, chúng tôi cứ vậy im lặng vài chục phút, cả hai đều không chịu nhường nhau. Một lát sau, anh đưa tay ra chạm vào eo tôi rồi dịu giọng xuống nói:
- Được rồi... anh xin lỗi... lúc nãy anh có hơi lớn tiếng.
Vừa nói, anh chủ động kéo vai tôi, lật người tôi để tôi nằm đối diện với anh. Tôi vẫn tỏ ra giận dỗi, không thèm nhìn anh mà giả vờ nhắm mắt ngủ.
- Anh xin lỗi em mà... mình bỏ qua được không em? Tại vì... anh ghen quá :( vợ tha lỗi cho anh nhé!
-...
Tự dưng anh nói thế làm tôi cảm thấy nhạy cảm sao đó, tôi mở mắt ra nhìn anh nói:
- Em có làm gì đâu mà tự dưng anh lớn tiếng với em, còn chủ động gây chuyện với em nữa... quá đáng!
- Anh xin lỗi mà, bởi vì... lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh làm vậy. Em thử nghĩ mà xem, ai lại để cho vợ đi làm công ăn lương cho người khác như thế. Người ngoài nhìn vào đánh giá anh, lại bảo tiền kiếm được nhiều sao lại để vợ đi làm.