Đang trong đám đông thì tự nhiên có một phía tản người ra và từ trong đó một bóng hình cao lớn quen thuộc xuất hiện, là Vương Bắc Thiên, đi kế bên anh là Khẩm Lệ Nhu. Nhìn thấy anh, Ninh An Tuyết toan muốn chạy đi thì ả nhân viên đã nhanh miệng lên tiếng trước: “Chủ tịch, cô ta hành hung tôi”, vừa nói cô ta vừa chạy lại gần Vương Bắc Thiên dùng ánh mắt ướt đẫm lệ nhìn anh
Nghe xong mặt anh vẫn không biến sắc, liếc nhìn ả nhân viên rồi hỏi: “Chuyện là như thế nào”, rồi nhìn về phía Ninh An Tuyết
“Vị khách hàng đó không biết vì chuyện gì mà không hài lòng về em nên đã tát em một cái vào mặt ạ”, vừa nói ả nhân viên vừa thút thít đáng thương
“À, vậy hả”, Vương Bắc Thiên không mặn không nhạt đáp, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía người con gái đứng đó nãy giờ vẫn chưa lên tiếng
Thấy cô ta nói dối xảo biện như vậy, Trình Như Nguyệt hậm hực lên tiếng: “Nè cái cô kia, cô dám ăn không nói có vậy sao”
Thấy tình hình khá căng thẳng, Ninh An Tuyết kéo tay cô bạn thân định quay đi, ả nhân viên thấy thế cau mày rồi giả vờ đáng thương: “Chủ tịch, anh phải làm chủ cho nhân viên bọn họ định chuồn đi rồi kìa”
“Hai vị xin dừng bước”, anh hướng về hai cô gái cất tiếng
"Chúng tôi không có làm những hành động khi nãy cô ta bịa đâu đừng có ngậm máu phun người ", nói rồi Như Nguyệt trừng mắt nhìn ả nhân viên
Ả ta thấy vậy càng tỏ ra đáng thương đứng nép vào lưng của Vương Bắc Thiên, thấy vậy Khẩm Lệ Nhu không vui nhìn cô ta nhưng ả ta dường như không biết trời cao đất dày lại giả ngơ nhìn đi chỗ khác, bỗng Bắc Thiên trầm giọng hỏi: “Thật sự là như lời cô nói sao”
Ả ta nghe câu hỏi của anh bất giác nuốt nước bọt nhưng phóng lao phải theo lao thôi, nghĩ rồi ả đáp: “Vâng, thưa chủ tịch”
Nói rồi ả lén ngước nhìn thái độ của anh, thấy anh đã nhìn về phía bên của hai người kia ả thầm cười trong lòng nghĩ Vương Bắc Thiên sẽ bảo vệ nhân viên của mình nhưng thực tế không giống mộng tưởng cho lắm, sắc mặt của ả bỗng trở nên vui vẻ hơn nữa khi thấy người chủ tịch nhìn vào ngực mình, thấy thế cô ta ưỡn ẹo chỉnh trang lại cổ áo sơ mi tạo tình huống vô tình để lộ hờ hững vòng một đầy đặn, nhưng nhanh chóng mặt cô ta lại có biểu cảm khó hiểu khi thấy anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, anh nói: “Đuổi việc Dương Tú cho tôi”, nói rồi Vương Bắc Thiên tắt điện thoại nhìn cô ta
Mặt ả biến sắc sau câu nói, ả quỳ rạp xuống chân anh tha thiết cầu xin: “Chủ tịch, xin ngài đừng đuổi việc em”, vừa nói khuôn mặt cô vừa hoảng sợ cầu xin
“Mau bò qua bên kia xin lỗi hai vị tiểu thư bên đó cho tôi”, anh lạnh giọng
Nghe thế cô ngước nhìn anh đầy bất ngờ, thấy cảnh đó Vương Bắc Thiên trừng mắt nhìn cô ta: “Bị điếc à”
Ăn trọn combo trừng mắt cùng giọng nói lạnh lẽo đến rét run của anh, ả ta nhanh chóng chạy sang quỳ xuống dưới chân Ninh An Tuyết và Trình Như Nguyệt: “Hai vị tiểu thư cho tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù, thật đáng khiển trách, mong hai vị rộng lượng tha lỗi”, vừa nói mặt ả vừa đen như cái đít nồi
Trình Như Nguyệt khoanh tay đứng nhìn đi chỗ khác, còn Ninh An Tuyết thì muốn chuồn đi lẹ nên đành nói qua loa: “Ừm, lần sau rút kinh nghiệm là được”, nói rồi cô lần nữa kéo tay Như Nguyệt rời đi, Như Nguyệt bực mình nói: “An Tuyết sao cậu lại dễ dàng tha cho ả ta chứ, ả đặt điều nói xấu bôi nhọ danh dự hai chúng ta đó”
Chưa kịp đợi Ninh An Tuyết lên tiếng thì Vương Bắc Thiên đã bước đến trước mặt hai người cuối đầu: “Xin thứ lỗi cho chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ quản lý kĩ nhân viên của mình hơn tránh làm ảnh hưởng khách hàng”
Ninh An Tuyết không biết đáp như nào thì Trình Như Nguyệt nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt của cô bạn cũng bắt đầu hiểu ra nên nói vội: “Ừm, ngài chủ tịch đây cũng ra mặt xin lỗi nên chúng tôi cũng không chấp nhất nữa”, nói rồi cô nhanh chóng nắm tay Ninh An Tuyết quay đi