Bù Đắp Cho Em

Chương 42




“Không có ý gì hết nhưng ba mong con sẽ đưa ra những quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình, hãy sống hạnh phúc con nhé”, ông Vương Thức Nam vỗ lưng anh như muốn an ủi đứa con trai của mình

Vương Bắc Thiên nghe vậy chẳng biết nên trả lời như thế nào, anh chẳng thể kể ra nỗi lòng của mình vì anh biết dù kể cũng không thể thay đổi được gì nên đành đáp: “Vâng, con hiểu rồi, không còn gì nữa thì con đi tiếp rượu với mọi người tiếp đây”

“Ừm, con đi đi”, ông đáp

Thế rồi hai người rời đi, mỗi người một hướng để tiếp khách cho buổi tiệc. Vương Bắc Thiên đang tiếp rượu thì mẹ anh đi đến trò chuyện cùng với anh và khách mời khi nói xong liền ra hiệu anh đi ra nói chuyện với bà, ra tới chỗ một góc khuất bà cất tiếng: “Bắc Thiên à, hôm nay là ngày vui của con và Lệ Nhu sao mặt con cứ trầm tĩnh thế”

“Con hiểu rồi, mẹ đừng lo”, anh thở dài nghĩ trong lòng bộ mặt anh thật sự như vậy sao, anh đã cố tỏ ra vui vẻ rồi mà sao ai cũng nói như vậy hết nhỉ

“Con mà cứ như vậy tiểu Nhu sẽ buồn lắm đó con biết không”, bà nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng

“Xin lỗi là con sơ ý quá”, Vương Bắc Thiên không mặn không nhạt đáp

“Những lời muốn nhắc mẹ nói cả rồi đấy, lo mà khắc phục đi đấy không khéo người ngoài lại nói ra nói vào không hay đâu”, bà Diệp thở dài nói tiếp

“Vâng”, mặt anh vẫn vậy đáp

“Haizz, thôi không nói nữa, mẹ đi tiếp rượu đây còn con lo mà làm tốt đấy”, bà nói rồi nhanh chóng quay lưng đi vào đám đông. Vương Bắc Thiên chậc chậc vài cái rồi vỗ vỗ mặt tự nhủ phải tươi tỉnh lên, phải tươi tỉnh lên, phải tươi tỉnh lên, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần. Rồi anh lại vác thân thể mệt lừ đi tiếp rượu với khách mời

Bên phía của nhóm 3 anh em siêu nhân thì đúng như đã hẹn ba người có mặt ở một quán nước, vừa hay quán nước ấy lại đối diện với khách sạn Thuần Niêm, ngồi bàn kế sách với nhau, Trình Như Nguyệt đang phân công nhiệm vụ của nhóm: “Quyết định như này đi, một lát nữa, mình sẽ xông vào bắt gian tại trận, Thuận Trì cậu sẽ giúp mình áp chế tên tra nam kia để mình xử lí con ả kia, còn An Tuyết cậu sẽ phụ trách cầm máy quay ghi lại khung cảnh giật gân đó nhé”

“Được”, Ninh An Tuyết cùng Châu Thuận Trì đồng thanh đáp

“Hmm… Nói tới đây mới thấy cấn một khúc nè”, Trình Như Nguyệt chống cằm chậc chậc mấy cái

“Là gì vậy”, Ninh An Tuyết thắc mắc

“Nghe giang hồ đồn nhân viên trong khách sạn ấy kín miệng dữ lắm, mình sợ họ sẽ không chịu tiết lộ thông tin phòng của tên Triệu An Thành với con ả trà xanh đó cho chúng ta biết đâu”, Như Nguyệt trình bày những khó khăn họ phải đối mặt

“Không sao, mình lo được”, Châu Thuận Trì mỉm cười lên tiếng

“Sao cậu tự tin thế”, Ninh An Tuyết ngờ vực

“Haizz, chuyện là nhà mình vừa đầu tư số vốn không ít cho khách sạn đó nên cũng gọi là có quen biết nên mình nghĩ mình lo được, các cậu cứ yên tâm”, Thuận Trì cong môi đáp

“Ái chà, trong team có phú nhị đại đúng là mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều nhỉ”, An Tuyết cười cảm thán

“Tốt rồi, vậy cứ như kế hoạch, bây giờ chúng ta hãy…”, Trình Như Nguyệt nói rồi bỗng ngưng lại

“Hãy…gì cơ”, Châu Thuận Trì thắc mắc

“Hãy tám chuyện tiếp đi, lâu lâu chúng ta mới gặp nhau mà, hihi”, Trình Như Nguyệt cười tinh nghịch

“Trời đất ơi, ở đời xem ai đi đánh ghen lại ham tám chuyện như cậu không đấy”, Ninh An Tuyết bất lực với cô bạn vô tri siêu cấp của mình

Nói cho hay thế thôi cuối cùng cô vẫn cùng hai người ngồi tám chuyện đủ thứ trên trời dưới biển luôn, quả là con người thiếu nghị lực