Bù Đắp Cho Em

Chương 33




Thấy Vương Bắc Thiên lên xe chạy đi xong cô cũng đi vào, bỗng nhiên mẹ cô huýt vào bắp tay cô một cái rồi trêu chọc: “Con gái sướng thế nhỉ được cả Vương tổng đưa đi về luôn cơ”

“Mẹ này, thì dù sao con và anh ấy cũng sắp trở thành vợ chồng rồi mà, anh ấy đưa con về cũng là chuyện bình thường mà mẹ”, cô xấu hổ trả lời

“Ơ thế cơ á, thế mà nhìn gương mặt hạnh phúc như muốn bay lên mây của con xem, vui muốn chết mà bày đặt ngại ngùng cơ đấy”, bà thẳng thừng trêu ghẹo con gái cưng

“Mẹ này đừng chọc con nữa mà”, cô bĩu môi cố gắng bớt xấu hổ

“Được được không chọc con gái cưng nữa, như vậy được chưa”, bà cười phớ lớ rồi vỗ vỗ vai Khẩm Lệ Nhu. Nói rồi hai mẹ con cười tươi roi rói cùng nhau đi vào nhà

Còn Vương Bắc Thiên sau khi lên xe đi về thì anh cứ suy nghĩ về chuyện lúc nãy ở nhà hàng, không phải tự nhiên anh lại ra mặt phản đòn cô ả Dịch Điềm Điềm như thế mà do anh đã được rèn luyện từ lúc quen Ninh An Tuyết, lúc trước cũng vậy, có nhiều lần mấy cô gái ở trường cứ mặt dày đến cưa cẩm anh, lần đầu anh không biết nên cảm thấy bình thường không nói gì hết nhưng về bị Ninh An Tuyết giận dỗi mấy ngày trời, anh phải dỗ cô rất nhiều ngày cô mới nguôi ngoai một tí nên về sau anh rất chú ý mỗi lần có cô nào muốn sáp lại gần anh anh liền thẳng thừng từ chối rồi đuổi hết những cô gái đó đi, đuổi xong anh hỏi: “Này, em thấy anh như nào, đã tốt hơn chưa”, người thiếu niên xoa đầu An Tuyết hỏi

“Hứ, cũng được thôi”, Ninh An Tuyết bĩu môi đáp. ngôn tình hay

“Ơ, sao em không khen anh đi chứ, anh đã rất cố gắng đó”, anh nhéo nhéo má cô

“Ừm thì cũng được đó, nhưng do hết cô này đến cô khác đến cưa cẩm anh nên em vẫn không vui”, Ninh An Tuyết nhìn anh nói

“Ơ thế thì không được đâu, biết làm sao được người yêu của em quá hoàn hảo đi nên các cô gái phải mê anh thôi”, anh tinh nghịch đáp lời

Ninh An Tuyết sửng người trước độ tự luyến của anh phụng phịu nói: “Hứ, đồ tự luyến nhà anh, đi chỗ khác đi”

“Thôi mà, anh đùa thôi, dù có bao nhiêu người tiếp cận anh đi nữa, trái tim của anh cũng chỉ có thể chứa duy nhất một mình Ninh An Tuyết thôi, anh thề đấy”, người thiếu niên cười nói, nụ cười của anh như ánh nắng ban mai vậy vừa dịu dàng vừa toả sáng

“Hứ, do anh đẹp trai nên em tha tội cho anh đấy”, cô nhìn thấy bản mặt đẹp trai ấy cuối cùng cũng không kìm lòng nỗi mà không giận dỗi nữa

“Được được, để cảm ơn tiểu Tuyết đáng yêu của anh đã tha thứ nên anh dẫn em đi ăn kem nhé”, anh xoa xoa đầu cô ngọt ngào nói

“Được đó”, cô tinh nghịch đáp lại

Nói rồi cả hai cùng nhau cười ha hả, rồi nắm tay nhau đi ăn kem. Đến đây anh bừng tỉnh khỏi những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ, anh lại nhớ cô, có lẽ trái tim anh mãi mãi không quên được cô, nhưng anh vẫn phải có trách nhiệm với hiện tại, dường như mọi thứ anh làm cho người ở hiện tại chỉ tồn tại do hai chữ ‘trách nhiệm’, anh thực sự hoàn toàn không có cảm giác gì giống như lúc anh ở bên An Tuyết. Lúc đó anh làm như vậy vì anh nhớ đến lúc còn ở bên người cũ, tất cả mọi hành động tinh tế của anh cũng do một tay Ninh An Tuyết rèn thành. Phải, có lẽ người đời nói đúng, tất cả sự yêu thương do người ở quá khứ chỉ dạy sẽ được đối xử cho người ở tương lai, anh rất mong muốn người tương lai là cô, nhưng ông trời thích trêu ngươi, tạo ra hoàn cảnh hiểm ác ngày ấy để chia rẽ cô và anh. Dù đau lòng nhưng anh cũng chẳng thể làm gì cả, cô đã cự tuyệt anh chẳng cho anh cơ hội bù đắp quá khứ cho cô nữa, đành chịu thôi, anh mong cô sẽ tìm được một người sẽ yêu thương cô như anh, à không sẽ yêu thương cô hơn anh chứ nhỉ