Sau khi đi vào bàn ăn và gọi món xong, không gian giữa hai người lại rơi vào khoảng không im lặng, Khẩm Lệ Nhu hơi bối rối không biết nói gì còn Vương Bắc Thiên thì thư thả xem báo cáo công việc vừa được gửi đến. Cô gái tội nghiệp đang loay hoay không biết làm gì thì một giọng nói dẹo như muốn chảy nước vang lên: “Anh Bắc Thiên”
Đôi nam nữ không hẹn mà cùng nhau hướng về phía giọng nói ấy cất lên, mặt Khẩm Lệ Nhu thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì còn người đàn ông ngồi đối diện thì mặt vẫn lạnh lùng như thường dường như anh không quan tâm lắm, lúc này người phụ nữ mới xuất hiện cảm thấy không vui vì Vương Bắc Thiên không đáp gì với cô ả cả nên lại mang giọng nũng nịu pha chút tức giận nói thêm: “Anh Bắc Thiên, em là Điềm Điềm đây anh còn nhớ em không”
“Nhớ”, Bắc Thiên trả lời nhưng giọng vẫn lãnh đạm làm cho đối phương cảm thấy xa cách
Lần này đến Khẩm Lệ Nhu trợn tròn mắt, gì cơ anh vừa nói nhớ cô ả dẹo chảy nước kia sao, cái quái gì đang diễn ra vậy. Lúc đầu óc cô gái còn đang chưa kịp tải hết những thông tin trước mắt xong thì người phụ nữ kia gương mặt như nở hoa nói tiếp: “Em biết mà, chúng ta thân thiết như vậy sao anh có thể quên em được chứ”, vừa nói cô ta đi đến ghế bên cạnh Vương Bắc Thiên ngồi xuống như đúng rồi luôn, làm cho Lệ Nhu càng khó chịu. Bỗng nhiên, Vương Bắc Thiên đứng dậy đi qua bên ghế còn lại của Khẩm Lệ Nhu ngồi xuống cất lời: “Có chuyện gì”
Dịch Điềm Điềm như bị vả vào mặt một cú đau điếng, khuôn mặt nở hoa vừa rồi phút chốc trở nên đen thui, nhưng cô ta vẫn phải trưng cái mặt thảo mai xem như chưa có chuyện gì xảy ra đáp: “Không có gì, chỉ là em vô tình đến đây ăn với bạn bè mà lúc về vô tình thấy anh nên muốn sang đây nói chuyện ấy mà vì đã lâu chúng ta chưa gặp nhau”
“Ừm nhưng tiếc quá tôi đang đi ăn với vợ sắp cưới của tôi, hôm nay chắc không tiếp chuyện với cô được”, anh thản nhiên trả lời
Nghe được ba chữ ‘vợ sắp cưới’ từ miệng anh Khẩm Lệ Nhu như muốn bay lên chín tầng mây vì quá hạnh phúc, hôm nay anh nói ba từ ấy bao nhiêu lần rồi nhỉ, cô cũng chẳng nhớ nữa nhưng cảm giác thoả mãn này thật tuyệt, ước gì anh mãi mãi sẽ như vậy. Trong lúc cô gái bên cạnh Vương Bắc Thiên đang lơ lửng trên mây thì cô ả phía đối diện lại càng tức tối hơn nhưng vẫn gương mặt thảo mai ấy ả ta làm vẻ bối rối, yếu đuối đáp: “Ơ…em…em xin lỗi, em thực sự không biết”, ánh mắt cô ả bắt đầu rơm rớm những giọt nước mắt cá sấu
“Ừm, giờ biết rồi thì có thể đi chưa nhỉ”, anh nói
“Sao anh lại lạnh lùng với em như vậy, em chỉ lỡ thôi mà, ngày xưa không phải chúng ta rất thân thiết sao”, vẻ mặt đáng thương của cô ta sắp làm Khẩm Lệ Nhu nôn oẹ tại chỗ luôn rồi
“Xưa giờ tôi chưa từng coi bản thân mình và coi thân thiết, xin đừng hiểu lầm”, câu nói của Bắc Thiên không dè dặt mà nói thẳng thừng làm cho cô gái họ Dịch nào đó như muốn bùng nổ nhưng cô ta vẫn phải làm bộ làm tịch đáp: “Sao anh có thể…”
“Anh ấy đã nói vậy rồi xin tiểu thư đây hãy tự trọng”, Khẩm Lệ Nhu từ nãy giờ xem kịch cũng chán rồi nên cuối cùng cũng chịu lên tiếng
Thấy không thể làm gì nữa Dịch Điềm Điềm đứng dậy dùng giọng điệu khẩn thiết nói: “Em xin lỗi, có lẽ em đã làm phiền hai người nhiều rồi nhưng mong hai người đừng để bụng, em…”
Chưa kịp đợi cô ả nói xong Vương Bắc Thiên dùng khuôn mặt như không còn kiên nhẫn được nữa cất giọng: “Nói tới đây được rồi, cô có thể đi”
Quá mất mặt nên cô ả họ Dịch mím môi quay người đi mất