hướng điện thoại của Bách Nhuận: ‘- Này người bị thương trên xe là Ninh An Tuyết sao’
Bách Nhuận kinh ngạc sau câu nói của người đàn ông trước mặt, rồi đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cất tiếng: ‘- Anh là ai vậy, sao anh biết tên của bạn tôi’
Lần nữa Vương Bắc Thiên cảm thấy trong lòng như sụp đổ, anh quỳ rạp xuống sàn thở gấp, lỗ tai trở nên lùng bùng, mọi thứ xung quanh như sụp đổ, anh run rẩy lẩm bẩm: “An Tuyết…An Tuyết…”
Thấy tình hình không ổn Bách Nhuận vội nói vào điện thoại: ‘- Cậu tắt máy đây, khi nào đến bệnh viện thông báo cậu một tiếng’, nói rồi anh nhanh chóng dập máy ngồi xuống hỏi Vương Bắc Thiên: “Chủ tịch Vương anh có sao không”
Vừa dứt câu, Khẩm Lệ Nhu cùng bà Vương chạy đến, Khẩm Lệ Nhu hốt hoảng hỏi: “Anh Bắc Thiên, anh bị làm sao vậy”
“Con à, đừng làm mẹ sợ”, bà Diệp hốt hoảng nói thêm
Giờ đây Vương Bắc Thiên cũng mặc kệ những lời nói vô bổ đó, anh vội vàng cầm chặt một bên cánh tay Bách Nhuận hỏi: “Anh mau hỏi xem bọn họ đã đến bệnh viện chưa, làm ơn hỏi giúp tôi đó là bệnh viện nào, nhanh lên làm ơn giúp tôi với”
Bách Nhuận nghe thế cũng đành bất lực gọi lại cho đứa cháu trai. Sau khoảng 2 hồi chuông bên kia nhấc máy: ‘- Sao nữa vậy cậu’
‘- Con chưa đến bệnh viện sao’
‘- Có lẽ sắp tới’
‘- Con hỏi những người trên xe giúp cậu là chiếc xe sẽ đến bệnh viện nào đi’
Châu Thuận Trì vừa định hỏi thì một người trong số bác sĩ trên xe lên tiếng: “Bệnh viện Lâm Đan”
Nghe xong Châu Thuận Trì nhìn vị bác sĩ gật đầu như một lời cảm ơn, sau khi nói tên bệnh viện với cậu của mình xong Châu Thuận Trì nhìn về phía Ninh An Tuyết rồi quay sang vị bác sĩ ngồi bên cạnh: “Liệu cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không vậy bác sĩ”
“Tôi không biết, nhưng do không rút con dao ra vội nên tạm thời máu vẫn không thoát ra nhiều, đợi đến bệnh viện rồi sẽ có kết quả”, vị bác sĩ bình tĩnh đáp. Sau câu trả lời ấy, Châu Thuận Trì chỉ biết thầm cầu nguyện cho cô bạn của mình, rồi anh nhìn qua phía Trình Như Nguyệt lên tiếng: “An Tuyết mạnh mẽ lắm cậu ấy sẽ vượt qua được mà, Như Nguyệt cậu đừng quá lo lắng”
Không nói tới thì thôi, nói đến rồi thì Trình Như Nguyệt lại vỡ oà, nước mắt cô cứ không tự chủ rơi xuống, Châu Thuận Trì vỗ vỗ vai cô như muốn an ủi vậy nhưng như thế cô lại còn khóc to hơn, cô nức nở: “Có…phải tại…mình mà An Tuyết bị thương không, nếu lúc đó mình không…mất cảnh…giác thì Hà Khả Di sẽ không có…cơ hội manh động”
“Không phải do cậu đâu, đừng buồn nữa, trong chúng ta không ai muốn kết quả như vậy hết”, cậu thanh niên dịu giọng an ủi
“Nhưng…”, chưa đợi Như Nguyệt nói tiếp, Thuận Trì đã chặn lời trước: “Như Nguyệt đừng đổ lỗi cho bản thân nữa, thật sự không phải lỗi do cậu mà”
Nghe xong cô cũng bớt khóc một chút, chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng nho nhỏ, Châu Thuận Trì cũng thở dài khép mắt lại nghỉ ngơi. Sau 5 phút nữa trôi qua, cuối cùng chiếc xe cũng đến được bệnh viện, mọi người nhanh tay đưa Ninh An Tuyết vào phòng cấp cứu, Châu Thuận Trì và Trình Như Nguyệt thì đứng bên ngoài sốt ruột chờ đợi
Bên phía của Vương Bắc Thiên và Bách Nhuận khi nhận được thông tin của bệnh viện liền chuẩn bị xuất phát đi đến đó, Khẩm Lệ Nhu thấy anh định đi đâu thì vội kéo tay anh hỏi: “Tiệc vẫn còn một chút anh không thể ở lại một chút sao”
“Không, anh xin lỗi”, nói rồi anh nhanh chóng giật tay mình ra khỏi tay cô rồi vội vàng chạy đi, Bách Nhuận thấy thế cũng đi theo: “Tôi đi cùng anh”
“Được, anh chờ tôi đi lấy xe”, đáp xong anh rẽ sang hướng nhà xe một cách nhanh chóng
Ở chỗ bệnh viện sau 10 phút thì bác sĩ từ trong phòng cũng đi ra, Trình Như Nguyệt và Châu Thuận Trì gấp gáp đứng lên hỏi: “Bệnh nhân sao rồi bác sĩ”
“Dù không bị đâm vào chỗ nguy hiểm nhưng vết đâm hơi sâu nên tạm thời đang sơ cứu, hai người đừng quá lo lắng”, vị bác sĩ đáp
"Vậy chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không ", Như Nguyệt hỏi
“Khi nào bệnh nhân được chuyển sang phòng hồi sức thì có thể thăm giờ thì chưa được”, người đàn ông đáp
Nói rồi ông liền quay đi đâu đó, sau khoảng vài phút từ lúc vị bác sĩ rời đi thì hai người Vương Bắc Thiên và Bách Nhuận cũng đến